LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

[Tình Cảm] Tổng Giám Đốc Lãnh Khốc Vô Tình - Chương 14

291 lượt xem

Triết Liệt vốn dĩ đang có cuộc họp, nhưng nghe tin Tố Tâm bị Linh Khả đánh đến mức nhập viện, trong lòng lo lắng, liền bỏ luôn cuộc họp quan trọng vội vàng về bệnh viện.

Nhưng đến khi hắn bước vào phòng bệnh, căn phòng lại trống trơn không một bóng người. Hắn túm lấy cổ áo bác sĩ, cất giọng lạnh tanh.

– Người đâu?

Vị bác sĩ kia run rẩy, đứng không vững tự nhiên ngã xuống.

– Ban nãy có một người đàn ông đã đưa đi!

[…]

Khi Tố Tâm tỉnh dậy đã là sáng sớm của ngày hôm sau. Toàn thân đau đớn đến mức không thể cử động chỉ có thể nằm yên một chỗ.

Cô đảo mắt xung quanh, căn phòng này thật lạ. Tông màu lại rất ấm áp, đây không giống với cách lựa chọn tông màu của Triết Liệt, lại càng không giống cách chọn tông màu của Tịch Thần. Rốt cuộc đây là đâu?

Trong lòng Tố Tâm bất chợt dâng lên cái cảm giác sợ hãi. Cả thân thể cô căng cứng. Sắc mặt tái nhợt trắng bệch đến doạ người.

Cánh cửa đột nhiên bật mở, thân ảnh to lớn của người đàn ông bước vào, trên tay còn bưng bát cháo. Gương mặt tuy giống Triết Liệt, nhưng lại không hề mang theo ngữ khí lạnh lẽo.

– Tâm Tâm, đừng sợ!

Triết Phong thấy sắc mặt cô hơi khẩn trương, bèn lên tiếng chấn an.

– Triết Phong?

Tố Tâm hiển nhiên không tin nổi, mười năm trước, không phải người đàn ông này đã bị Triết Liệt tàn nhẫn giết chết ư? Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở trước mặt cô thế này?

Nhìn thấu sự thắc mắc trong lòng Tố Tâm, Triết Phong cũng không có ý giải thích, bởi vì việc này mà giải thích cô cũng không thể hiểu.

– Việc này để sau này anh sẽ giải thích cho em!

Triết Phong ngồi bên cạnh Tố Tâm, múc một thìa cháo thổi cho nguội rồi mới đút cho Tố Tâm ăn. Cả quá trình Tố Tâm đều quan sát Triết Phong không rời nửa bước.

Mười năm trước hay mười năm sau hắn đều không thay đổi, vẫn là cái ánh mắt thâm tình ấy, mà ánh mắt kia chỉ giành cho một mình cô.

Trái tim Tố Tâm khẽ nhói lên. Thật không ngờ cả cuộc đời của cô lại có một người sẵn lòng yêu cô như vậy. Vì cô không ngại đau khổ. Thế nhưng cả cuộc đời này của cô, cũng chỉ yêu mình Triết Liệt.

Mười năm trước, cô và Triết Phong yêu nhau. Nói yêu cũng không phải, cô ở bên cạnh Triết Phong bởi vì hắn có gương mặt giống Triết Liệt. Nói một cách nhẫn tâm hơn, là cô coi Triết Phong là thế thân của Triết Liệt.


Điều này Triết Phong biết rất rõ, nhưng vẫn cố chấp ở bên cạnh quan tâm, chăm sóc cô.Cho đến khi cô biết tin mình và Triết Liệt có hôn ước, cô liền không nghĩ ngợi mà cắt đứt liên lạc với Triết Phong, bởi vì cô sợ Triết Liệt sẽ hiểu nhầm cô và Triết Phong có gì đó. Rồi sau khi kết hôn, cô mới phát hiện Triết Phong bị Triết Liệt giết chết.

 

Sau khi ăn xong bắt cháo, Triết Phong bất chợt nắm lấy bàn tay cô, ôn nhu nói.

– Tâm Tâm, quên Triết Liệt đi có được không? Có thể cùng anh kết hôn sống một cuộc sống hạnh phúc bình yên được không? Anh xin em đấy!

Bốn chữ cuối cùng cô có thể nhìn thấy rất rõ sự tuyệt vọng trong lời nói ấy. Triết Phong là người có tính khí cao ngạo, nhưng lại vì quá mức yêu Tố Tâm mà có thể nói ra bốn chữ “anh xin em đấy”.

Tố Tâm gạt tay Triết Phong ra, nhìn thẳng vào ánh mắt thâm tình kia, lạnh nhạt nói.

– Phong, mười năm trước em đã từng nói, cả cuộc đời sau này của em chỉ yêu mình Triết Liệt, thế nên anh mãi mãi không có cơ hội. Phong, đưa em về Triết gia đi!

Câu nói của cô tựa như một nhát dao đâm mạnh vào lồng ngực của Triết Phong, đau đớn!

Cái cảm giác yêu đơn phương không ai có thể thấu hiểu được, cũng không ai có thể hiểu được nó đau đến mức nào?

Đau! Đau đến thấu tận tâm cam! Đau, tựa như chết đi sống lại!

Con người khi yêu không khác gì một con thiêu thân cứ thấy lửa là đâm đầu vào. Không cần biết bản thân sẽ ra sao, không cần biết trái tim sẽ bị dày vò đến rỉ máu, chỉ cần được hết mình yêu thương.

Triết Phong trước khi đi ra khỏi phòng chỉ bỏ lại một câu:

– Tâm Tâm, trước giờ anh không ép buộc em bao giờ, nhưng lần này, bằng mọi giá, anh phải ép buộc em lấy anh!

Nhìn bóng lưng Triết Phong biến mất sau cánh cửa, Tố Tâm đột nhiên bật khóc. Bao nhiêu uất ức đều hoá thành từng giọt nước mắt lăn đầy gương mặt xinh đẹp.

Cô biết Triết Phong rất rất yêu cô, tình yêu của hắn đối với cô lớn bao nhiêu, cô không tài nào có thể hình dung hết được. Cô đã không thể đáp lại tấm chân tình của Triết Phong, vậy cũng không nên để hắn gặp nguy hiểm.

Triết Phong không biết rõ Triết Liệt có bao nhiêu tàn ác, cũng không biết Triết Liệt vô lương tâm bao nhiêu, nhưng cô lại hiểu rất rõ.

Nếu Triết Liệt phát hiện người đưa cô đi là Triết Phong, hắn chắc chắn chỉ có con đường chết. Cô không muốn vì bản thân cô mà người đàn ông này gặp nguy hiểm.

Nghỉ ngơi ở biệt thự Triết Phong một tuần, vết thương ở trên lưng nhờ có sự chăm sóc của hắn mà hồi phục rất nhanh, bây giờ có thể đi lại được như bình thường.

Tố Tâm đảo mắt xung quanh biệt thự không thấy bóng dáng của Triết Phong đâu, liền hướng về phía cổng sắt to lớn chạy thật nhanh. Bàn tay vừa tính mở cửa, giọng nói lạnh lùng vang lên khiến Tố Tâm giật mình suýt chút nữa đứng không vững.

– Em tính đi đâu?

Tố Tâm quay đầu nhìn Triết Phong, đối với câu hỏi của hắn, cô không đáp chỉ lẳng lặng nhìn hắn mà không nói câu nào.

– Tâm Tâm, ở lại bên cạnh anh khó lắm sao? Thử yêu anh một lần, em không làm được ư? Tố Tâm, coi như là anh xin em, đừng rời xa có được không?

Triết Phong bước về phía cô, đứng đối diện với cô. Ánh mắt đầy thâm tình của hắn nhìn thẳng vào ánh mắt hững hờ của cô.

(Còn)

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư