Hoàng đế cứ bám theo ta! - Chương 1
Bé Lin xinh xắn không phải người | Chat Online | |
15/04/2021 21:36:39 | |
Truyện tiểu thuyết | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
321 lượt xem
- * Mối tình đầu mùa thu | Chương 1 (Truyện ngôn tình)
- * Họa Lan Đế Cơ (Truyện kiếm hiệp)
- * Kết hôn (Truyện cười)
- * Gãi đầu (Truyện cười)
Chương 1:
Vẫn đang suy tư lâu hồi về những cuốn sách nhỏ bị hao mòn, Mộc An An bấy giờ còn chẳng hiểu cô đang làm cái gì và đây là nơi nao, trí nhớ kém cỏi đến thế cơ chứ, thế mà cũng xứng làm Phượng hoàng chí tôn đậu trên cành cao.
Người người kính cẩn tôn thờ tới mức hoàng đế cũng nhân nhượng cô vài phần.
Cô là người đã cứu vớt hoàng đế sau lúc ngài chuẩn bị ngã xuống hồ, một mình cô đã lao vào nước lửa cứu hoàng đế, thái hậu cũng rất mến mộ nàng.
Tuy thế, cô chẳng chút bận tâm.
Vì cô là người dị biệt, tất nhiên là chẳng có ai giống cô cả, trong đôi mắt màu đen tất cả đều là hư vô.
Ánh mắt các cung nữ nhìn nàng vẻ ghen tỵ và ganh ghét, họ cũng chạp tuổi cô mà sao lại không được người khác kính nhường thế. Cô rất khó gần, ngoài trừ Lục Nhan Nhan - cung nữ theo cô từ nhỏ, là người bạn tri âm của cô thì đố ai có thể làm quen được cô.
Cô tàn nhẫn theo cách riêng, không cần phải lạnh lùng cao sang hay trốn chạy, cô có cá tính mãnh liệt, nhớ ngày đó các chàng trai lực lưỡng trong trận đấu "Giao lưu" với cô đã bị một chưởng của cô làm cho thừa sống thiếu chết, băng bó toàn thân, cô lấy đó làm khoái chí và tự nhủ phải phát huy năng lực hiếm có này.
Vì thế nên mọi người thường gọi cô là kẻ mắc dịch, đến con mèo đen nhìn thấy cô cũng sợ khiếp vía, không dám ho hen nửa tiếng.
Cỏ thể thấy trong nước Mạn, hoàng đế thứ nhất, thái hậu thứ hai còn cô thứ ba, ai cũng quan niệm thế.
Cái tính kiêu kì của cô xuất phát từ đâu thì không ai biết, không ai hay, chỉ biết cô mồ côi từ nhỏ và lấy củi mưu sinh hằng ngày và trở thành ân nhân của hoàng đế khi còn bé.
Giờ đây, cô đã lớn để đủ nhận thức về những việc mình làm ra.
Cái tính kiêu kì, ngạo mạn ấy chả biết bao giờ Mộc An An có thể bỏ được, ngày ngày mọi người chỉ thấy cô thở dài mấy tiếng rồi nằm lầm lì trong phòng, thỉnh thoảng thì nằm trên cửa sổ ngắm trăng đôi khi còn ngâm thơ con cóc, mấy đại thần vì lấy lòng cô cho nên khen hay, miệng cười tít tắp nhưng ra khỏi phủ là muốn độn thổ ngay lập tức.
Có thể thấy cô cũng có khuyết điểm, một người như cô lại không nhận ra được điều đó hay là cô cố tính không biết?
* * *
Vẫn đang suy tư lâu hồi về những cuốn sách nhỏ bị hao mòn, Mộc An An bấy giờ còn chẳng hiểu cô đang làm cái gì và đây là nơi nao, trí nhớ kém cỏi đến thế cơ chứ, thế mà cũng xứng làm Phượng hoàng chí tôn đậu trên cành cao.
Người người kính cẩn tôn thờ tới mức hoàng đế cũng nhân nhượng cô vài phần.
Cô là người đã cứu vớt hoàng đế sau lúc ngài chuẩn bị ngã xuống hồ, một mình cô đã lao vào nước lửa cứu hoàng đế, thái hậu cũng rất mến mộ nàng.
Tuy thế, cô chẳng chút bận tâm.
Vì cô là người dị biệt, tất nhiên là chẳng có ai giống cô cả, trong đôi mắt màu đen tất cả đều là hư vô.
Ánh mắt các cung nữ nhìn nàng vẻ ghen tỵ và ganh ghét, họ cũng chạp tuổi cô mà sao lại không được người khác kính nhường thế. Cô rất khó gần, ngoài trừ Lục Nhan Nhan - cung nữ theo cô từ nhỏ, là người bạn tri âm của cô thì đố ai có thể làm quen được cô.
Cô tàn nhẫn theo cách riêng, không cần phải lạnh lùng cao sang hay trốn chạy, cô có cá tính mãnh liệt, nhớ ngày đó các chàng trai lực lưỡng trong trận đấu "Giao lưu" với cô đã bị một chưởng của cô làm cho thừa sống thiếu chết, băng bó toàn thân, cô lấy đó làm khoái chí và tự nhủ phải phát huy năng lực hiếm có này.
Vì thế nên mọi người thường gọi cô là kẻ mắc dịch, đến con mèo đen nhìn thấy cô cũng sợ khiếp vía, không dám ho hen nửa tiếng.
Cỏ thể thấy trong nước Mạn, hoàng đế thứ nhất, thái hậu thứ hai còn cô thứ ba, ai cũng quan niệm thế.
Cái tính kiêu kì của cô xuất phát từ đâu thì không ai biết, không ai hay, chỉ biết cô mồ côi từ nhỏ và lấy củi mưu sinh hằng ngày và trở thành ân nhân của hoàng đế khi còn bé.
Giờ đây, cô đã lớn để đủ nhận thức về những việc mình làm ra.
Cái tính kiêu kì, ngạo mạn ấy chả biết bao giờ Mộc An An có thể bỏ được, ngày ngày mọi người chỉ thấy cô thở dài mấy tiếng rồi nằm lầm lì trong phòng, thỉnh thoảng thì nằm trên cửa sổ ngắm trăng đôi khi còn ngâm thơ con cóc, mấy đại thần vì lấy lòng cô cho nên khen hay, miệng cười tít tắp nhưng ra khỏi phủ là muốn độn thổ ngay lập tức.
Có thể thấy cô cũng có khuyết điểm, một người như cô lại không nhận ra được điều đó hay là cô cố tính không biết?
* * *
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 3) (Truyện tổng hợp)
- Bản nhạc hóa đá (Truyện ngôn tình)
- Ánh sáng và bóng tối (Truyện ngôn tình)
- Màu của tình yêu (Truyện ngắn)
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!