Hồi ức đáng nhớ - Chương 5
Ran Mori | Chat Online | |
06/08/2020 00:23:04 | |
Truyện tiểu thuyết | Truyện Tự viết | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
317 lượt xem
- * Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 2: Đại tiểu thư Vân gia (Truyện xuyên không)
- * Fairy Wings là nhà của chúng ta - Chap 4 (Truyện tổng hợp)
- * Khi Bạch Dương Thay Lá, Ai Nhặt Gửi Tặng Tôi? - Chương I (Truyện tổng hợp)
- * Con dao và chiếc áo mưa màu vàng (Truyện ma - Truyện kinh dị)
CHƯƠNG 5: Cậu…là ai ?
-
Cậu…là ai ?
-
A…đùa vui quá ta…
-
Cậu biết tớ ư ? Mà…đây là đâu ?
-
Hừm hừm…Cậu đóng kịch còn non
lắm. Cậu nghĩ cậu
sẽ
qua mặt
được thành viên của CLB bóng rổ như tớ sao…Thôi, bác Hashi có mời cậu sang ăn
sáng đó. Đi !
Tôi nắm
lấy cổ tay Sora, kéo cậu ấy đi. Trên đường cậu ấy hỏi tôi :
-
Cậu là ai ?
-
Đùa dai quá cô nương ơi~
Và cậu ấy cứ hỏi tôi suốt dọc
đường…đam mê dữ ta ?
Khi đến nhà, tôi mở cửa ra nói :
-
Con mời Sora tới rồi ạ !!
-
Ồ ! nhanh
thế, bạn gái có khác...
Sora vẫn ấp úng :
- C...các
bác là ai ? Bạn gái nào ?
-
Hà...vẫn muốn được khen cơ à ?
Mọi người khen cho cậu
vui đ-.
S...sao thế ạ ?
Bỗng
nhiên không khí im lặng bao chùm cả nhà, có chuyên gì vậy ? Bỗng bác Hashi cầm
tay Sora nói :
-
Sora-chan để bác đưa cháu về.
- Hả !?
- Ao,
bác có chuyện muốn nói riêng với cháu.
Thế là
bác ấy kéo tôi vào vào bếp, tôi hỏi :
-
Gì vậy ? Sao mọi người có lạ vậy
Akira ?À...có phải mọi
người
tính đùa cháu đúng không ? Cháu còn tinh lắm à nha ~
-
Nếu chỉ là trò đùa...thì tốt
quá...
-
Dạ ?
-
Cháu phải bình tĩnh nghe kĩ bác
nói đây, Ao ! Sora...bị ung
màng não
giai đoạn cuối...
-
M...mà, đùa hoài...
-
Không phải đùa !! Bộ cháu không
thấy kì lạ khi đến bây giờba cháu cho cháu đến đây ư ? Vì Sora không muốn. Khi
cháu đi được 2 tháng, gia đình con bé đã tính đưa nó lên Tokio, cho con bé đến
nhà cháu chơi vì Sora nhớ cháu quá, khi lên Tokio họ tiện thể ghé qua bệnh viện
vì thỉnh thoảng nó bị đau đầu và Sora...con bé đã được chuẩn đoán là bị ung thư
não gia đoạn giữa nhưng vì bị một số virus lạ xâm nhập nên không có triệu chứng
như những người khác con bé chỉ hay đau đầu và sau 5 năm thì
còn hay bị mất chí nhớ tạm thời, bác sĩ nói là thể chữa được nó
rất muốn gặp cháu lần cuối nhưng lại không cho ta gọi cháu đến vì
sợ cháu sẽ lo lắng, sẽ buồn nhưng trong thâm tâm, con bé rất muốn
gặp cháu, ba mẹ cháu nhiều lần muốn đưa cháu đến đây thăm nó nhưng
không thể. Vào 3 ngày trước, con bé đã đến giai đoạn cuối nên bác mới lén gọi cho
ba cháu đưa cháu đến đây, cho con bé có thể nói lời từ
biệt ...
-
H...hả ? V...vậy còn mấy ngày
nữa...không còn bao nhiêu ngày nữa ạ ?
-
Bác sĩ nói...có lẽ chỉ còn
khoảng....3 ngày nữa.
-
3...3 ngày ư ?
Tôi không thể nói gì nữa...Gì chứ ? Gì vậy ?
Tại sao ? 3...3 ngày ư ? Chỉ còn 3 ngày
nữa là tôi sẽ mãi mãi không được thấy Sora nữa….chuyện này quá đột ngột làm sao
đây ? Làm thế nào bây giờ ? Hàng triệu câu hỏi hiện lên đầu của tôi. Thấy nói
đứng đờ ra như vậy, bác Akira vỗ vào vai tôi nó tiếp :
-
Sora dặn bác không được nói với
cháu...nói muốn cháu vui vẻ đến khi con bé...Bác biết cháu rất buồn nhưng hãy
cố như không có chuyện gì xảy ra nhé vì mỗi khi mất chí nhớ xong là con bé sẽ
không nhớ gì hết. Cả đêm đó tôi không biết làm gì cả. Tôi không thể sang nhà
cậu ấy để hỏi chuyện, không thể ngủ, giờ tôi biết được đằng sau những nụ cười
hồn nhiên ấy là những cơn đau đớn do bị
ung thư não. Hóa ra đây là do Sora và ba mẹ cậu ấy vui sướng như vậy khi
gặp tôi…nói mới nhớ, Hana đã nói với tôi là “Muộn quá” khi tôi mới đến đây, ra
là vậy, Hiểu rồi...Mà, hiểu để là gì chứ ?, Sora...Sora sắp...Chết tiệt ! Sao
tôi lại vô dụng như vậy chứ !!. Sáng hôm sau, Sora đến rủ tôi đi dạo, tôi cố
vui vẻ, cố cười nhưng không thể tự nhiên, có lẽ cậu ấy cũng nhận ra nên hỏi tôi
:
-
Cậu có gì không vui à ?
-
À...không-
-
Cậu biết rồi phải không ?
-
Ừ...
-
Ai cha ! Lộ rồi ! Hôm qua tớ lại
bị mất trí nhớ phải không ?
Chắc lúc đó tớ đã không nhớ cậu là ai à ?
-
Ờ...
-
Lạnh lùng quá đó ! Tớ sắp chế-
-
Sora !
-
Đó là sự thật mà...
Tôi
và cậu ấy cứ vậy mà im lặng, không biết nói gì với nhau.
Tôi không biết nói gì để đông viên cậu
ấy và có lẽ Sora cũng không biết làm gì để thay đổi bầu không khí. Sau đó, tôi
và cậu ấy ai về nhà nấy. Gì chứ ? Cứ như là giận nhau vậy...
-
Cậu…là ai ?
-
A…đùa vui quá ta…
-
Cậu biết tớ ư ? Mà…đây là đâu ?
-
Hừm hừm…Cậu đóng kịch còn non
lắm. Cậu nghĩ cậu
sẽ
qua mặt
được thành viên của CLB bóng rổ như tớ sao…Thôi, bác Hashi có mời cậu sang ăn
sáng đó. Đi !
Tôi nắm
lấy cổ tay Sora, kéo cậu ấy đi. Trên đường cậu ấy hỏi tôi :
-
Cậu là ai ?
-
Đùa dai quá cô nương ơi~
Và cậu ấy cứ hỏi tôi suốt dọc
đường…đam mê dữ ta ?
Khi đến nhà, tôi mở cửa ra nói :
-
Con mời Sora tới rồi ạ !!
-
Ồ ! nhanh
thế, bạn gái có khác...
Sora vẫn ấp úng :
- C...các
bác là ai ? Bạn gái nào ?
-
Hà...vẫn muốn được khen cơ à ?
Mọi người khen cho cậu
vui đ-.
S...sao thế ạ ?
Bỗng
nhiên không khí im lặng bao chùm cả nhà, có chuyên gì vậy ? Bỗng bác Hashi cầm
tay Sora nói :
-
Sora-chan để bác đưa cháu về.
- Hả !?
- Ao,
bác có chuyện muốn nói riêng với cháu.
Thế là
bác ấy kéo tôi vào vào bếp, tôi hỏi :
-
Gì vậy ? Sao mọi người có lạ vậy
Akira ?À...có phải mọi
người
tính đùa cháu đúng không ? Cháu còn tinh lắm à nha ~
-
Nếu chỉ là trò đùa...thì tốt
quá...
-
Dạ ?
-
Cháu phải bình tĩnh nghe kĩ bác
nói đây, Ao ! Sora...bị ung
màng não
giai đoạn cuối...
-
M...mà, đùa hoài...
-
Không phải đùa !! Bộ cháu không
thấy kì lạ khi đến bây giờba cháu cho cháu đến đây ư ? Vì Sora không muốn. Khi
cháu đi được 2 tháng, gia đình con bé đã tính đưa nó lên Tokio, cho con bé đến
nhà cháu chơi vì Sora nhớ cháu quá, khi lên Tokio họ tiện thể ghé qua bệnh viện
vì thỉnh thoảng nó bị đau đầu và Sora...con bé đã được chuẩn đoán là bị ung thư
não gia đoạn giữa nhưng vì bị một số virus lạ xâm nhập nên không có triệu chứng
như những người khác con bé chỉ hay đau đầu và sau 5 năm thì
còn hay bị mất chí nhớ tạm thời, bác sĩ nói là thể chữa được nó
rất muốn gặp cháu lần cuối nhưng lại không cho ta gọi cháu đến vì
sợ cháu sẽ lo lắng, sẽ buồn nhưng trong thâm tâm, con bé rất muốn
gặp cháu, ba mẹ cháu nhiều lần muốn đưa cháu đến đây thăm nó nhưng
không thể. Vào 3 ngày trước, con bé đã đến giai đoạn cuối nên bác mới lén gọi cho
ba cháu đưa cháu đến đây, cho con bé có thể nói lời từ
biệt ...
-
H...hả ? V...vậy còn mấy ngày
nữa...không còn bao nhiêu ngày nữa ạ ?
-
Bác sĩ nói...có lẽ chỉ còn
khoảng....3 ngày nữa.
-
3...3 ngày ư ?
Tôi không thể nói gì nữa...Gì chứ ? Gì vậy ?
Tại sao ? 3...3 ngày ư ? Chỉ còn 3 ngày
nữa là tôi sẽ mãi mãi không được thấy Sora nữa….chuyện này quá đột ngột làm sao
đây ? Làm thế nào bây giờ ? Hàng triệu câu hỏi hiện lên đầu của tôi. Thấy nói
đứng đờ ra như vậy, bác Akira vỗ vào vai tôi nó tiếp :
-
Sora dặn bác không được nói với
cháu...nói muốn cháu vui vẻ đến khi con bé...Bác biết cháu rất buồn nhưng hãy
cố như không có chuyện gì xảy ra nhé vì mỗi khi mất chí nhớ xong là con bé sẽ
không nhớ gì hết. Cả đêm đó tôi không biết làm gì cả. Tôi không thể sang nhà
cậu ấy để hỏi chuyện, không thể ngủ, giờ tôi biết được đằng sau những nụ cười
hồn nhiên ấy là những cơn đau đớn do bị
ung thư não. Hóa ra đây là do Sora và ba mẹ cậu ấy vui sướng như vậy khi
gặp tôi…nói mới nhớ, Hana đã nói với tôi là “Muộn quá” khi tôi mới đến đây, ra
là vậy, Hiểu rồi...Mà, hiểu để là gì chứ ?, Sora...Sora sắp...Chết tiệt ! Sao
tôi lại vô dụng như vậy chứ !!. Sáng hôm sau, Sora đến rủ tôi đi dạo, tôi cố
vui vẻ, cố cười nhưng không thể tự nhiên, có lẽ cậu ấy cũng nhận ra nên hỏi tôi
:
-
Cậu có gì không vui à ?
-
À...không-
-
Cậu biết rồi phải không ?
-
Ừ...
-
Ai cha ! Lộ rồi ! Hôm qua tớ lại
bị mất trí nhớ phải không ?
Chắc lúc đó tớ đã không nhớ cậu là ai à ?
-
Ờ...
-
Lạnh lùng quá đó ! Tớ sắp chế-
-
Sora !
-
Đó là sự thật mà...
Tôi
và cậu ấy cứ vậy mà im lặng, không biết nói gì với nhau.
Tôi không biết nói gì để đông viên cậu
ấy và có lẽ Sora cũng không biết làm gì để thay đổi bầu không khí. Sau đó, tôi
và cậu ấy ai về nhà nấy. Gì chứ ? Cứ như là giận nhau vậy...
Truyện mới nhất:
- Người mẹ (Truyện truyền thuyết)
- Người đi săn và con vượn (Truyện ngắn)
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!