Cầu Xin Em Quay Lại - Chương 10

92 lượt xem

Giảng gia.

– Nhị thiếu… Cậu cuối cùng cũng đến rồi…

Quản gia Phùng đằng xa vừa nhìn thấy xe của Võ Vu Thiên tiến vào sân trước của Giảng gia liền phấn khởi chạy đến. Nhìn thấy Võ Vu Thiên, bà liền biết Tĩnh Nhiên được cứu rồi.

– Cô ấy đâu?

Võ Vu Thiên liếc nhìn quản gia Phùng một cái, thấy trên trán của bà có dán bông để cầm máu lòng anh liền thắt lại. Từ nhỏ đến lớn ngoài mẹ ra người đối xử tối với anh còn có quản gia Phùng.

Quản gia Phùng còn chưa trả lời, Giảng Phong không biết từ đâu đã đi đến đứng đối diện với Võ Vu Thiên, đằng sau chính là Tĩnh Kỳ.

– Tao từng nhớ mày đã nói chắc như đinh đóng cột dù có chết cũng không về lại căn nhà này nữa mà? Sao bây giờ lại vì một ả đàn bà mà lại không cần mặt mũi nữa?

Giảng Phong nhìn Võ Vu Thiên cười lạnh. Hắn làm dấu tay ra hiệu cho Tĩnh Kỳ và quản gia Phùng lui xuống trước.

– Cô ấy ở đâu?

Võ Vu Thiên chẳng hề để tâm đến Giảng Phong nói những thứ gì, trong lòng anh bây giở chỉ quan tâm đến sống chết của Tĩnh Nhiên. Cô rơi vào tay Giảng Phong là lỗi của anh, là do anh sơ ý!

Giảng Phong không nói gì, dẫn Võ Vu Thiên vòng qua sân trước của biệt thự đi đến sân sau rồi tiến đến một căn nhà kho tồi tàn. Tuy diện tích của nhà kho rất lớn, nhưng điều kiện căn bản không phù hợp dành cho người ở.

Giảng Phong chỉ cần đẩy nhẹ cánh cửa là cánh cửa bật mở. Mùi máu tanh nồng nặc ngay lập tức phả vào chóp mũi khiến Giảng Phong và Võ Vu Thiên đồng thời nhíu chặt mày.

Cánh cửa mở ra cũng là lúc ánh sáng len lỏi rọi vảo căn phòng. Không khó để nhìn thấy Tĩnh Nhiên nằm dưới mặt đất, xung quanh cô chỉ thấy máu và máu, khắp người đều là những vết thương rất nặng.

– Anh đã làm gì cô ấy?

Võ Vu Thiên gào lên. Bộ dạng của Tĩnh Nhiên bây giờ không khác gì một lưỡi dao sắc bén đâm mạnh vào lồng ngực của anh, đâm từng nhát từng nhát máu từng giọt cứ thế rơi.

Giảng Phong chỉ cười lạnh, hắn không trả lời câu hỏi của Võ Vu Thiên mà lại ném cho anh một câu hỏi khác.

– Có muốn cứu cô ấy không?

Võ Vu Thiên cũng không phải kẻ ngốc làm sao không hiểu câu nói này của Giảng Phong còn mang hàm ý khác.

– Muốn gì?

– Một cánh tay cúa mày!

Võ Vu Thiên không cần suy nghĩ, Giảng Phong vừa mới nói xong anh đã cho hắn một câu trả lời thoả đáng.

– Một cánh tay phải không? Tôi cho anh!

Thứ Võ Vu Thiên anh nợ Tĩnh Nhiên cô có lẽ cả đời này cũng trả không hết. Tổn thương mà cô gánh chịu, anh cũng có tội hơn nữa là tội rất nặng. Vì cô mà mất đi một cánh tay đã là gì? Anh có thể vì Tĩnh Nhiên cô đến mạng sống cũng không cần! Chỉ cần cô được bình an, anh bất chấp tất cả.

Nhìn thấy Giảng Phong ra hiệu người làm liền đưa cho hắn một con dao rất to, rất sắc bén…

Võ Vu Thiên đau đớn hét lên một tiếng rất lớn.

Một cánh tay lìa khỏi thân xác anh rơi xuống mặt đất. Máu nhuộm đỏ cả một vùng…

Kể từ khi Tĩnh Nhiên được Võ Vu Thiên đưa về biệt thự riêng của anh, cô rơi vào tình trạng hôn mê sâu, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Bác sĩ nói với tình trạng bây giờ của cô nhặt lại được cái mạng đã là rất tốt, còn về phần tỉnh hay không đều phụ thuộc vào Tĩnh Nhiên. Nếu cô còn trốn tránh hiện thực như lúc này e là có gọi đến mất giọng cũng không thể tỉnh lại.

Võ Vu Thiên nắm chặt lấy bàn tay cô, anh thở dài một hơi, yếu ớt phát ra từng tiếng từng tiếng một.

– Nhiên Nhiên… Thời gian này em đủ mệt rồi cứ ngủ đi. Nhưng nhớ đừng ngủ sâu quá, không nghe thấy giọng nói của em chính là sự giày vò lớn nhất của cuộc đời anh.

Một giọt nước mắt khẽ lăn xuống gương mặt Võ Vu Thiên. Bàn tay anh nắm thật chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Tĩnh Nhiên. Anh sợ, sợ một khi lỡ buông tay cô cô sẽ lại biến mất.

– Tổng giám đốc, vết thương của anh…

Tiểu Cầu đứng đằng sau Võ Vu Thiên sắc mặt sợ hãi đến nhợt nhạt. Cậu còn nhớ khi ấy khi cậu đuổi đến Giảng gia liền thấy Võ Vu Thiên ngã xuống nền đất ẩm ướt, kế bên chính là cánh tay… Cảnh tượng đẫm máu ấy có chết cũng không thể quên!

Vừa đưa Tĩnh Nhiên về, Võ Vu Thiên còn chưa băng bó vết thương đã vội chạy tới nhìn Tĩnh Nhiên. Nơi anh ngồi, phía dưới chân đã tạo thành một vũng máu…

– Tôi… Không sao… Ngồi thêm một tí nữa… Rồi…

Còn chưa nói hết câu Võ Vu Thiên liền ngất lịm đi.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k