Cầu Xin Em Quay Lại - Chương 12

94 lượt xem

Nghe thấy giọng nói của Võ Vu Thiên, Tĩnh Nhiên liền bật dậy, không cẩn thận đụng vào chân cầu thang, một lần nữa lại ngã xuống người Võ Vu Thiên.

Võ Vu Thiên rên khẽ. Ban nãy khi ngã cầu thang, vết thương do mất đi một cánh tay đã rỉ máu, đau đớn truyền đến tựa như lột đi từng lớp da lớp thịt anh. Nay Tĩnh Nhiên bất ngờ ngã xuống, lại đụng vào vết thương kia…

Võ Vu Thiên hét lên một tiếng rồi ngất lịm.

Tĩnh Nhiên lúc này mới ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi tanh của máu tươi…

Cô ả giúp việc đứng trên kia nhìn Võ Vu Thiên nằm dưới nền đá cẩm thạch, máu chảy không ngừng liền hoảng hốt. Vẻ mặt đắc ý của cô ta hoá thành sợ hãi, đôi môi không ngừng run rẩy.

Cô ta vốn dĩ muốn giết chết Tĩnh Nhiên, nhưng trăm tính vạn tính đương nhiên không ngờ Võ Vu Thiên anh lại kịp chạy đến làm bia đỡ đạn cho Tĩnh Nhiên.

Ánh mắt cô ta nhìn Tĩnh Nhiên ở bên dưới đều là sự tức giận. Trong đôi đồng tử ngoài hận thù ra thì chẳng có thứ gì nữa.

Cô ta vẻ mặt nhẫn tâm, vội chạy vào thư phòng.

– Tư… Tổng… Thiếu gia… Ngài ấy bị Tĩnh Nhiên xô xuống cầu thang rồi!

Nhìn người đàn ông vóc dáng cao to đang đứng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ kia, ả thấp giọng gọi. Làm việc ở ngôi biệt thự này đã bao nhiêu năm nay đương nhiên ả cũng rõ cách là việc của Tư Chính.

Thủ đoạn của ông ta tàn nhẫn thế nào ả đương nhiên rất rõ, chỉ cần là có lợi đối với Võ Vu Thiên, ông ta đến giết người cũng dám. Nay lại biết Tĩnh Nhiên dồn Võ Vu Thiên vào chỗ chết, đừng nói là giết Tĩnh Nhiên, đến băm sống cô ta thành từng mảnh Tư Chính cũng sẽ làm.

– Có chuyện gì?

– Thiếu gia… Thiếu gia… Bị Tĩnh Nhiên tiểu thư đẩy ngã cầu thang…

– Cái gì?

Tư Chính chạy xuống đại sảnh liền nhìn thấy Võ Vu Thiên một thân bị máu phủ kín thì đứng đờ người. Nhưng chỉ chưa đầy một phút sau, ông đã lao đến tát Tĩnh Nhiên một bạt tai.

Chát… Âm thanh thâm thuý vang lên, Tĩnh Nhiên sững sờ. Lực của người đánh rất mạnh, khiến cô đứng không vững mà ngã nhào xuống nền đá cẩm thạch, từng cơn lạnh chầm chậm đâm vào da vào thịt cô.

– Tĩnh Nhiên cô hại Võ Vu Thiên đủ chưa? Nó vì cứu cô từ trong tay của Giảng Phong mà chấp nhận để Giảng Phong phế đi một cánh tay, bây giờ cô không biết cảm ơn lại còn đẩy nó từ trên cao xuống!

Tư Chính liếc nhìn mấy người đàn ông đứng phía sau ông tỏ ý kêu bọn họ đưa người đến bệnh viện.

Mất đi cánh tay ư? Thế còn mẹ cô thì sao? Mẹ cô bị anh hút cạn máu mà chết chuyện này tính thế nào?

Ban đầu Tĩnh Nhiên cô còn ngu ngốc tưởng rằng anh khác với Giảng Phong, tưởng rằng anh đối xử với cô là một lòng chân thành. Nhưng hoá ra Võ Vu Thiên cũng chẳng khác Giảng Phong là mấy đều là con quỷ dùng máu người để duy trì sự sống. Đều là ác ma!

Tuy cô không nhìn thấy, nhưng không phải là không biết phân biệt người đúng người sai. Giảng Phong và Võ Vu Thiên đều coi cô như một món đồ giành qua giành lại, đều khiến cô tổn thương đều đẩy cô xuống vực thẳm tăm tối! Cô hận!

Còn về việc cô đẩy Võ Vu Thiên xuống cầu thang, nực cười! Là anh ta tự mình nguyện làm bia đỡ đạn cho cô, là anh ta tự mình ngã xuống. Chuyện này liên quan gì Tĩnh Nhiên cô?

Đã qua mười hai giờ đêm thế nhưng toà nhà chính chuyên đảm nhiệm những công vụ quan trọng của tập đoàn Giảng thị vẫn còn sáng đèn.

Giảng Phong vốn chuẩn bị triển khai một dự án lớn, nếu như thành công, lợi nhuận thu được là gấp ba lần số vốn bỏ ra ban đầu. Nhưng không hiểu sao dạo gần đây mấy nhà đầu tư lớn liên tục rút vốn.

– Tổng giám đốc… Triệu tổng đã âm thầm rút vốn đầu tư!

Giảng Phong nghe xong tức giận gạt bỏ tất cả tài liệu trên mặt bàn xuống dưới đất. Cơ mặt vì sự tức giận kia mà co rút. Hắn quản lý tập đoàn Giảng thị bao năm nay, chưa từng để xảy ra chuyện rút vốn đầu tư như thế này dù chỉ một lần.

– Chuyện tôi bảo cậu điều tra đã tra chưa?

Chất giọng lạnh lẽo của Giảng Phong cất lên khiến cho Tiểu Lôi cũng phải rùng mình một cái.

– Đã tra rồi, người đứng sau vụ này là… Nhị thiếu gia!

Giảng Phong đột nhiên cười đến điên cuồng. Không hổ là em trai của hắn, để chuẩn bị cho đòn tấn công này đúng là đã để nó tốn không ít công sức!

Tĩnh Kỳ vừa bước vào phòng đã thấy tài liệu nằm lộn xộn trên mặt đất, để tách cà phê vẫn còn nóng hổi xuống mặt bàn, cô ta nhìn Tiểu Lôi, dịu dàng nói:

– Ra ngoài đi!

Đợi đến khi Tiểu Lôi đi, Giảng Phong mới tiến đến chỗ Tĩnh Kỳ ôm lấy ả vào lòng, đầu tựa lên vai ả.

– Sao lại đến đây? Muộn thế này còn không đi ngủ đi!

Tĩnh Kỳ đưa tay vuốt ve gương mặt Giảng Phong.

– Em có cách giúp anh điều chỉnh vốn!

Giảng Phong hơi cúi người, nhấc bổng Tĩnh Kỳ lên vai rồi đi về hướng của phòng nghỉ. Cẩn thận đặt ả lên giường, thân thể to lớn của Giảng Phong ôm chọn lấy thân thể nhỏ nhắn của ả.

Cắn nhẹ một cái lên xương quai xanh của Tĩnh Kỳ, Giảng Phong trầm giọng nói.

– Cách gi?

– Không phải Dương tổng luôn có ý với Tĩnh Nhiên sao? Bán Tĩnh Nhiên để cô ta làm công cụ ấm giường cho Dương tổng, không phải mọi thứ đều giải quyết xong xuôi sao?

– Nghe em hết!

Dứt lời, Giảng Phong liền cúi xuống hôn ngấu nghiến lên đôi môi của Tĩnh Kỳ, bàn tay thuần thục xé rách quần áo trên người cô ta.

Tĩnh Kỳ cười khểnh một cái. Cả cái giới thượng lưu này ai mà không biết Dương tổng là loại đàn ông thế nào, chỉ cần cô gái nào vào tay ông ta đều sẽ bị chơi đến mức mất mạng.

– Tĩnh Nhiên, cô sắp chết đến nơi rồi!

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k