LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

[Fanfic] Sơn Tinh Thủy Tinh – Chương 1

147 lượt xem

Cái thế giới này tồn tại, chỉ khi mọi thứ dung hòa.

Ngày xưa, cái thời mà người ta có những thứ đẹp đẽ nhất, họ có một mối tình.

Mỗi ngày, nàng công chúa kênh kiệu chẳng biết lý do gì, đều đến bên một bờ biển, ngồi suốt, mãi chẳng chịu về. Nàng cứ ngồi đó, giống như một bức tranh sơn mài, không một chút bụi trần, nàng cười như một thiên sứ. Nàng cười tươi, một nụ cười trong trẻo khiến tim ta phải rộn ràng. Nàng là công chúa, cái chữ công chúa nghe mới thật kiêu ngạo làm sao! Tưởng như, giàu sang sung sướng, tưởng như, mọi thứ thuộc về nàng thế nhưng đâu phải.

Đời Hùng Vương thứ 18, có một cô con gái rất xinh đẹp. Vào đúng tuổi cập kê, vua cha liền truyền lệnh mở hội kén rể.

Nàng công chúa sợ hãi, chạy chốn ra nơi nàng vẫn hay ngồi.

“Ta phải gả đi rồi! Chàng còn không mau xuất hiện!” – Nàng lớn tiếng, nước mắt cứ như những hòn ngọc, tuôn rơi không ngừng, từng giọt, như cứa vào tâm can hai kẻ si tình… Có phải không? Nàng đang đau lòng gấp bội.

Nàng ngừng la hét, trơ mắt nhìn những đợt sóng biển vẫn nhẹ nhàng đung đưa nhờ sức gió, Thủy Tinh chàng vẫn không muốn gặp nàng.

Vì lý do gì? Vì lý do gì người để lại cho ta một lời thề thốt? Vì lý do gì bỏ đi không quay về? Ta nhớ chàng… Ta yêu chàng… Cầu người bình an… Kiếp này nguyện sống, nguyện chết chỉ vì chàng…

Nàng khóc. Khóc cho những nỗi nhớ, khóc cho những nỗi đau, không cho thứ tình yêu mơ hồ mà chàng để lại… Khóc mãi, nàng lôi chiếc vỏ sò có thể là chàng vô tình lượm đâu đó đưa cho nàng, nhìn mãi, rồi môi nàng cong lên nhè nhẹ. Tựa như cơn gió thoảng qua, thế nhưng Sơn Tinh đã phải lụy rồi.

Nàng nhớ nhung cái thứ gọi là tình yêu mơ hồ… Nàng nhớ nhung khuôn mặt tươi trẻ, nhớ nhung khuôn mặt lần đầu tiên khiến nàng nở nụ cười thật sự. Nàng nhớ chàng.

“Thủy Tinh, ta nhớ…”

Sau khi mở hội kén rể, có vô số người tới cầu hôn nàng, vua cha chỉ biết lắc đầu rười rượi.

“Vốn là để gả con vào danh gia vọng tộc cho xứng địa vị, thế nhưng ta thật bất tài!”

Nàng nhấp ngụm trà, môi hờ hững cong lên, nhìn xa xăm. Lại thấy nhớ một người. Lại muốn khóc vì một người…

Ngoài sảnh, vua cha đang nói chuyện với hai người muốn kén rể. Nàng ngán ngẩm, cúi đầu nhìn cốc trà, suy tư.

Giọng nói ấy vang lên, tim nàng như lỡ một nhịp, vội vãng ngẩng đầu lên.

“Thủy Tinh!”

Nàng gọi như một lẽ hiển nhiên. Giống như một gốc cây phượng cằn cỗi chẳng có lá, nghe tiếng ve liền xao xuyến khoe hoa… Nàng cười tươi, ta lại được gặp nhau rồi. Tình duyên vốn do trời định, sợi tơ hồng do ta quyết, tháo hay không? Ta nguyện giữ chặt!

Vua cha dặn dò lễ phẩm, kẻ nào mang đến trước liền gả con đi cho người đó. Sai người đưa nàng vào khuê phòng. Nàng không chịu, chỉ biết vùng vẫy, bi ai gọi lại kẻ nào đó… Nhưng có lẽ, nàng phải thất vọng rồi.

Nàng ngồi trong phòng, lòng rạo rực khi nghĩ về nụ cười ấy, nụ cười mà nàng không biết ẩn chứa điều gì, nàng chỉ biết là nàng đang vui…

Sáng hôm sau, lễ vật chất đầy sảnh, nàng háo hức, nông nóng. Thế nhưng, đây là ai? Không phải người thương trong tâm trí nàng. Đây là một con người hoàn toàn xa lạ.

Hắn cười với nàng, đưa bàn tay ra muốn ôm nàng.

“Theo ta về thôi…” – Giọng nói mạnh mẽ, dường như muốn độc chiếm, muốn giữ chặt nàng cả đời.

Nàng sợ hãi vòng tay của hắn, ánh mắt nàng nhìn về phía vua cha như van nài, nhưng thứ nàng nhận được là nụ cười mãn nguyện, nhà vua vuốt chòm râu đã bạc, cười cười. Ông cho rằng, con gái ông đã có thể yên tâm an nhàn rồi.

Thủy Tinh đến, thứ hắn thấy không phải là ánh mắt long lanh, nụ cười trong trẻo của nàng, mà là nàng đang nằm trong tay một người đàn ông, không phải hắn.

Hắn siết chặt tay, hắn thua rồi!

Làm đám cưới, có rượu, có hoa, có kẻ lòng vui phơi phới, có kẻ đau phế tâm can.

Sơn Tinh mãn nguyện đưa nàng trở về nhà. Hắn yêu thầm nàng suốt những 5 năm. Từ cái ngày nàng tới ngồi chờ đợi nơi ấy… Hắn biết, nàng chờ đợi điều gì. Thế nhưng hắn vẫn muốn nói:

“Mị Nương, ta yêu nàng.”

Nàng sửng sốt. Câm nín không nói ra thành lời. Đơn giản vì nàng đang khóc không thành tiếng…

Giá như năm đó nàng không gặp hắn, nàng không gặp được một chàng trai vui vẻ, khí chất hút hồn kia, thì có lẽ bây giờ nàng cũng si mê kẻ này. Giá như năm đó, hắn không cho nàng một lời thề ước, thì có phải bây giờ nàng đã chẳng day dứt khôn nguôi? Giá như năm đó, nàng vì nhớ hắn mà kết liễu đời mình, thì có phải bây giờ đã không phải ngỡ như gần mà xa, mà đau thương đến lạ… Những cái “giá như” khiến nàng bật khóc. Khóc! Mong ước trôi đi những điều nàng muốn quên. Mong ước tình yêu trôi đi theo dòng nước mắt.

Sơn Tinh hắn nhìn nàng. Cả cơ thể hắn cứng đờ. Hắn biết nàng khóc vì điều gì…

“Mị Nương, ta xin lỗi…” – Có phải ta đã quá vội vàng. Nhưng ta yêu nàng, xin lỗi. Ta muốn nàng. Nàng có biết, nỗi nhớ nhung mà nàng dành cho hắn lớn như một ngọn núi, thì tình yêu của ta dành cho nàng cũng to như trời biển? Nàng không biết. Bởi nàng chỉ biết đến hắn ta. Một kẻ chỉ biết mang cho nàng nhung nhớ. Ta hiểu nàng quá mà, cũng giống như trái tim ta bây giờ vậy, đau.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư