Hunter School - Chapter 1

363 lượt xem

Được lấy cảm hứng từ truyện Ghost Hunter-Thợ săn quỷ của Thư Quân và một sô truyện viễn tưởng khác.

Giới thiệu bộ truyện: Hunter School

Nội dung: Truyện kể về một ngôi trường kì bí ở một chiều không gian thứ tư. Trường được xây dựng để huấn luyện những “người” đã chết do tự tử, bệnh, tai nạn…v.v… từ 13 đến 25 tuổi. Những người này sẽ được gọi là Devil Hunter bởi vì bọn họ ở ngôi trường này là học trở thành các thợ săn hoàn hảo và hoàn thành các nhiệm vụ săn quỷ.

Truyện chủ yếu xoay quanh 12 người: Yên Tử, Trạch Dương, Phong Bách, Lâm Hàn, Tiêu Tuyết, Như Lan, Tiểu Bích, Sở Ngọc, Minh Triết, Tiểu Manh, Yên Nhi.

Gồm bao nhiêu chương chưa rõ =)) Mỗi lần đăng ra một chương (Còn tùy thuộc vào việc có ai thích nó không đã =))))

Like+fl+5* cho tớ nếu thích truyện <33 Ủng hộ để ra những chương mới <33

Chapter I

8 giờ tối.

Trong ngôi nhà lạnh lẽo.

Trong khu rừng âm u ẩm ướt.

Nhóm người gồm 2 gái 2 trai ngồi trong trên một cái bàn trong một góc le lói ánh nến. Gương mặt bọn hộ trông ai cũng u ám, mệt mỏi. Chủ nhà đã ngủ hết chỉ còn lại bọn họ còn thức để cùng bàn về nhiệm vụ. Sở Ngọc lên tiếng:

- Đã 8 giờ rồi. Liệu nhiệm vụ lần này chỉ đơn giản là len vào trong rừng và sống sót đến khi tìm thấy người dân thường thì sao? Trên đường đến đây chúng ta cũng đã gặp phải nhiều con thú hoang đáng sợ rồi mà.

- Không có chuyện đó đâu. Nhiệm vụ của Devil Hunter là diệt quỷ, bất cứ độ khó nào cũng phải có quỷ. Mặc dù đây chỉ là độ khó 1 sao nhưng thế vẫn chưa phải là kết thúc. – Trạch Dương lên tiếng.

- Nhưng đã quá muộn rồi…Chúng ta hãy trở về Hunter School đi..- Minh Triết giọng run run.

- Mới chỉ có hơn 8 giờ mà nói muộn. Cậu sợ gì chứ? Nhiệm vụ 1 sao đã sợ hãi rồi thì những nhiệm vụ khó hơn sẽ ra sao? Sợ như vậy sao không chết luôn đi, lựa chọn là Devil Hunter làm gì? –Trạch Dương lớn giọng.

Sợ làm phiền đến chủ nhà, Sở Ngọc ngăn cho Minh Triết không nói lại Trạch Dương. Trạch Dương nổi cáu cũng vì lẽ đương, họ đi thực hiện nhiệm vụ này là do sự chỉ bảo của cấp trên, lần này nhiệm vụ của Trạch Dương những người kia chỉ là nhiệm vụ 1 sao nhưng không bao giờ có chuyện không có yêu quái. Họ cũng có thể trở về khi chưa hoàn thành nhiệm vụ bằng cách cho một nắm chặt vào viên xúc xắc đen ( chứa nhiệm vụ) và tất cả đồng thanh hô “Hunter School”. Mặc dù có thể trở về Hunter School thành công nhưng họ sẽ chịu những hình phạt còn kinh khủng hơn cái chết, tất nhiên trốn chạy khỏi nhiệm vụ cũng có kết quả thảm hại. Họ chỉ còn con đường chiến đấu đến cùng, còn sống trở về hoặc chết trong nhiệm vụ và lãnh nhiệm những đau đớn thể xác khi bị đẩy xuống đáy địa ngục.

Nửa giờ sau mọi thứ vẫn yên tĩnh, ngọn nến đã cháy gần hết. Đột nhiên Sở Ngọc hét lớn:

- Aaaaaaaaaa……….Đầu tôi……Ai đó..Làm ơn..Nó ở sau tôi…..

Trạch Dương vội vàng đứng dậy, cây nến vụt tắt, ánh sáng mờ ảo bên ngoài làm mọi thứ trở nên ghê rợn hơn.

- Minh Triết. Mau khởi động năng lực của cậu.-Như Lan ra lệnh.

Minh triết vội vàng sử dụng năng lực, ánh sáng vàng nhạt lan khắp gian phòng, người cậu tỏa ra một mùi như điện, những tia lửa điện phóng ra từ tay cậu, hướng tới đằng sau Sở Ngọc.

Một cảm giác đáng sợ chạy dọc sống lưng mọi người. Mùi khét do điện nồng lên. Sở Ngọc la hét ầm ĩ rồi bất chợt ngã lăn ra. Nhờ ánh sáng từ người Minh Triết mà mọi người thấy được một con quỷ đầu tóc rũ rượi, mái tóc che lấp khuôn mặt như vô hình của nó, người nó vì bị nhiễm điện của Minh Triết mà bóc khói và khét lẹt. Con quỷ “đi” tới chỗ của Minh Triết, nhấc cậu lên chỉ bằng một tay và quảng cậu thật mạnh ra ngoài cửa. Minh Triết vội vàng đứng lên, giơ hai tay chuẩn bị phóng điện thì thấy những cái bóng đen bao phủ cả người con quái vật, cậu liếc qua nhìn thì thấy Trạch Dương đang sử dụng năng lực của anh- Hố đen. Con quỷ như bị nuốt vào trong bóng đen đó, càng vùng vẫy thoát ra càng bị nhấn giữ nhiều hơn, cuối cùng thì bị nuốt chửng. Dưới nền đất nơi con quỷ đã đứng có 2 viên ngọc đen. Như Lan, cô gái tóc xoăn dài, đến nhặt 2 viên ngọc đó lên, cất cẩn thận vào chiếc túi cô đang đeo bên hông. Trạch Dương định lôi viên xúc xắc ra thì một trận rung lắc dữ dội vang lên. Căn nhà xập xệ như muốn đổ xuống, bọn họ chạy ra ngoài, Trạch Dương thì cõng Sở Ngọc, 2 người còn lại giữ cửa cho 2 người họ ra ngoài. Họ vừa bước chân ra ngoài thì căn nhà xập xuống, không chỉ thế, những cái cây xung quanh bắt đầu lần lượt đổ xuống, họ bị bao vây bên trong đống cây đổ rạp, biết là chưa nhiệm vụ chưa kết thúc, thấy Minh Triết đã mệt, Trạch Dương bận giữ Sở Ngọc, Như Lan bắt đầu khởi động năng lực của cô.
Toàn bộ cây đổ đều dụng đứng, một đường nhỏ mở ra đủ để cho tất cả đi qua. Cô để 3 người Trạch Dương, Minh Triết, Sở Ngọc ra ngoài và để cô lại trong cái vòng tròn cây đó. Minh Triết lo sợ cô bị làm sao nên xin ở lại nhưng Trạch Dương và Như Lan lạnh lùng nó không cần. Khi 3 người kia đã ra hết, cô thả cho những cái cây đổ rạp như hồi nãy. Một tiếng gầm lớn vang lên, trước mặt cô xuất hiện mờ mờ hình hài một con người rồi rõ dần…Một con quỷ to lớn với đôi mắt đỏ đục nhìn cô khát máu. Như Lan biết đây là đối thủ của cô lên nhanh chóng phóng thích năng lực, tạo ra một vùng ánh sáng xanh bao trùm lấy cô, cô hít một hơi, dồn nén ánh sáng đó lại thành một quả cầu rồi ném nó về phía con quỷ. Tên quái vật bị đánh một đòn cực mạnh, đập vào đống cây rồi ngã lăn ra. Tên quỷ vội vàng đứng dậy, tỏa ra một sức nóng lạ thượng rồi cacs cây bao vây Như Lan và nó bốc cháy cả. Như Lan cố gắng né tránh lửa nhưng những ngọn lửa như bị nguyền rủa bám theo cô đến cùng. Quỷ hồn cười man rợn:
-Ngươi chỉ có thể thôi à?
Như Lan biết để thoát khỏi đám lửa này cô cần tiêu diệt tên quỷ kia nhưng những ngọn lửa cứ bay theo cô khiến cô không thể sử dụng năng lực.
-Minh Triết. Trói hắn lại bằng xích điện của em đi-Như Lan ra lệnh.-Nhanh lên
Minh Triết lập tức phóng sét cuốn lấy quỷ hổn, hắn hét lên, phóng hết số lửa vè phía Minh Triết, Như Lan thừa thời cơ tháo lắc tay, lấy viên ngọc trên đó rồi lẩm bẩm đọc câu thần chú. Đám lửa bay đến gần Minh Triết hơn...
7s
.
6s
.
5s
.
4s
.
3s
.
2s

....Viên ngọc của Như Lan to lên, thu lấy con quỷ rồi nổ tung thành những hạt bụi sáng nhỏ, chỉ đúng 1s nữa thôi là đám lửa bao vây lấy Minh Triết, cô đã thắng. Thở phào nhẹ nhõm, Như Lan tiến đến chỗ bụi sáng, cúi xuống nhặt viên ngọc của cô và một viên ngọc trắng to lên, nói với Trạch Dương:
-Về thôi.
Trạch Dương bóp nát viên xúc xắc, một cánh cửa đen hiện ra, 4 người họ bước vào và cánh của biến mất...

~ The End ~
Ủng hộ truyện ạaaaaaaaaaaaaaaaa

5
10 sao / 2 đánh giá
5 sao - 2 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 2 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo