CẢ ĐỜI NÀY KHÔNG RỜI XA ANH! - Chương 592: Mơ thấy anh không cần em nữa
Nguyễn Đình Thái | Chat Online | |
31/08/2019 23:59:59 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
132 lượt xem
- * CẢ ĐỜI NÀY KHÔNG RỜI XA ANH! - Chương 593: Cái gì cũng thiên vị Cảnh Ngộ (Truyện ngôn tình)
- * CẢ ĐỜI NÀY KHÔNG RỜI XA ANH! - Chương 594: Phó Cảnh Ngộ nhà tôi đẹp trai nhất! (Truyện ngôn tình)
- * CẢ ĐỜI NÀY KHÔNG RỜI XA ANH! - Chương 591: Quá khứ của Phó Cảnh Ngộ (Truyện ngôn tình)
- * CẢ ĐỜI NÀY KHÔNG RỜI XA ANH! - Chương 590: Nhà riêng của Ngôn Triết (Truyện ngôn tình)
CẢ ĐỜI NÀY KHÔNG RỜI XA ANH!
Chương 592: Mơ thấy anh không cần em nữa
Chương trướcChương tiếp
Ngôn Triết bảo người giúp việc chuẩn bị phòng cho hai người.
Căn phòng này là căn phòng lúc trước Phó Cảnh Ngộ thường ở, Diệp Phồn Tinh ngồi xuống, phát hiện nơi này trừ có rất nhiều sách ra, còn có vài món đồ đã cũ.
Cô lại gần giá sách, tiện tay lật một quyển, luôn cảm thấy những thứ này, đều là quá khứ của anh mà cô không có mặt trong đó.
Ngôn Triết và Phó Cảnh Ngộ nói chuyện ngoài ban công.
" Bây giờ cậu bình phục rồi, có muốn trở về quân ngũ không?"
Lúc Trước là vì Phó Cảnh Ngộ không thể bình phục, mới cảm thấy anh sẽ không trở về đó nữa.
Nhưng bây giờ Phó Cảnh Ngộ đã bình phục, dĩ nhiên hy vọng anh sẽ trở lại.
Dù sao tiền đồ của Phó Cảnh Ngộ ở trong quân ngũ cũng vô cùng sáng sủa.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Ngôn Triết, đôi mắt màu đen kia làm Ngôn Triết có chút đè nén, "Thế nào?"
Phó Cảnh Ngộ cười nói: "Không cần đâu. Trải qua chuyện lần này, ngược lại tôi muốn sống cuộc sống bình thường hơn. Cùng với Phồn Tinh ở chung một chỗ, tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ hạnh phúc. Nếu tôi quay lại nơi đó, khả năng sẽ phải thường xuyên ở bên ngoài, không có thời gian ở bên cô ấy nữa."
Ngôn Triết nghe Phó Cảnh Ngộ nói xong, dương khóe miệng lên, thở dài nói: "Cái này thật đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân!"
Diệp Phồn Tinh nhìn hai người nói chuyện bên ngoài, cảm thấy bọn họ giống như một đôi đam mỹ.
Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy Phó Cảnh Ngộ thân cận với anh như vậy bao giờ, có thể thấy quan hệ lúc trước của bọn họ thật sự rất tốt.
-
Cùng Phó Cảnh Ngộ trò chuyện một hồi, Ngôn Triết nhìn đồng hồ, nói: "Thời gian không còn sớm, không quấy rầy hai người nghỉ ngơi nữa, đi ngủ sớm một chút." Anh ta từ ban công đi ra, nói với Diệp Phồn Tinh: "Ngủ ngon."
Diệp Phồn Tinh gật đầu đáp lại.
Ngôn Triết xải bước chân dài ra cửa, đóng cửa lại.
Diệp Phồn Tinh đi ra ban công, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ còn đứng ở nơi đó nhìn bên ngoài một cách đăm chiêu, không biết anh đang suy nghĩ gì.
Luôn cảm thấy hình như anh đang khổ sở vì điều gì đó?
Có thể là không nỡ bỏ những thứ trước kia chăng!
Diệp Phồn Tinh đưa tay, ôm lấy anh, thân mật hỏi: "Đang suy nghĩ gì thế?"
Phó Cảnh Ngộ nắm tay bên hông, quay đầu lại, nhìn cô, "Nhanh đi ngủ đi."
"Anh không mệt à?" Diệp Phồn Tinh thấy anh giống như không có ý định đi ngủ cùng cô.
Phó Cảnh Ngộ nói: " Anh đã ngủ ở trên máy bay rồi, giờ không buồn ngủ."
Diệp Phồn Tinh tựa vào trong ngực anh, cách lớp áo, có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng trên người anh, ở trong ngực anh ngáp một cái, "em buồn ngủ quá đi mất."
Phó Cảnh Ngộ dứt khoát ôm cô vào trong, "Đi thôi, dỗ bảo bối nhà chúng ta đi ngủ."
-
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở mép giường, đắp chăn cho cô, nhìn cô ngủ. Cô rất đơn thuần, bình thường không suy nghĩ sâu xa, không giống Phó Cảnh Ngộ luôn nhìn xa trông rộng.
Nhìn thấy cô như vậy, Phó Cảnh Ngộ thật sự rất hâm mộ cô.
Nửa đêm, Diệp Phồn Tinh tỉnh ngủ, phát hiện Phó Cảnh Ngộ vẫn chưa ngủ, đang ngồi trước bàn đọc sách.
" Cảnh Ngộ." Cô ngồi dậy, lười biếng gọi.
Phó Cảnh Ngộ nghe thấy giọng nói có chút bất an lỡ sợ của cô, nhanh chóng đi tới, ngồi xuống mép giường, " Anh ở đây, sao thế?"
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy anh, có chút ủy khuất, "Gặp ác mộng làm em sợ quá "
Anh ôm cô vào trong ngực, âm thanh ôn nhu, "Ác mộng gì chứ?"
"Mơ thấy anh không cần em nữa." Diệp Phồn Tinh miễn cưỡng nói: "Mơ thấy anh ở bên Tô Lâm Hoan, còn nói anh không yêu em."
"..." Được rồi!
Cái này đích xác là ác mộng.
Phó Cảnh Ngộ an ủi: "Không sao, làm gì có chuyện anh không yêu em nữa? Em lại Suy nghĩ linh tỉnh gì vậy."
Anh cúi đầu xuống, đặt cô lại xuống giường, mượn ánh đèn, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh dịu dàng hôn lên trán cô, "Ngủ đi, anh ở cạnh em."
"Có phải anh đang không vui không?" Diệp Phồn Tinh đột nhiên nhìn Phó Cảnh Ngộ, "Làm sao còn chưa ngủ?"
Chúng nó lại chuẩn bị tống đường đầy mồm tôi rồi, chồng ơi anh ở đâu mà để hai đứa nó ngược đãi em thế này! ♡(*´ω`*)/♡(๑•ᴗ•๑)♡
Đừng quên like và bỏ phiếu cho sữa nhé
Chương 592: Mơ thấy anh không cần em nữa
Chương trướcChương tiếp
Ngôn Triết bảo người giúp việc chuẩn bị phòng cho hai người.
Căn phòng này là căn phòng lúc trước Phó Cảnh Ngộ thường ở, Diệp Phồn Tinh ngồi xuống, phát hiện nơi này trừ có rất nhiều sách ra, còn có vài món đồ đã cũ.
Cô lại gần giá sách, tiện tay lật một quyển, luôn cảm thấy những thứ này, đều là quá khứ của anh mà cô không có mặt trong đó.
Ngôn Triết và Phó Cảnh Ngộ nói chuyện ngoài ban công.
" Bây giờ cậu bình phục rồi, có muốn trở về quân ngũ không?"
Lúc Trước là vì Phó Cảnh Ngộ không thể bình phục, mới cảm thấy anh sẽ không trở về đó nữa.
Nhưng bây giờ Phó Cảnh Ngộ đã bình phục, dĩ nhiên hy vọng anh sẽ trở lại.
Dù sao tiền đồ của Phó Cảnh Ngộ ở trong quân ngũ cũng vô cùng sáng sủa.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Ngôn Triết, đôi mắt màu đen kia làm Ngôn Triết có chút đè nén, "Thế nào?"
Phó Cảnh Ngộ cười nói: "Không cần đâu. Trải qua chuyện lần này, ngược lại tôi muốn sống cuộc sống bình thường hơn. Cùng với Phồn Tinh ở chung một chỗ, tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ hạnh phúc. Nếu tôi quay lại nơi đó, khả năng sẽ phải thường xuyên ở bên ngoài, không có thời gian ở bên cô ấy nữa."
Ngôn Triết nghe Phó Cảnh Ngộ nói xong, dương khóe miệng lên, thở dài nói: "Cái này thật đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân!"
Diệp Phồn Tinh nhìn hai người nói chuyện bên ngoài, cảm thấy bọn họ giống như một đôi đam mỹ.
Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy Phó Cảnh Ngộ thân cận với anh như vậy bao giờ, có thể thấy quan hệ lúc trước của bọn họ thật sự rất tốt.
-
Cùng Phó Cảnh Ngộ trò chuyện một hồi, Ngôn Triết nhìn đồng hồ, nói: "Thời gian không còn sớm, không quấy rầy hai người nghỉ ngơi nữa, đi ngủ sớm một chút." Anh ta từ ban công đi ra, nói với Diệp Phồn Tinh: "Ngủ ngon."
Diệp Phồn Tinh gật đầu đáp lại.
Ngôn Triết xải bước chân dài ra cửa, đóng cửa lại.
Diệp Phồn Tinh đi ra ban công, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ còn đứng ở nơi đó nhìn bên ngoài một cách đăm chiêu, không biết anh đang suy nghĩ gì.
Luôn cảm thấy hình như anh đang khổ sở vì điều gì đó?
Có thể là không nỡ bỏ những thứ trước kia chăng!
Diệp Phồn Tinh đưa tay, ôm lấy anh, thân mật hỏi: "Đang suy nghĩ gì thế?"
Phó Cảnh Ngộ nắm tay bên hông, quay đầu lại, nhìn cô, "Nhanh đi ngủ đi."
"Anh không mệt à?" Diệp Phồn Tinh thấy anh giống như không có ý định đi ngủ cùng cô.
Phó Cảnh Ngộ nói: " Anh đã ngủ ở trên máy bay rồi, giờ không buồn ngủ."
Diệp Phồn Tinh tựa vào trong ngực anh, cách lớp áo, có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng trên người anh, ở trong ngực anh ngáp một cái, "em buồn ngủ quá đi mất."
Phó Cảnh Ngộ dứt khoát ôm cô vào trong, "Đi thôi, dỗ bảo bối nhà chúng ta đi ngủ."
-
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở mép giường, đắp chăn cho cô, nhìn cô ngủ. Cô rất đơn thuần, bình thường không suy nghĩ sâu xa, không giống Phó Cảnh Ngộ luôn nhìn xa trông rộng.
Nhìn thấy cô như vậy, Phó Cảnh Ngộ thật sự rất hâm mộ cô.
Nửa đêm, Diệp Phồn Tinh tỉnh ngủ, phát hiện Phó Cảnh Ngộ vẫn chưa ngủ, đang ngồi trước bàn đọc sách.
" Cảnh Ngộ." Cô ngồi dậy, lười biếng gọi.
Phó Cảnh Ngộ nghe thấy giọng nói có chút bất an lỡ sợ của cô, nhanh chóng đi tới, ngồi xuống mép giường, " Anh ở đây, sao thế?"
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy anh, có chút ủy khuất, "Gặp ác mộng làm em sợ quá "
Anh ôm cô vào trong ngực, âm thanh ôn nhu, "Ác mộng gì chứ?"
"Mơ thấy anh không cần em nữa." Diệp Phồn Tinh miễn cưỡng nói: "Mơ thấy anh ở bên Tô Lâm Hoan, còn nói anh không yêu em."
"..." Được rồi!
Cái này đích xác là ác mộng.
Phó Cảnh Ngộ an ủi: "Không sao, làm gì có chuyện anh không yêu em nữa? Em lại Suy nghĩ linh tỉnh gì vậy."
Anh cúi đầu xuống, đặt cô lại xuống giường, mượn ánh đèn, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh dịu dàng hôn lên trán cô, "Ngủ đi, anh ở cạnh em."
"Có phải anh đang không vui không?" Diệp Phồn Tinh đột nhiên nhìn Phó Cảnh Ngộ, "Làm sao còn chưa ngủ?"
Chúng nó lại chuẩn bị tống đường đầy mồm tôi rồi, chồng ơi anh ở đâu mà để hai đứa nó ngược đãi em thế này! ♡(*´ω`*)/♡(๑•ᴗ•๑)♡
Đừng quên like và bỏ phiếu cho sữa nhé
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 3) (Truyện tổng hợp)
- Bản nhạc hóa đá (Truyện ngôn tình)
- Ánh sáng và bóng tối (Truyện ngôn tình)
- Màu của tình yêu (Truyện ngắn)
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: CẢ ĐỜI NÀY KHÔNG RỜI XA ANH! - Chương 592: Mơ thấy anh không cần em nữa,CẢ ĐỜI NÀY KHÔNG RỜI XA ANH!
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!