Không có mẹ - Chương 1
nguyễn ỉn | Chat Online | |
08/08/2020 04:56:24 | |
Truyện ngắn | Truyện Tự viết | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
438 lượt xem
- * Cầu vồng - Chương 1: Bài ca (Truyện tổng hợp)
- * Ở Nhà Một Mình (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Fairy Wings là nhà của chúng ta - Chap 4 (Truyện tổng hợp)
- * Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 2: Đại tiểu thư Vân gia (Truyện xuyên không)
Một đêm mùa đông rét mướt, mọi vật đều vùi trong giấc ngủ, tưởng là thế giới đã đi vào cánh cửa im lìm, tĩnh mịch. Nhưng len lỏi qua cánh cửa ấy là những nghĩ suy đang xôn xao, xáo động của kẻ còn thao thức.
Một cơn gió khô khốc thổi qua, những cành lá của cây khế đung đưa, hắt bóng lên bức tường của trại trẻ mồ côi, hệt như một con rối nhảy múa. Chẳng biết có phải do sự vô tình của làn gió mà bầu trời bỗng như giật mình thức giấc và những ngôi sao nhấp nháy sáng loà như thể đang tìm kiếm kẻ vô hình vừa làm xáo động giấc ngủ của chúng trốn đâu đây. Hay, những ngôi sao ấy đã bắt gặp kẻ vẫn còn mải mê gặm nhấm những nỗi niềm cỏn con mà chưa thể chợp mắt.
Đó là một cô bé trong trại trẻ mồ côi, 12 tuổi, đôi mắt trong veo ngước lên nhìn bầu trời qua ô kính của sổ và bên cạnh là những đứa bé khác. Cô bé đó là tôi.
Tôi vẫn thường hay thức khuya như thế này. Tôi thức vì nhiều lý do lắm: ấm ức vì bị bọn trẻ con ở đây vẽ lên vở, bị bắt nạt, bị mắng,... . Nhưng hôm nay tôi thức vì lý do người lớn hơn: Tôi nhớ mẹ.
Kỳ lạ quá! Tôi đi nhớ cái người tôi không biết mặt, không biết tên, chưa gặp một lần nào kể từ khi tôi bị bỏ đây và có lẽ sẽ không bao giờ gặp.
Vào một đêm mùa đông, cũng rét mướt như đêm hôm nay, một người phụ nữ ôm cái bụng bầu như sắp sinh đến nơi đi qua đây, bỗng nhiên bà hét lên thất thanh, hai tay bấu chặt lấy cái bụng to nhức nhối. Bà quằn quại, vật vã, đau đớn, ngã vật xuống mặt đường lạnh lùng. May thay, cánh cửa trại trẻ mở ra, vài ba người phụ nữ tất tả chạy ra, hò nhau gọi xe cấp cứu. Cuộc vượt cạn của người phụ nữ đêm ấy thành công, bà sinh ra một bé gái đáng yêu, bé có nước da trắng từ bé và đôi mắt của bé to tròn, trong veo. Đó là tôi. Khi các y tá trao tôi cho mẹ tôi, bà vội vã nói to với những bảo mẫu của trại trẻ khi ấy đang nhiệt liệt chúc mừng bên cạnh:
- Không, tôi không muốn có nó, hãy đem nó đi và làm gì với nó cũng được.
Vậy là từ cái sự tích đó, tôi sống ở đây, chưa gì đã 12 năm trời. Tôi còn nghe người ta kể rằng, mẹ tôi do lầm lỡ mới mang thai tôi. Bà đã từng phá thai nhưng do phát hiện muộn và sức khoẻ kém nên không phá được. Tôi không biết phải nghĩ là mình may mắn hay bất hạnh trước hoàn cảnh của mình. May mắn vì được sinh ra nhưng bất hạnh vì đã bị cái người đẻ ra mình ruồng bỏ ngay khi vừa mới chào đời. Thật nực cười!
Suốt 12 năm nay, tôi chưa từng nghĩ về mẹ mình, tôi còn căm ghét bà ta là đằng khác. Nhưng, càng lớn, trái tim con người càng mở ra và biết thông cảm hơn là oán trách. Tôi nghĩ biết đâu vì mẹ khó khăn, không thể chăm sóc tôi tử tế nên đã đành bỏ tôi ở đây, hay mẹ sợ ông bà ngoại tôi sẽ ghét bỏ tôi vì tôi là thành quả sai trái, là minh chứng cho tội lỗi . Mẹ nghĩ ở đây tôi sẽ hạnh phúc và thanh thản.
Tôi bắt đầu nuốt nước bọt để đẩy cái cục tạ đang nghẹn lại trong họng và kéo chăn lên cao hơn để quên đi những giọt nước trào ra qua mí mắt. Tôi đang tiến sâu hơn vào cái suy nghĩ của mình. Tôi tưởng tượng ra mẹ tôi. Đương nhiên, bà là phụ nữ trẻ và rất đẹp. Bà có dáng người thon thả. Mái tóc, như bao mái tóc của những cô gái hiện đại, được nhuộm nâu và uốn xoăn thật phong cách. Tôi tưởng tượng ra cả cái mũi cao đoan trang, cái miệng chúm chím duyên dáng, cười e ấp như đoá hoa sắp nở. Và đôi mắt mẹ cũng trong trẻo như đôi mắt tôi, cho dù hằn dấu muộn phiền.
Mẹ tôi hiền dịu lắm đấy, yêu tôi lắm đấy trong niềm mơ của tôi. Giá mà bà đừng bỏ tôi. Tôi tưởng tượng ra tôi được mẹ đưa đi công viên, mẹ cho tôi chơi đu quay, xích đu, cầu trượt. Mẹ còn mua cho tôi kem và kẹo bông nữa. Mẹ đã luôn nắm tay tôi giữa dòng người đông nghịt và nắm thật chặt. Tôi cũng thấy mẹ hì hục trong bếp làm những món tôi thích, mồ hôi chảy từng giọt lóng lánh trên vầng trán của mẹ và khi thấy tôi, mẹ mỉm cười, nụ cười của mẹ sao mà kì diệu vô cùng. Tôi thấy cảnh khi tôi đi học về, mẹ đã để sẵn những lọ nước cam mẹ vắt trong tủ lạnh, mẹ tặng cho tôi một cái váy thật xinh, mẹ nhìn tôi bằng đôi mắt đẹp của mẹ, tôi thấy tình yêu khôn tả trong đôi mắt ấy. Và khi tôi bị điểm kém, mẹ cũng mắng tôi, nhưng mẹ không xoáy vào lỗi sai của tôi, mẹ nhắc tôi tới việc tôi đã không vận dụng hết kỹ năng của mình và đã học theo cách bảo thủ. Mẹ cũng đã kiên nhẫn chỉ cho tôi từng lỗi sai và giảng cho tôi nghe chi tiết nhất có thể. Mẹ tôi luôn dành thời gian cho tôi, tối nào tôi cũng tìm đến mẹ, nghe mẹ kể chuyện. Tôi hỏi mẹ rằng mẹ mang thai tôi có nặng không, tôi đạp mẹ có đau không. Mẹ vuốt tóc tôi, bàn tay mẹ là món quà vô giá. Tôi cảm nhận sự thô ráp của bàn tay mẹ. Tôi thương mẹ. Tôi áp má vào bầu sữa nóng hổi của mẹ, cảm nhận trái tim mẹ đập. Mẹ tôi đẹp hơn bà tiên rất nhiều vì bà tiên là thứ quá viển vông trong trí tưởng tượng con người còn mẹ, mẹ luôn là phép màu hiện hữu bên tôi, che chở cho tôi, bảo vệ cho tôi,...
Nhưng sao biết bao mùa đông trôi qua tôi vẫn lạnh, vẫn một mình, vẫn khát khao một ngọn lửa mẫu tử ấm áp nhưng thật là phù phiếm và đắt đỏ.
Ngọn gió thổi kẽo kẹt qua khe cửa, tôi rùng mình khi trở về thế giới thật của tôi, thế giới không có mẹ. Tôi tự trách mình đi nghĩ về người mà tôi vẫn căm ghét thật là đẹp đẽ. Tôi nhớ tới những lần tôi thèm khát được như những đứa trẻ được mẹ chúng nó đón về nhà sau giờ học. Tôi ao ước được chăm sóc, kề cận, hỏi han mỗi khi tôi ốm. Tôi ước tôi có
mẹ ...
Một cơn gió nữa thổi qua, tôi gạt nước mắt, kéo chăn lên. Tôi nằm nghiêng sang một bên. Tôi thấy cái Na nằm cạnh mình. Nó vừa bị mẹ nó bỏ ở đây sáng nay. Mẹ nó ly hôn với bố nó, đi với người khác, bỏ nó. Mẹ nó bỏ mặc tiếng khóc gào thảm thương của nó phía sau để bắt đầu cho một đứa con khác. Mà nó thì bé xíu, chưa đầy 5 tuổi.
Gió bắt đầu thổi to hơn. Bão về. Tôi kéo chăn cao hơn nữa. Nhìn cái Na say ngủ, tôi kéo cả chăn cho nó nữa.
