LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Thích cười

380 lượt xem
“Này! Sao anh lại nhìn chị ấy?”
“Ko có gì đâu! Tụi mình đi thôi!”
“Anh thích chị ấy sao?”
“Ko có!”
“Anh thích chị ấy phải ko?”
“Đã bảo là ko mà!”
Hắn tức giận bỏ đi, ko nói thêm một lời nào. Đã bảo ko là ko mà, việc gì cứ phải lằng nhằng mãi.
Cô ngoái đầu nhìn cặp nam nữ ấy, ngẫm nghĩ điều gì đó rồi chạy theo hắn. Trong đầu lảng vảng những suy nghĩ vẩn vơ:”Ko thích chị ấy thật sao?”
“Em xin lỗi”-Cô túm lấy áo hắn, kéo nhẹ, mặt cúi gằm, tỏ vẻ hối lỗi-“Mình hẹn hò tiếp nha anh!”-Cô cười, hai con mắt hím lại nhìn hắn.
“Ko đi nữa! Anh mệt rồi, anh về trước đây. Tạm biệt!”-Hắn nói, gạt tay cô bỏ về.
“Anh…”-Định níu lại nhưng đôi tay bất giác buông lỏng, nó ko cho cô chạm vào hắn.
[…]
“Nè! Anh yêu ai nhất?”
“Em hỏi kiểu gì vậy? Đương nhiên là em nhất! Ko yêu, sao có thể cùng em qua lại?!”
“Vâng!!!”
Hắn cùng cô nói chuyện trên sân thượng trường học, cười cười nói nói rôm rả. Bỗng…
Từ đằng sau có ánh mắt căm phẫn của ai đó nhìn đôi nam nữ đang ân ái.
“Mặc Tử! Sao em nỡ đối xử như vậy với chị?”-Diệp Nhiễm hét lên khiến cả cô lẫn hắn phải giật mình.
“Chị! Sao chị lại ở đây?”-Hắn nhanh chóng đẩy cô ra một bên rồi chạy về phía người phụ nữ ấy.
“Tại sao?! Tại sao?! Chẳng phải em đã nói em mãi mãi chỉ yêu chị thôi sao? Tại sao chứ? Sao em lại lừa dối chị? Huhu”-Chị ta lao vào lồng ngực hắn, liên tục dội những cú đấm nhẹ nhàng, đáng thương.
“Chị ngoan! Đừng khóc nữa! Em vẫn luôn yêu chị nhất!”-Mặc Tử ôm Diệp Nhiễm vỗ về.
Cô đứng bất động một hồi lâu. Từng câu, từng chữ như nhát dao tàn độc khắc lên trái tim yếu ớt của cô. Chẳng phải anh vừa bảo yêu cô nhất sao? Con trai thời này vậy cả sao? Ha! Quả nhiên “lời nói gió bay”.
“Vậy…em ko làm phiền hai người nữa! Em đi trước nha!”-Cô nói, vừa lao vụt đi.
“Anh xin lỗi”-Hắn nói lời xin lỗi nhưng ánh mắt vẫn đang đăm chiêu nhìn cô gái mít ướt trước mặt.
“Ừ! Ko sao đâu anh!”-Cô quay lại, khẽ cười rồi bỏ đi.
[…]
“Dương Hy à, cô ấy cần anh. Chúng mình…”
“Được thôi! Em hiểu rồi!”-Ko cần hắn nói, cô cũng biết hắn muốn gì.
Thấy cô cười, hắn tức giận quát-“Sao cái gì em cũng cười vậy? Em bị điên sao?”
Hắn đang nói cô điên? Cái người từng khen cô cười lên trông rất xinh, giờ lại nói nụ cười này điên sao? Ai là người chê cô khóc rất xấu? Ai là người khiến cô phải nở nụ cười mỗi ngày? Là ai? Là ai? Ko phải là hắn thì là ai?
“Em bị điên đấy!”-Cô nở ra nụ cười nửa miệng, khiêu khích hắn.
Hắn tức giận bỏ đi.
Đêm đó, có cô gái vì ai đó mà thút thít khóc cả đêm. Có cô gái hóa điên vì sự nhẫn tâm vô tình của hắn. Nước mắt ướt đẫm trên khóe mi, chảy dài rơi xuống gối tạo thành từng mảng.
[…]
“Dương Hy! Sao cô dám đẩy cô ấy ngã xuống cầu thang?”-Hắn túm lấy cổ cô, gào thét.
“Em ko đẩy cô ta!”-Dương Hy thản nhiên trả lời.
“Câm miệng! Đến nước này mà cô còn dám chối?!”-Hắn bóp mạnh, cổ họng cô nghẹn ứ, ko thể khóc.
“…”
“Sao? Cảm thấy hối hận chưa?”
“…”
“Cô có nói ko thì bảo!?”-Mức độ tức giận của hắn đạt đến mức đỉnh điểm, Mặc Tử gào lên.
“Phải! Tôi đã đẩy cô ta ngã xuống cầu thang, tôi chính là người muốn giết cô ta! Vậy đấy! Hahaha”-Cô lại nhếch miệng cười, một nụ cười hết sức sảng khoái.
“Cô…”-Hắn tức giận nhìn cô bằng con mắt nảy lửa.
Chát!!!
Hắn vung mạnh tay, má cô ửng đỏ.
“Hahaha, hahaha! Anh đánh nữa đi. Hahaha!”-Cô lại cười, nụ cười thâm độc mà kiêu ngạo đến lạ. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười này của cô, điều đó làm hắn vương chút bất ngờ.
“Đồ điên!”-Hắn tức giận bỏ đi, chạy đến bên cô ấy.
Hắn cứ chạy đi như vậy, để lại cô cười như một con điên, để lại cô mệt mỏi nhìn hắn âu yếm cùng người khác. Cô ko đủ sức cướp lấy, thậm chí còn ko đủ tư cách để nhìn hắn lần nữa.
[…]
“Tôi chắc chắn sẽ quên được anh! Chắc chắn!”
Đêm nay, ngoài trời mưa rả rích. Màn đêm dày đặc bao trùm cả căn phòng. Có cô gái bỗng nhớ người yêu, âm thầm khóc, tự nhủ.
Năm đó, cô và hắn 19 tuổi.
[…]
“Cô ấy bị mù rồi! Em có thể hiến mắt của em cho cô ấy được ko?”-Hắn nắm lấy tay cô, yếu ớt van xin.
“Tại sao tôi phải làm vậy?”
“Coi như anh cầu xin em. Hay là vậy đi, sau này anh sẽ lấy em. Được ko?”-Hắn quỳ dưới chân cô, run run van xin.
Đường đường là chủ tịch tập đoàn Mặc Thị. Phải quỳ xuống như thế này…Nghĩ xem, bao nhiêu liêm sỉ hắn vứt đi đâu cả rồi?
“Ha! Lấy anh sao? Tôi ko cần! Đừng làm phiền tôi, haha!”-Dương Hy nói, hiên ngang bước đi.
[…]
“Ưm…ư…ứ ứ…”-Cô nhìn hắn, gào thét ko thành chữ.
Hắn sai người bắt cóc cô, bịt miệng để cô nói ko thành tiếng.
“Đưa ả vào trong phẫu thuật đi! Đôi mắt xinh đẹp này, tôi muốn nó là của Diệp Nhiễm. MÃI MÃI”-Hắn cười khểnh, cố ý nhấn mạnh hai chữ “Mãi mãi”.
“Ư…ứ…ừm…”-Cô cười buồn, nước mắt ướt đẫm.
Từ ngày đó, có cô gái bị chính người thương hành hạ. Hắn khiến cô mù lòa vĩnh viễn.
[…]
“Ngày mai là tiệc cưới giữa tôi và Diệp Nhiễm. Cô nhất định phải đến!”
Tút! Tút! Tút! Cô chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã ngắt máy.
“Hahaha”-Cô lại tiếp tục cười. Tuy cười nhưng nước mắt bất chợt rơi tự do.
[…]
“Con có bằng lòng cả đời chung thủy với một mình chú rể ko?”
“Con có!”
“Con có bằng lòng cả đời chung thủy với một mình cô dâu ko?”
“Con…c…có…”-Hắn khó khăn gật đầu.
“Vậy ta tuyên bố: Các con chính thức trở thành…”
“Mặc Tử! Em yêu anh! Cả đời này chỉ yêu mình anh”-Ko để cha sứ nói hết câu, từ xa vọng tới tiếng hét lớn.
“Cô làm gì vậy? Cô bị điên à?”-Hắn nhìn cô đứng giữa đường như vậy, trong lòng nảy sinh bất an.
“Hôm nay, anh đẹp trai lắm đấy!”-Cô ko nhìn thấy được hắn nhưng cô biết người cô thương hôm nay ra dáng lắm đấy! Đẹp trai lắm đấy! Cô biết chứ! Biết hết chứ!
“Em yêu anh nhất thế giới!!!”-Cô bưng mặt khóc, đã lâu rồi cô ko khóc trước mặt hắn.
“Đừng có đứng giữa đường như vậy! Cô bị ngốc à?”-Mặc Tử nhanh chóng đẩy cô ta, bước vội đến chỗ cô.
“Phải nhanh lên! Phải nhanh lên!”-Hắn nghĩ thầm trong đầu, bước chân nhanh hơn. Trong đầu cảm giác như sắp đánh mất cái gì đấy quan trọng lắm! Phải nhanh lên, nhanh hơn nữa.
RẦM!!!
Chiếc xe tải lao đến, đâm vào người đứng đó. Một vệt máu chảy dài, nhuốm đỏ bộ trang phục của… chú rể.
Hắn đã kịp lao đến, ôm lấy thân hình bé nhỏ của cô đẩy sang một bên, mặc cho bản thân bị xe đâm.
Tất cả mọi người đột nhiên im ắng đến đáng sợ.
“Ko sao! Chỉ cần cô ấy ổn. Ko sao đâu!”-Hắn nghĩ thầm, cười mỉm nhìn cô. Còn chẳng them để ý rằng bản thân đang bị thương.
Hắn ko mù, hắn thấy chiếc xe ở đó. Cô mù, cô ko thấy chiếc xe ở đó. Người bị đâm phải là cô, ko phải hắn.
Cô nghe được tiếng xe ken két, cùng với đó là tiếng va chạm, cuống cuồng dùng tay mò mẫm tìm thứ gì đó. Cả cơ thể run lên bần bật.
Cô huơ tay, chạm trúng bàn tay to lớn ấy. Cô lấy nó, nắm thật chặt!...A! Bàn tay to lớn này…A! Bàn tay ấm áp này…Chẳng phải đó là bàn tay của người cô thương sao? À, thì ra…hắn chính là người đã lao thật nhanh ra cứu cô.
“Sao anh lại cứu em?”-Cô nâng hắn dậy, vòng tay ôm lấy cơ thể yếu ớt của hắn.
“Ko biết nữa!”-Hắn thở dài.
“Anh thật ngốc!”-Cô vừa nói, vừa khóc. Lần này, cô ko cười nữa. Cô khóc rồi, khóc thật rồi! Ngay trước mặt hắn.
“Ngoan! Tôi thương em! Em đừng khóc, xấu lắm đấy!”-Hắn dùng tay chạm khẽ lên mặt cô, lau đi những giọt nước mắt nóng ấm.
“Nhưng anh bảo em cười điên mà?”-Cô cảm nhận được bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt mình, lòng đau nhói.
“Ko đâu! Em cười rất đẹp. Tôi thích em…cười…nhất…”-Hắn nói, khó khăn thở.
Nghe Mặc Tử nói vậy, tim cô như thắt lại-“Vậy em sẽ cười cho anh mỗi ngày. Cầu xin anh, đừng bỏ em…được ko?”
Hắn ko nói gì, chỉ nhìn cô cười. Hắn cười rất đẹp! Đáng tiếc, cô ko bao giờ có thể nhìn thấy nụ cười ấy…
“Xin…lỗ…i…”-Bàn tay đang vuốt ve má cô bỗng rơi xuống.
Hắn đi rồi! Đi thật rồi! Tất cả mọi người đều òa khóc.
Chỉ riêng cô…cô vẫn cười…
Năm đó, hắn và cô 26 tuổi.
[…]
Ngày X tháng Y năm Z
Có một bà lão vừa mất. Ko ai hiểu lí do vì sao bà chết. Nghe kể rằng, bà lão ấy có nụ cười đẹp vô cùng. Bà nằm trong quan tài, miệng vẫn nở nụ cười đầy hạnh phúc.
5
15 sao / 3 đánh giá
5 sao - 3 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 3 đánh giá
Bình luận
Hoho | Chat Online
31/08/2020 17:31:13
Cảm động quá đi. Tui khóc đau cả mắt luôn ấy
2 0
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư