Yêu anh hơn cả tử thần - Chương 16
Inui x Koko | Chat Online | |
15/12/2021 02:06:16 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
135 lượt xem
- * Yêu anh hơn cả tử thần - Chương 17 (Chương cuối) (Truyện ngôn tình)
- * NHÀ TRỌ ĐỊA NGỤC / Quyển 1 - Chương 1: Nhà Trọ Quỷ Dị (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Yêu anh hơn cả tử thần - Chương 15 (Truyện ngôn tình)
- * Yêu anh hơn cả tử thần - Chương 14 (Truyện ngôn tình)
Uyển Uyển cầm tờ giấy mà tay run run, Mễ Bối thấy cái thứ mà người ta thường gọi là nước mắt ấy ngập tràn trong khóe mắt cô ta.
Chiếc đèn xoay trên trần nhà chiếu những chùm sáng nhiều màu lên gương mặt xinh đẹp của Uyển Uyển, hết màu này rồi lại màu khác, biến ảo, dị thường.
- Về sau, trong hai năm trời, tôi sống trong áy náy không yên... Phù! Tôi biết, nói ra cô cũng không tin. Nhưng tôi thực sự cảm thấy có lỗi với anh ta. Mỗi tối, trong đầu tôi lại hiện ra hình bóng của anh ta! Mẹ nó! Thật khó chịu! Tôi thường đến mấy nơi như quán bar hay vũ trường để tiêu khiển, quen biết không ít đám bạn ăn chơi... Bọn chúng lừa cho tôi hút thuốc phiện, rồi tôi nghiện, không có tiền, thỉnh thoảng lại phải đổi thân lấy thuốc! Đê tiện đúng không?
Uyển Uyển cười ngặt nghẽo, chỉ Mễ Bối nói:
- Liệu có ai tin rằng ba năm trước con này còn ngây thơ hơn cả cô cơ chứ? Ha ha ha! Giờ thì tôi già rồi, lão luyện rồi!
Uyển Uyển nói, ánh đèn vàng chiếu lên khuôn mặt đượm vẻ thê lương.
- Nghiện, hết tiền, phải làm sao? Đi lừa thôi! Ai vừa có tiền lại vừa dễ gạt? Tất nhiên là nhà giàu mà lại yêu tôi rồi. Tôi tìm đến nhà Mạc Ngôn Hy một cách rất tự nhiên. Đương nhiên, con người Mạc Ngôn Hy thế nào tôi biết rất rõ, làm sao anh ta dễ dàng tin tôi được? “Em yêu anh!” Yêu cái con khỉ ấy, mấy năm yêu đương chẳng bằng một bữa cơm no. Hơn nữa, bên cạnh anh ta giờ đã có cô rồi, đâu còn đến lượt tôi nữa? Hôm ấy, anh ta cố ý diễn trò với tôi trước mặt cô thôi. Có điều anh ta hơi quá đáng, để chọc tức cô, anh ta bất chấp chuyện tôi có bị nhiễm bệnh hay không! Lúc ấy, tôi cũng hơi quá lố một chút! Nhưng mà...
Uyển Uyển mỉm cười, nhấp một ngụm rượu:
- Giờ nghĩ lại, thấy có qua có lại, cũng công bằng thôi.
- …
- Muốn biết tại sao anh ta mắc phải cái thứ đó không?
Uyển Uyển lau nước mắt, đôi mắt chợt sáng bừng lên:
- Đừng nghĩ người mắc bệnh này là có hành vi gì đáng kiểm điểm đấy nhé. Hồi nhỏ, Mạc Ngôn Hy rất ngoan, tính tình rất tốt. Nghe nói hồi đó, anh ta còn là thần đồng âm nhạc của cả nước nữa cơ! Năm mười lăm tuổi, anh ta gặp một xe hiến máu nhân đạo trên phố. Mạc Ngôn Hy thể hình cao lớn, lại nhiệt tình giúp đỡ người khác, nào sợ gì mất đi chút máu, bèn ngồi xuống cho đâm một kim... Nửa năm sau, trong một lần kiểm tra sức khỏe, mới phát hiện ra trong máu có virus HIV. Thế là xong, một thanh niên tương lai rạng ngời đã đi tong. Anh ta bắt đầu tự bỏ rơi mình, tính khí cũng trở nên quái đản, sợ truyền bệnh cho người khác, cả nhà cũng cảm thấy không phải là nhà của mình nữa.
Kể tới đây, Uyển Uyển đưa mắt nhìn Mễ Bối đầy ý tứ:
- Nói một câu khó nghe, nhưng là sự thật. Tôi rất hy vọng cô có thể ở bên cạnh Mạc Ngôn Hy, bởi vì, anh ta quá cô đơn rồi. Điều mà anh ta sợ nhất chính là phải rời xa người thân của mình. Mà trong lòng anh ta lúc này, địa vị của cô chỉ sợ là đã vượt quá cả người thân rồi đó.
Mễ Bối tròn mắt nhìn Uyển Uyển, hơi thở nặng nề, chỉ muốn đem những điều trong lòng mình hét lên với tất cả mọi người: Tôi không sợ, tôi sẽ không rời khỏi anh ấy!
- Nói cho cùng thì tôi đã làm anh ta tổn thương quá nặng nề. Vì vậy, cho dù anh ta yêu cô, cũng không dám tiếp nhận cô, anh ta sợ cô cũng sẽ rời xa anh ta giống như tôi. Ha ha, Mễ Bối, tôi nói cho cô biết, cô đừng nhìn cái gã đó đi đâu cũng oai phong lẫm liệt, thực ra lòng anh ta... tôi còn không biết hay sao? Tự ti muốn chết! Da mặt lại mỏng nữa, còn trẻ con nữa chứ!
Mễ Bối gật đầu đồng ý.
Im lặng bao trùm trong khoảnh khắc. Mễ Bối dùng giấy bút đã chuẩn bị trước, viết:
“Mạc Ngôn Hy còn sống được bao lâu?”
- Không biết được, có lẽ là mười năm, hai mươi năm, cũng có lẽ là một giây, hai giây. Tử Thần đã nhắm trúng anh ta rồi, anh ta không thể thoát khỏi bàn tay của số phận đâu.
Mễ Bối không phản ứng gì.
...
Cô ngồi thêm một lúc nữa, nghe Uyển Uyển kể những chuyện ngu ngốc trước kia của Mạc Ngôn Hy, cười cười. Một lúc sau, chuông điện thoại vang lên, Uyển Uyển che miệng thì thầm nói một lát rồi đứng dậy:
- Tôi đi trước đây! Cô tự thanh toán nhé!
Mễ Bối gật đầu, chợt nhớ ra điều gì đó, bèn kéo áo Uyển Uyển lại, viết vào giấy:
- Sau khi cô bỏ đi hôm trước, Mạc Ngôn Hy uống thuốc ngủ tự sát rồi.
Uyển Uyển cầm tờ giấy mà tay run run, Mễ Bối thấy cái thứ mà người ta thường gọi là nước mắt ấy ngập tràn trong khóe mắt cô ta.
Uyển Uyển lấy tay che mặt... Một lát sau, lại ngẩng đầu, lại nở một nụ cười tươi tắn.
- Cảm ơn cô. Tôi đi dây. Bye bye.
Mễ Bối nhìn theo bóng Uyển Uyển, một lúc lâu rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng cô ta cười đùa với đám nhân viên nam của quán. Đột nhiên hiểu ra, tại sao Mạc Ngôn Hy lại nói, không nhất định là phải vui mới cười.
----
Những lúc ấy, Mạc Ngôn Hy thường nhõng nhẽo như đứa trẻ, dẩu môi lên nói. Mễ Bối sẽ mỉm cười rồi dịu dàng gật đầu...
Mạc Ngôn Hy uống quá nhiều thuốc an thần nên đã mất đi tri giác, được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Cũng may là kịp thời phát hiện, nên chưa nguy đến tính mạng.
Sau mấy tiếng, Mạc Ngôn Hy mở mắt, thấy đang được truyền dịch, xung quanh trắng toát một màu, liền lập tức hiểu ra mình đang ở đâu.
Đối với anh ta, bệnh viện là địa ngục quen thuộc nhất. Cả bố và mẹ đều ở đó. Ông Mạc thấy con trai tỉnh lại, thì không nói tiếng nào, đứng dậy bỏ đi. Nhưng trước đó, Mạc Ngôn Hy đã nhận ra sự quan tâm lo lắng hiện rõ trên gương mặt khắc khổ của ông. Ông lúc nào cũng nghiêm nghị như vậy, Mạc Ngôn Hy từ nhỏ đã sợ bố, luôn cho rằng bố không yêu mình.
- Con à! Con điên rồi hay sao! Làm mẹ sợ chết khiếp! Sao con để nhiều thuốc an thần trong phòng như thế? Có phải con chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ bố mẹ mà đi không? Con ơi!
Bà Mạc bổ đến bên giường bệnh, dịu dàng xoa lên gương mặt tiều tụy của con trai, nước mắt chảy lã chã.
- Mẹ già rồi, mẹ không chịu nổi nữa đâu! Nếu con mà đi thật, mẹ biết phải làm sao hả con?
Khóe mắt Mạc Ngôn Hy cũng đỏ hoe lên, môi mím chặt lại, không nói tiếng nào. Cặp mắt Mạc Ngôn Hy bắt đầu chuyển động, ánh mắt đảo khắp phòng, nhưng không thấy thứ muốn tìm, liền khẽ chau mày lại, sự lo lắng hiện ra trên gương mặt trắng nhợt, đôi môi khô khốc dính chặt lại với nhau khẽ động đậy, một tia máu từ từ rỉ ra.
Bà Mạc vội vàng lấy nước cho con trai:
- Con muốn nói gì hả?
Mạc Ngôn Hy nhấp một ngụm nước, cảm thấy dễ chịu hơn phần nào, khẽ mấp máy miệng, định nói rồi lại thôi... do dự một lúc, mới hỏi:
- Mẹ... Mễ Bối đến chưa?
- ...
Bà Mạc ngẩn người, lặng lẽ giúp con trai đắp lại chăn, không trả lời.
- Mẹ, có phải...
- Con à! Con ngoan của mẹ! Chúng ta đừng nói đến Mễ Bối nữa được không!
Bà Mạc cảm thấy sống mũi hơi cay cay, ôm chặt đứa con trai đáng thương của mình vào lòng, đau đớn rên rỉ:
- Chúng nó chẳng đứa nào có lương tâm cả! Sau này có mẹ ở bên con! Lúc nào con đi, mẹ sẽ theo con xuống đó gặp Diêm Vương!
Giọng bà rất chân thành, khiến người ta cảm động đến tận tâm can, càng về sau, tiếng nói càng nghẹn ngào, nghe không ra tiếng nữa.
- Quả nhiên là... không đến... quả nhiên đúng như vậy... sau khi biết sự thật... tất cả mọi người đều trốn tránh con, cho dù trước đây tốt với con thế nào cũng thế... mẹ, đột nhiên con cảm thấy trước đây mình thật ngu ngốc.
Mạc Ngôn Hy bất ngờ nghiêm mặt nói với mẹ, dáng vẻ đờ đẫn như người mắc chứng thiểu năng trí tuệ:
- Cứ ngỡ rằng tình yêu là vạn năng, có thể chiến thắng tất cả, hóa giải mọi thứ khúc mắc trên đời. Con đúng là thằng ngu, đã bị một lần rồi mà lần sau vẫn cam tâm tình nguyện đặt chân vào cái bẫy đó. Ha ha, ít nhất cũng chứng minh được rằng con là một thằng ngu dũng cảm.
Bà Mạc ôm mặt con trai, lắc đầu mà lòng đau như cắt.
- Lần nào cũng vậy, mà vẫn dấn tới. Mẹ, mẹ nói xem con trai mẹ có dũng cảm không? Có phục con không?
Đột nhiên cảm thấy mắt nóng bừng, Mạc Ngôn Hy vội vàng ngước mặt lên trần nhà, cố kìm không cho hai hàng nước mắt chảy ra. Anh ta tự sát, chính là vì sợ phải nhìn thấy Mễ Bối ra đi. Kết quả là cô vẫn bỏ đi. Anh ta nhìn lên trần nhà, là để nước mắt không chảy ra... Nhưng cái gì đến, thì vẫn sẽ đến, muốn tránh cũng không được. Một hàng lệ trong suốt, rơi ra từ khóe mắt Mạc Ngôn Hy.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ nhè nhẹ.
- Chắc là vú Lý mang mấy món con thích ăn nhất đến đấy!
Bà Mạc nói, rồi lau nước mắt đứng dậy ra mở cửa.
Ngoài cửa là một cô gái trẻ, cô thò đầu vào, gương mặt thanh tú, cặp môi hồng như hoa đào, làn da trắng như hạt gạo trân châu. Mễ Bối.
Mạc Ngôn Hy ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt thoáng hiện ra vẻ mừng rỡ, nhưng chỉ trong thoáng chốc rồi lại biến mất.
- Mễ Bối, em đến tạm biệt anh phải không? Coi như em cũng có lương tâm, thấy anh sắp chết, trước khi bỏ đi cũng đến chào một tiếng.
Mạc Ngôn Hy giễu cợt.
- Hy Hy, con không được nói bậy.
Bà Mạc vội ngăn con trai lại, rồi nhìn sang Mễ Bối, ngờ vực hỏi:
- Mễ Bối, con không đi sao?
Mễ Bối bình tĩnh lắc đầu. Vẻ mừng rỡ lại hiện lên trên gương mặt Mạc Ngôn Hy. Bà Mạc thấy con trai như vậy, lòng như thắt lại, kéo Mễ Bối ra ngoài, nghiêm mặt nói:
- Mễ Bối, bệnh của Hy Hy chắc con cũng biết rồi, bệnh AIDS là bệnh truyền nhiễm, hơn nữa lại không thể chữa được. Con muốn đi, tất cả chúng ta đều có thể hiểu được. Nhưng xin con...
Người mẹ này nói tới đây, lại không nén nổi hai hàng nước mắt:
- Xin con hãy đi cho nhẹ nhàng, đừng làm tổn thương đến... đến đứa con tội nghiệp của mẹ! Ôi...
Bà Mạc, cuối cùng, cũng không nén nổi đau thương, bật khóc thành tiếng, lại sợ con trai nghe thấy, nên chỉ có thể ra sức bụm chặt miệng mình lại, cố gắng không phát ra âm thanh nào.
“Con không đi đâu hết!”
Mễ Bối dùng tay ra hiệu.
“Con sẽ ở bên anh ấy!”
Bà Mạc đã học qua thủ ngữ, nên hiểu được ý Mễ Bối, cảm kích đến rơi lệ, quên hết mọi chuyện, ôm chặt cô vào lòng, thất thanh thốt lên:
- Con ơi! Mẹ biết con là người tốt mà! Mẹ biết con không nỡ rời xa Hy Hy của mẹ mà! Mẹ biết mà...
Bà Mạc lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần:
- Thật khổ cho con quá, vì Hy Hy mà con phải chịu khổ... Kiếp sau, mẹ sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cho con!
Mắt Mễ Bối đỏ hoe, ra sức lắc đầu. Khoảng thời gian sau đó, Mễ Bối hầu như đều ở trong phòng bệnh chăm sóc Mạc Ngôn Hy, lúc cô có mặt, không ai được bước vào trong phòng cả. Mạc Ngôn Hy biết cô sợ người khác cũng vô tình bị nhiễm bệnh, trong lòng hiểu rõ, nhưng lại không dám nói ra.
Cho dù là giữa trưa hay nửa đêm, chỉ cần Mạc Ngôn Hy kêu đói, là Mễ Bối đều vội vàng tự tay nấu đồ ăn mang tới.
- Anh muốn em đút cho cơ!
Những lúc ấy, Mạc Ngôn Hy thường nhõng nhẽo như đứa trẻ, dẩu môi lên nói. Mễ Bối sẽ mỉm cười rồi dịu dàng gật đầu, sau đó cẩn thận bón từng thìa nhỏ cho người yêu. Mỗi lần như vậy, Mạc Ngôn Hy lại ngẩng đầu lên nhìn, gặp phải ánh mắt trong sáng ngây thơ của Mễ Bối, lòng anh ta lại như bị dao cứa.
- Ôi! Mễ Bối! Cứ như vậy sớm muộn gì em cũng kiệt sức thôi!
Mạc Ngôn Hy có lúc cũng chán nản nói. Mễ Bối sẽ mỉm cười, dịu dàng lắc đầu. Có lúc Mạc Ngôn Hy cũng nhớ đến chồng chưa cưới của Mễ Bối, sau đó lại lo lắng hỏi:
- Có đúng là hai người đã từ bỏ hôn ước không? Thật không? Không gạt anh chứ?
Chiếc đèn xoay trên trần nhà chiếu những chùm sáng nhiều màu lên gương mặt xinh đẹp của Uyển Uyển, hết màu này rồi lại màu khác, biến ảo, dị thường.
- Về sau, trong hai năm trời, tôi sống trong áy náy không yên... Phù! Tôi biết, nói ra cô cũng không tin. Nhưng tôi thực sự cảm thấy có lỗi với anh ta. Mỗi tối, trong đầu tôi lại hiện ra hình bóng của anh ta! Mẹ nó! Thật khó chịu! Tôi thường đến mấy nơi như quán bar hay vũ trường để tiêu khiển, quen biết không ít đám bạn ăn chơi... Bọn chúng lừa cho tôi hút thuốc phiện, rồi tôi nghiện, không có tiền, thỉnh thoảng lại phải đổi thân lấy thuốc! Đê tiện đúng không?
Uyển Uyển cười ngặt nghẽo, chỉ Mễ Bối nói:
- Liệu có ai tin rằng ba năm trước con này còn ngây thơ hơn cả cô cơ chứ? Ha ha ha! Giờ thì tôi già rồi, lão luyện rồi!
Uyển Uyển nói, ánh đèn vàng chiếu lên khuôn mặt đượm vẻ thê lương.
- Nghiện, hết tiền, phải làm sao? Đi lừa thôi! Ai vừa có tiền lại vừa dễ gạt? Tất nhiên là nhà giàu mà lại yêu tôi rồi. Tôi tìm đến nhà Mạc Ngôn Hy một cách rất tự nhiên. Đương nhiên, con người Mạc Ngôn Hy thế nào tôi biết rất rõ, làm sao anh ta dễ dàng tin tôi được? “Em yêu anh!” Yêu cái con khỉ ấy, mấy năm yêu đương chẳng bằng một bữa cơm no. Hơn nữa, bên cạnh anh ta giờ đã có cô rồi, đâu còn đến lượt tôi nữa? Hôm ấy, anh ta cố ý diễn trò với tôi trước mặt cô thôi. Có điều anh ta hơi quá đáng, để chọc tức cô, anh ta bất chấp chuyện tôi có bị nhiễm bệnh hay không! Lúc ấy, tôi cũng hơi quá lố một chút! Nhưng mà...
Uyển Uyển mỉm cười, nhấp một ngụm rượu:
- Giờ nghĩ lại, thấy có qua có lại, cũng công bằng thôi.
- …
- Muốn biết tại sao anh ta mắc phải cái thứ đó không?
Uyển Uyển lau nước mắt, đôi mắt chợt sáng bừng lên:
- Đừng nghĩ người mắc bệnh này là có hành vi gì đáng kiểm điểm đấy nhé. Hồi nhỏ, Mạc Ngôn Hy rất ngoan, tính tình rất tốt. Nghe nói hồi đó, anh ta còn là thần đồng âm nhạc của cả nước nữa cơ! Năm mười lăm tuổi, anh ta gặp một xe hiến máu nhân đạo trên phố. Mạc Ngôn Hy thể hình cao lớn, lại nhiệt tình giúp đỡ người khác, nào sợ gì mất đi chút máu, bèn ngồi xuống cho đâm một kim... Nửa năm sau, trong một lần kiểm tra sức khỏe, mới phát hiện ra trong máu có virus HIV. Thế là xong, một thanh niên tương lai rạng ngời đã đi tong. Anh ta bắt đầu tự bỏ rơi mình, tính khí cũng trở nên quái đản, sợ truyền bệnh cho người khác, cả nhà cũng cảm thấy không phải là nhà của mình nữa.
Kể tới đây, Uyển Uyển đưa mắt nhìn Mễ Bối đầy ý tứ:
- Nói một câu khó nghe, nhưng là sự thật. Tôi rất hy vọng cô có thể ở bên cạnh Mạc Ngôn Hy, bởi vì, anh ta quá cô đơn rồi. Điều mà anh ta sợ nhất chính là phải rời xa người thân của mình. Mà trong lòng anh ta lúc này, địa vị của cô chỉ sợ là đã vượt quá cả người thân rồi đó.
Mễ Bối tròn mắt nhìn Uyển Uyển, hơi thở nặng nề, chỉ muốn đem những điều trong lòng mình hét lên với tất cả mọi người: Tôi không sợ, tôi sẽ không rời khỏi anh ấy!
- Nói cho cùng thì tôi đã làm anh ta tổn thương quá nặng nề. Vì vậy, cho dù anh ta yêu cô, cũng không dám tiếp nhận cô, anh ta sợ cô cũng sẽ rời xa anh ta giống như tôi. Ha ha, Mễ Bối, tôi nói cho cô biết, cô đừng nhìn cái gã đó đi đâu cũng oai phong lẫm liệt, thực ra lòng anh ta... tôi còn không biết hay sao? Tự ti muốn chết! Da mặt lại mỏng nữa, còn trẻ con nữa chứ!
Mễ Bối gật đầu đồng ý.
Im lặng bao trùm trong khoảnh khắc. Mễ Bối dùng giấy bút đã chuẩn bị trước, viết:
“Mạc Ngôn Hy còn sống được bao lâu?”
- Không biết được, có lẽ là mười năm, hai mươi năm, cũng có lẽ là một giây, hai giây. Tử Thần đã nhắm trúng anh ta rồi, anh ta không thể thoát khỏi bàn tay của số phận đâu.
Mễ Bối không phản ứng gì.
...
Cô ngồi thêm một lúc nữa, nghe Uyển Uyển kể những chuyện ngu ngốc trước kia của Mạc Ngôn Hy, cười cười. Một lúc sau, chuông điện thoại vang lên, Uyển Uyển che miệng thì thầm nói một lát rồi đứng dậy:
- Tôi đi trước đây! Cô tự thanh toán nhé!
Mễ Bối gật đầu, chợt nhớ ra điều gì đó, bèn kéo áo Uyển Uyển lại, viết vào giấy:
- Sau khi cô bỏ đi hôm trước, Mạc Ngôn Hy uống thuốc ngủ tự sát rồi.
Uyển Uyển cầm tờ giấy mà tay run run, Mễ Bối thấy cái thứ mà người ta thường gọi là nước mắt ấy ngập tràn trong khóe mắt cô ta.
Uyển Uyển lấy tay che mặt... Một lát sau, lại ngẩng đầu, lại nở một nụ cười tươi tắn.
- Cảm ơn cô. Tôi đi dây. Bye bye.
Mễ Bối nhìn theo bóng Uyển Uyển, một lúc lâu rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng cô ta cười đùa với đám nhân viên nam của quán. Đột nhiên hiểu ra, tại sao Mạc Ngôn Hy lại nói, không nhất định là phải vui mới cười.
----
Những lúc ấy, Mạc Ngôn Hy thường nhõng nhẽo như đứa trẻ, dẩu môi lên nói. Mễ Bối sẽ mỉm cười rồi dịu dàng gật đầu...
Mạc Ngôn Hy uống quá nhiều thuốc an thần nên đã mất đi tri giác, được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Cũng may là kịp thời phát hiện, nên chưa nguy đến tính mạng.
Sau mấy tiếng, Mạc Ngôn Hy mở mắt, thấy đang được truyền dịch, xung quanh trắng toát một màu, liền lập tức hiểu ra mình đang ở đâu.
Đối với anh ta, bệnh viện là địa ngục quen thuộc nhất. Cả bố và mẹ đều ở đó. Ông Mạc thấy con trai tỉnh lại, thì không nói tiếng nào, đứng dậy bỏ đi. Nhưng trước đó, Mạc Ngôn Hy đã nhận ra sự quan tâm lo lắng hiện rõ trên gương mặt khắc khổ của ông. Ông lúc nào cũng nghiêm nghị như vậy, Mạc Ngôn Hy từ nhỏ đã sợ bố, luôn cho rằng bố không yêu mình.
- Con à! Con điên rồi hay sao! Làm mẹ sợ chết khiếp! Sao con để nhiều thuốc an thần trong phòng như thế? Có phải con chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ bố mẹ mà đi không? Con ơi!
Bà Mạc bổ đến bên giường bệnh, dịu dàng xoa lên gương mặt tiều tụy của con trai, nước mắt chảy lã chã.
- Mẹ già rồi, mẹ không chịu nổi nữa đâu! Nếu con mà đi thật, mẹ biết phải làm sao hả con?
Khóe mắt Mạc Ngôn Hy cũng đỏ hoe lên, môi mím chặt lại, không nói tiếng nào. Cặp mắt Mạc Ngôn Hy bắt đầu chuyển động, ánh mắt đảo khắp phòng, nhưng không thấy thứ muốn tìm, liền khẽ chau mày lại, sự lo lắng hiện ra trên gương mặt trắng nhợt, đôi môi khô khốc dính chặt lại với nhau khẽ động đậy, một tia máu từ từ rỉ ra.
Bà Mạc vội vàng lấy nước cho con trai:
- Con muốn nói gì hả?
Mạc Ngôn Hy nhấp một ngụm nước, cảm thấy dễ chịu hơn phần nào, khẽ mấp máy miệng, định nói rồi lại thôi... do dự một lúc, mới hỏi:
- Mẹ... Mễ Bối đến chưa?
- ...
Bà Mạc ngẩn người, lặng lẽ giúp con trai đắp lại chăn, không trả lời.
- Mẹ, có phải...
- Con à! Con ngoan của mẹ! Chúng ta đừng nói đến Mễ Bối nữa được không!
Bà Mạc cảm thấy sống mũi hơi cay cay, ôm chặt đứa con trai đáng thương của mình vào lòng, đau đớn rên rỉ:
- Chúng nó chẳng đứa nào có lương tâm cả! Sau này có mẹ ở bên con! Lúc nào con đi, mẹ sẽ theo con xuống đó gặp Diêm Vương!
Giọng bà rất chân thành, khiến người ta cảm động đến tận tâm can, càng về sau, tiếng nói càng nghẹn ngào, nghe không ra tiếng nữa.
- Quả nhiên là... không đến... quả nhiên đúng như vậy... sau khi biết sự thật... tất cả mọi người đều trốn tránh con, cho dù trước đây tốt với con thế nào cũng thế... mẹ, đột nhiên con cảm thấy trước đây mình thật ngu ngốc.
Mạc Ngôn Hy bất ngờ nghiêm mặt nói với mẹ, dáng vẻ đờ đẫn như người mắc chứng thiểu năng trí tuệ:
- Cứ ngỡ rằng tình yêu là vạn năng, có thể chiến thắng tất cả, hóa giải mọi thứ khúc mắc trên đời. Con đúng là thằng ngu, đã bị một lần rồi mà lần sau vẫn cam tâm tình nguyện đặt chân vào cái bẫy đó. Ha ha, ít nhất cũng chứng minh được rằng con là một thằng ngu dũng cảm.
Bà Mạc ôm mặt con trai, lắc đầu mà lòng đau như cắt.
- Lần nào cũng vậy, mà vẫn dấn tới. Mẹ, mẹ nói xem con trai mẹ có dũng cảm không? Có phục con không?
Đột nhiên cảm thấy mắt nóng bừng, Mạc Ngôn Hy vội vàng ngước mặt lên trần nhà, cố kìm không cho hai hàng nước mắt chảy ra. Anh ta tự sát, chính là vì sợ phải nhìn thấy Mễ Bối ra đi. Kết quả là cô vẫn bỏ đi. Anh ta nhìn lên trần nhà, là để nước mắt không chảy ra... Nhưng cái gì đến, thì vẫn sẽ đến, muốn tránh cũng không được. Một hàng lệ trong suốt, rơi ra từ khóe mắt Mạc Ngôn Hy.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ nhè nhẹ.
- Chắc là vú Lý mang mấy món con thích ăn nhất đến đấy!
Bà Mạc nói, rồi lau nước mắt đứng dậy ra mở cửa.
Ngoài cửa là một cô gái trẻ, cô thò đầu vào, gương mặt thanh tú, cặp môi hồng như hoa đào, làn da trắng như hạt gạo trân châu. Mễ Bối.
Mạc Ngôn Hy ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt thoáng hiện ra vẻ mừng rỡ, nhưng chỉ trong thoáng chốc rồi lại biến mất.
- Mễ Bối, em đến tạm biệt anh phải không? Coi như em cũng có lương tâm, thấy anh sắp chết, trước khi bỏ đi cũng đến chào một tiếng.
Mạc Ngôn Hy giễu cợt.
- Hy Hy, con không được nói bậy.
Bà Mạc vội ngăn con trai lại, rồi nhìn sang Mễ Bối, ngờ vực hỏi:
- Mễ Bối, con không đi sao?
Mễ Bối bình tĩnh lắc đầu. Vẻ mừng rỡ lại hiện lên trên gương mặt Mạc Ngôn Hy. Bà Mạc thấy con trai như vậy, lòng như thắt lại, kéo Mễ Bối ra ngoài, nghiêm mặt nói:
- Mễ Bối, bệnh của Hy Hy chắc con cũng biết rồi, bệnh AIDS là bệnh truyền nhiễm, hơn nữa lại không thể chữa được. Con muốn đi, tất cả chúng ta đều có thể hiểu được. Nhưng xin con...
Người mẹ này nói tới đây, lại không nén nổi hai hàng nước mắt:
- Xin con hãy đi cho nhẹ nhàng, đừng làm tổn thương đến... đến đứa con tội nghiệp của mẹ! Ôi...
Bà Mạc, cuối cùng, cũng không nén nổi đau thương, bật khóc thành tiếng, lại sợ con trai nghe thấy, nên chỉ có thể ra sức bụm chặt miệng mình lại, cố gắng không phát ra âm thanh nào.
“Con không đi đâu hết!”
Mễ Bối dùng tay ra hiệu.
“Con sẽ ở bên anh ấy!”
Bà Mạc đã học qua thủ ngữ, nên hiểu được ý Mễ Bối, cảm kích đến rơi lệ, quên hết mọi chuyện, ôm chặt cô vào lòng, thất thanh thốt lên:
- Con ơi! Mẹ biết con là người tốt mà! Mẹ biết con không nỡ rời xa Hy Hy của mẹ mà! Mẹ biết mà...
Bà Mạc lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần:
- Thật khổ cho con quá, vì Hy Hy mà con phải chịu khổ... Kiếp sau, mẹ sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cho con!
Mắt Mễ Bối đỏ hoe, ra sức lắc đầu. Khoảng thời gian sau đó, Mễ Bối hầu như đều ở trong phòng bệnh chăm sóc Mạc Ngôn Hy, lúc cô có mặt, không ai được bước vào trong phòng cả. Mạc Ngôn Hy biết cô sợ người khác cũng vô tình bị nhiễm bệnh, trong lòng hiểu rõ, nhưng lại không dám nói ra.
Cho dù là giữa trưa hay nửa đêm, chỉ cần Mạc Ngôn Hy kêu đói, là Mễ Bối đều vội vàng tự tay nấu đồ ăn mang tới.
- Anh muốn em đút cho cơ!
Những lúc ấy, Mạc Ngôn Hy thường nhõng nhẽo như đứa trẻ, dẩu môi lên nói. Mễ Bối sẽ mỉm cười rồi dịu dàng gật đầu, sau đó cẩn thận bón từng thìa nhỏ cho người yêu. Mỗi lần như vậy, Mạc Ngôn Hy lại ngẩng đầu lên nhìn, gặp phải ánh mắt trong sáng ngây thơ của Mễ Bối, lòng anh ta lại như bị dao cứa.
- Ôi! Mễ Bối! Cứ như vậy sớm muộn gì em cũng kiệt sức thôi!
Mạc Ngôn Hy có lúc cũng chán nản nói. Mễ Bối sẽ mỉm cười, dịu dàng lắc đầu. Có lúc Mạc Ngôn Hy cũng nhớ đến chồng chưa cưới của Mễ Bối, sau đó lại lo lắng hỏi:
- Có đúng là hai người đã từ bỏ hôn ước không? Thật không? Không gạt anh chứ?
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!