Cầu Xin Em Quay Lại - Chương 11
青梅 | Chat Online | |
25/08/2019 14:56:58 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Tự viết | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Cầu Xin Em Quay Lại - Chương 12 (Truyện ngôn tình)
- * Cầu Xin Em Quay Lại - Chương 13 (Truyện ngôn tình)
- * Cầu Xin Em Quay Lại - Chương 10 (Truyện ngôn tình)
- * Cầu Xin Em Quay Lại - Chương 9 (Truyện ngôn tình)
Thấp thoáng đã trôi qua nửa năm, Võ Vu Thiên cũng đã quen với việc hoạt động bằng một cánh tay. Nửa năm này, tin tức Võ tổng của tập đoàn Võ thị đột nhiên bị phế mất một cánh tay vẫn không ngừng dậy sóng, còn Võ Vu Thiên vừa bận bịu việc tập đoàn việc chăm sóc cho Tĩnh Nhiên cũng không quan tâm đến mất tin tức vớ vẩn.
Một tuần nay Võ Vu Thiên bắt đầu giao công việc lớn nhỏ của tập đoàn cho Tiểu Cầu, bản thân lưu về quy ẩn.
Ngồi bên cạnh giường bệnh của Tĩnh Nhiên, anh đưa tay vuốt ve gương mặt của cô, miệng lẩm bẩm.
– Nhiên Nhiên, em ngủ lâu quá rồi! Anh nhớ giọng nói của em đến phát điên rồi…
– Nhiên Nhiên, nửa năm nay mọi thứ đều thay đổi, chỉ có em vẫn vậy vẫn nằm im trên chiếc giường rộng lớn, anh muốn em thay đổi… Muốn em thay đổi!
Cứ mỗi lần tâm sự với Tĩnh Nhiên, Võ Vu Thiên đều khóc đến thê lương. Nếu như nửa năm trước, anh kịp phát hiện ra cô bị Giảng Phong đưa đi, kịp cứu cô về như thế Tĩnh Nhiên sẽ không bị thương quá nặng, cũng không rơi vào tình trạng hôm mê như thế này.
– Nhiên Nhiên, em tỉnh lại, anh nói cho em biết một tin tức thật quan trọng…
– Đứa bé…
Còn chưa kịp nói hết câu, quản gia Trần đã gõ cửa bước vào kịp thời ngăn cản câu nói của Võ Vu Thiên.
– Thiếu gia, Tư tổng đến rồi!
Võ Vu Thiên lập tức thu lại cánh tay đang vuốt ve gương mặt cô, anh lau nước mắt, ánh mắt mang theo mấy phần ôn nhu ban nãy đều đã hoá lạnh nhạt.
Rời khỏi phòng của Tĩnh Nhiên, Võ Vu Thiên liền đi đến thư phòng.
– Ông đến đây làm gì?
– Tôi còn không đến đây thì không biết cậu đã làm ra cái việc gì nữa. Võ Vu Thiên vì người con gái đấy, cậu làm thế có xứng không? Mất đi một cánh tay đã không nói, bây giờ cậu đến máu người cũng không chịu uống, tình trạng này chỉ cần kéo thêm ba tháng cậu sẽ chết đây.
Tư Chính tức giận đập mạnh một cái lên bàn kính. Thế nhưng trái ngược với cơn thịnh nộ của ông, Võ Vu Thiên lại cực kỳ bình tĩnh.
– Tôi không muốn làm một con quỷ chỉ hút máu người. Tĩnh Nhiên cũng không muốn thấy tôi như thế. Trở thành một người hoàn hảo trong mắt cô ấy chết có gì là đáng sợ?
Võ Vu Thiên cười nhạt, lạnh nhạt phát ra từng chữ từng chữ một. Đối với ma cà rồng mà nói một tháng bắt buộc phải uống máu người, nếu như không uống, sức khoẻ sẽ từ từ suy giảm. Anh đã nửa năm không động đến nó…
Tư Chính quả nhiên không hổ là một lão hồ ly, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đứng sau cánh cửa lớn đang âm thầm nghe hết tất cả mọi chuyện.
– Võ Vu Thiên, vậy tôi hỏi cậu. Cậu giết mẹ của Tĩnh Nhiên rồi đổ cho Giảng Phong là muốn Tĩnh Nhiên hận Giảng Phong đúng không?
Võ Vu Thiên nhắm chặt mắt, chỉ lẳng lặng “ừ” nhẹ một tiếng.
– Cậu tưởng cậu thông minh à? Cậu tưởng cậu tài giỏi hơn Giảng Phong sao? Cậu so với Giảng Phong chẳng bằng một móng chân của anh ta! Có biết tại sao anh ta lại cố tình để Tĩnh Kỳ với Tĩnh Nhiên biết người do anh ta giết không? Không phải anh ta muốn nhận tội thay cậu đâu, là muốn một khi Tĩnh Nhiên biết mọi chuyện, cậu và cô ta mãi mãi không thể nào!
– Ông im miệng!
Võ Vu Thiên tức giận quát lên. Chỉ cần tưởng tượng đến một ngày Tĩnh Nhiên biết hết mọi chuyện, biết rằng kẻ đứng sau không phải là Giảng Phong mà là anh… Anh biết một khi ngày đó tới cô vĩnh viễn sẽ không thuộc về anh nữa…
Qua khe cửa nho nhỏ, Tĩnh Nhiên đều nghe thấy rất rõ từng câu từng chữ. Cô vốn tỉnh dậy từ hai tháng trước, chỉ là không chấp nhận sư thật nên mới vờ như chưa tỉnh.
Bây giờ vết thương trên người Tĩnh Nhiên đã hồi phục hoàn toàn nên việc đi đứng không mấy khó khăn đối với cô. Hôm nay cô suy nghĩ mọi việc thấu đáo liền nhờ cô giúp việc đưa đến gặp Võ Vu Thiên để nói lời cảm ơn. Ai ngờ…
Chuyện trước đây cô đều đem lên đầu Giảng Phong, đều đem nỗi hận trút lên đầu hắn, nhưng hôm nay cô mới biết Giảng Phong… Thật sự chẳng hề làm sai… Người giết mẹ cô là kẻ cô định đi quỳ gối cảm ơn.
– Tiểu thư…
Tĩnh Nhiên gạt tay cô giúp việc, thờ thẫn tự mình bước về phía trước. Cũng chính vì cô không nhìn thấy nên mới không phát hiện phía trước có cầu thang.
Cô giúp việc phía sau lưng Tĩnh Nhiên nhếch môi cười tàn nhẫn. Cô ta vào đây làm giúp việc mười năm, đơn phương Võ Vu Thiên mười năm, dù cô ta có làm cách nào cũng không được anh để ý. Thế nhưng người đàn ông cô ta yêu lại vì cứu con đàn bàn đê tiện kia mà mất đi một cánh tay, cô hận!
Một người mù không cẩn thận ngã cầu thang, chuyện này sao có thể trách cô ta?
– Tĩnh Nhiên… Cô đúng là không nên sống!
Ả ta tiến đến ẩn mạnh Tĩnh Nhiên xuống cầu thang. Không biết từ đâu, một bóng dáng to lớn lao đến ôm lấy Tĩnh Nhiên.
Bịch… Bịch…
Khi Tĩnh Nhiên hoảng hồn lại cô nhận thức được mình đang nằm trong lòng của đàn ông. Còn về việc anh ta là ai, Tĩnh Nhiên lại nhìn không thấy.
Võ Vu Thiên cười yếu ớt, anh đưa tay lên vuốt ve gương mặt Tĩnh Nhiên. Mím chặt môi đến bật máu chỉ để cố kìm nén khi cơn đau từ vết thương do bị mất đi cánh tay, yếu ớt nói.
– Nhiên Nhiên… Em không sao chứ?
Truyện mới nhất:
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Định Mệnh Sắp Đặt (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!