7/8/2020
Một cơn gió khô khốc thổi qua, những cành lá của cây khế đung đưa, hắt bóng lên bức tường của trại trẻ mồ côi, hệt như một con rối nhảy múa. Chẳng biết có phải do sự vô tình của làn gió mà bầu trời bỗng như giật mình thức giấc và những ngôi sao nhấp nháy sáng loà như thể đang tìm kiếm kẻ vô hình vừa làm xáo động giấc ngủ của chúng trốn đâu đây. Hay, những ngôi sao ấy đã bắt gặp kẻ vẫn còn mải mê gặm nhấm những nỗi niềm cỏn con mà chưa thể chợp mắt.
Đó là một cô bé trong trại trẻ mồ côi, 12 tuổi, đôi mắt trong veo ngước lên nhìn bầu trời qua ô kính của sổ và bên cạnh là những đứa bé khác. Cô bé đó là tôi.
Tôi vẫn thường hay thức khuya như thế này. Tôi thức vì nhiều lý do lắm: ấm ức vì bị bọn trẻ con ở đây vẽ lên vở, bị bắt nạt, bị mắng,... . Nhưng hôm nay tôi thức vì lý do người lớn hơn: Tôi nhớ mẹ.
Kỳ lạ quá! Tôi đi nhớ cái người tôi không biết mặt, không biết tên, chưa gặp một lần nào kể từ khi tôi bị bỏ đây và có lẽ sẽ không bao giờ gặp.
Vào một đêm mùa đông, cũng rét mướt như đêm hôm nay, một người phụ nữ ôm cái bụng bầu như sắp sinh đến nơi đi qua đây, bỗng nhiên bà hét lên thất thanh, hai tay bấu chặt lấy cái bụng to nhức nhối. Bà quằn quại, vật vã, đau đớn, ngã vật xuống mặt đường lạnh lùng. May thay, cánh cửa trại trẻ mở ra, vài ba người phụ nữ tất tả chạy ra, hò nhau gọi xe cấp cứu. Cuộc vượt cạn của người phụ nữ đêm ấy thành công, bà sinh ra một bé gái đáng yêu, bé có nước da trắng từ bé và đôi mắt của bé to tròn, trong veo. Đó là tôi. Khi các y tá trao tôi cho mẹ tôi, bà vội vã nói to với những bảo mẫu của trại trẻ khi ấy đang nhiệt liệt chúc mừng bên cạnh:
- Không, tôi không muốn có nó, hãy đem nó đi và làm gì với nó cũng được.
Vậy là từ cái sự tích đó, tôi sống ở đây, chưa gì đã 12 năm trời. Tôi còn nghe người ta kể rằng, mẹ tôi do lầm lỡ mới mang thai tôi. Bà đã từng phá thai nhưng do phát hiện muộn và sức khoẻ kém nên không phá được. Tôi không biết phải nghĩ là mình may mắn hay bất hạnh trước hoàn cảnh của mình. May mắn vì được sinh ra nhưng bất hạnh vì đã bị cái người đẻ ra mình ruồng bỏ ngay khi vừa mới chào đời. Thật nực cười!
Suốt 12 năm nay, tôi chưa từng nghĩ về mẹ mình, tôi còn căm ghét bà ta là đằng khác. Nhưng, càng lớn, trái tim con người càng mở ra và biết thông cảm hơn là oán trách. Tôi nghĩ biết đâu vì mẹ khó khăn, không thể chăm sóc tôi tử tế nên đã đành bỏ tôi ở đây, hay mẹ sợ ông bà ngoại tôi sẽ ghét bỏ tôi vì tôi là thành quả sai trái, là minh chứng cho tội lỗi . Mẹ nghĩ ở đây tôi sẽ hạnh phúc và thanh thản.
Tôi bắt đầu nuốt nước bọt để đẩy cái cục tạ đang nghẹn lại trong họng và kéo chăn lên cao hơn để quên đi những giọt nước trào ra qua mí mắt. Tôi đang tiến sâu hơn vào cái suy nghĩ của mình. Tôi tưởng tượng ra mẹ tôi. Đương nhiên, bà là phụ nữ trẻ và rất đẹp. Bà có dáng người thon thả. Mái tóc, như bao mái tóc của những cô gái hiện đại, được nhuộm nâu và uốn xoăn thật phong cách. Tôi tưởng tượng ra cả cái mũi cao đoan trang, cái miệng chúm chím duyên dáng, cười e ấp như đoá hoa sắp nở. Và đôi mắt mẹ cũng trong trẻo như đôi mắt tôi, cho dù hằn dấu muộn phiền.
Mẹ tôi hiền dịu lắm đấy, yêu tôi lắm đấy trong niềm mơ của tôi. Giá mà bà đừng bỏ tôi. Tôi tưởng tượng ra tôi được mẹ đưa đi công viên, mẹ cho tôi chơi đu quay, xích đu, cầu trượt. Mẹ còn mua cho tôi kem và kẹo bông nữa. Mẹ đã luôn nắm tay tôi giữa dòng người đông nghịt và nắm thật chặt. Tôi cũng thấy mẹ hì hục trong bếp làm những món tôi thích, mồ hôi chảy từng giọt lóng lánh trên vầng trán của mẹ và khi thấy tôi, mẹ mỉm cười, nụ cười của mẹ sao mà kì diệu vô cùng. Tôi thấy cảnh khi tôi đi học về, mẹ đã để sẵn những lọ nước cam mẹ vắt trong tủ lạnh, mẹ tặng cho tôi một cái váy thật xinh, mẹ nhìn tôi bằng đôi mắt đẹp của mẹ, tôi thấy tình yêu khôn tả trong đôi mắt ấy. Và khi tôi bị điểm kém, mẹ cũng mắng tôi, nhưng mẹ không xoáy vào lỗi sai của tôi, mẹ nhắc tôi tới việc tôi đã không vận dụng hết kỹ năng của mình và đã học theo cách bảo thủ. Mẹ cũng đã kiên nhẫn chỉ cho tôi từng lỗi sai và giảng cho tôi nghe chi tiết nhất có thể. Mẹ tôi luôn dành thời gian cho tôi, tối nào tôi cũng tìm đến mẹ, nghe mẹ kể chuyện. Tôi hỏi mẹ rằng mẹ mang thai tôi có nặng không, tôi đạp mẹ có đau không. Mẹ vuốt tóc tôi, bàn tay mẹ là món quà vô giá. Tôi cảm nhận sự thô ráp của bàn tay mẹ. Tôi thương mẹ. Tôi áp má vào bầu sữa nóng hổi của mẹ, cảm nhận trái tim mẹ đập. Mẹ tôi đẹp hơn bà tiên rất nhiều vì bà tiên là thứ quá viển vông trong trí tưởng tượng con người còn mẹ, mẹ luôn là phép màu hiện hữu bên tôi, che chở cho tôi, bảo vệ cho tôi,...
Nhưng sao biết bao mùa đông trôi qua tôi vẫn lạnh, vẫn một mình, vẫn khát khao một ngọn lửa mẫu tử ấm áp nhưng thật là phù phiếm và đắt đỏ.
Ngọn gió thổi kẽo kẹt qua khe cửa, tôi rùng mình khi trở về thế giới thật của tôi, thế giới không có mẹ. Tôi tự trách mình đi nghĩ về người mà tôi vẫn căm ghét thật là đẹp đẽ. Tôi nhớ tới những lần tôi thèm khát được như những đứa trẻ được mẹ chúng nó đón về nhà sau giờ học. Tôi ao ước được chăm sóc, kề cận, hỏi han mỗi khi tôi ốm. Tôi ước tôi có
mẹ ...
Một cơn gió nữa thổi qua, tôi gạt nước mắt, kéo chăn lên. Tôi nằm nghiêng sang một bên. Tôi thấy cái Na nằm cạnh mình. Nó vừa bị mẹ nó bỏ ở đây sáng nay. Mẹ nó ly hôn với bố nó, đi với người khác, bỏ nó. Mẹ nó bỏ mặc tiếng khóc gào thảm thương của nó phía sau để bắt đầu cho một đứa con khác. Mà nó thì bé xíu, chưa đầy 5 tuổi.
Gió bắt đầu thổi to hơn. Bão về. Tôi kéo chăn cao hơn nữa. Nhìn cái Na say ngủ, tôi kéo cả chăn cho nó nữa.
7/8/2020
Truyện mới nhất:
- Người mẹ (Truyện truyền thuyết)
- Người đi săn và con vượn (Truyện ngắn)
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
nguyễn ỉn | Chat Online | |
08/08/2020 10:58:53 |
Mọi người cứ nhận xét thẳng thắn vào nhé.
Cheese | Chat Online | |
14/08/2020 20:55:05 |
Đôi khi hơi lặp từ nhưng còn lại bạn viết rất xuất sắc nha
Minh Phượng Lê | |
28/11/2020 13:22:55 |
Rất hay và sâu sắc! Bạn rất có năng khiếu! Chúc bạn luôn mạnh khoẻ và ra đc nhiều tác phẩm hay nữa nhé!
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!