Yêu anh hơn cả tử thần - Chương 17 (Chương cuối)
Inui x Koko | Chat Online | |
15/12/2021 02:06:34 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
153 lượt xem
- * NHÀ TRỌ ĐỊA NGỤC / Quyển 1 - Chương 1: Nhà Trọ Quỷ Dị (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Lạc Lối Vào Ánh Sáng (Truyện xuyên không)
- * Yêu anh hơn cả tử thần - Chương 16 (Truyện ngôn tình)
- * Yêu anh hơn cả tử thần - Chương 15 (Truyện ngôn tình)
Mạc Ngôn Hy chăm chú nhìn viên thuốc, rồi mỉm cười chua chát, chỉ việc đợi, tử thần nhất định sẽ đến...
- Có đúng là hai người đã từ bỏ hôn ước không? Thật không? Không gạt anh chứ?
Mễ Bối ngoan ngoãn gật đầu. Thấy dáng vẻ mừng rỡ của Mạc Ngôn Hy, nỗi u buồn trong lòng Mễ Bối lại càng không thể xóa nhòa. Kỳ hạn cô trở lại Thiên đình chỉ còn một tháng ngắn ngủi, hơn nữa, cô đã phải nói rõ mọi chuyện với Cửu Hoàng tử, phải lập lời thề mới có thể tiếp tục ở lại với Mạc Ngôn Hy trong những ngày tháng cuối cùng này. Một tháng sau, cô biết phải nói thế nào với Mạc Ngôn Hy đây?... Em phải lên trời, em phải kết hôn với con trai của Ngọc Đế... Truyện cười à? Ai tin chứ?
Cứ biến mất như vậy, Mạc Ngôn Hy có lẽ sẽ dễ chịu hơn. Mễ Bối nghĩ đến tình cảnh sau một tháng nữa, càng nghĩ càng thẫn thờ.
- Nghĩ gì vậy? Nhớ anh à?
Mạc Ngôn Hy hươ hươ tay trước mặt Mễ Bối. Mễ Bối mỉm cười, gật gật đầu. Mạc Ngôn Hy sẽ rất vui vẻ, chỉ như vậy cũng đủ khiến anh ta thỏa mãn rồi.
Có lúc, Mạc Ngôn Hy lại đỏ mắt nắm tay Mễ Bối, ngại ngùng nói:
- Chỉ cần em ở bên anh thế này, dù có chết, anh cũng cam lòng! Trước đây, anh thật không tốt với em. Mễ Bối, sao em lúc nào cũng tốt với anh như vậy?
Sau đó, anh ta lại ngước mặt lên suy nghĩ:
- Ôi, em thử nghĩ xem, nếu anh là một người khỏe mạnh thì tốt biết bao! Anh yêu em, em cũng yêu anh. Mỗi ngày anh đều cầm tay em, dẫn em đi khắp nơi, anh cũng có thể nấu cơm cho em ăn, anh sẽ nuôi cho em béo như chú heo con vậy! Sau đó, chúng ta sẽ sinh ra thật nhiều heo con khác nữa...
Mạc Ngôn Hy vừa nói, nước mắt vừa chảy dài trên má.
- Mễ Bối!
Anh ta đột nhiên trở nên nghiêm túc, thái độ chân thành vô cùng:
- Em có cảm thấy anh rất ích kỷ không? Anh yêu em, thì cứ bám lấy em, mặc kệ em có bị bệnh hay không... Thực ra, có nhiều lúc, anh chỉ muốn lớn tiếng mắng chửi em, đuổi em đi thật xa. Nếu anh đuổi em đi, em có đi không?
Mạc Ngôn Hy thẫn thờ hỏi.
- ...
Mễ Bối cũng đờ người ra, khe khẽ lắc đầu, rất nhẹ nhưng cũng rất kiên định.
- Ha ha, anh biết mà! Bởi vì em là một con ngốc!
Mạc Ngôn Hy vuốt vuốt mái tóc dài đen mượt của Mễ Bối.
- Nhưng nói thật lòng, anh chưa từng nghĩ chuyện của chúng ta có thể tiến xa hơn. Anh đã thế này, còn có thể cầu mong được gì nữa? Chỉ cần em ở bên anh là anh đã thỏa mãn, đã cảm kích lắm rồi. Thực ra, điều anh mong muốn nhất, chính là được như bây giờ vậy. Đến khi nào anh phát bệnh, anh nhất định sẽ đuổi em đi. Lúc ấy, em đừng trách anh tàn nhẫn!
Mễ Bối cảm thấy sống mũi cay cay, gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu... ý muốn nói, mình sẽ không bỏ đi.
- Chà... em có cảm thấy anh đột nhiên trở nên lắm lời hay không?
Mạc Ngôn Hy bất ngờ ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt Mễ Bối hỏi. Lắc đầu.
- Anh cũng không biết vì sao nữa! Hôm nay đột nhiên lại có rất nhiều chuyện muốn nói với em! Dù có đau đến mấy anh cũng phải nói...
Vừa nói, Mạc Ngôn Hy vừa nhìn ra cửa sổ:
- Chỉ sợ bây giờ không nói, sau này không còn cơ hội nói nữa.
Mễ Bối chợt cảm thấy chua xót, quay mặt đi không dám nhìn vào ánh mắt chân thành đó nữa.
Hai tuần nữa qua đi
- Mễ Bối! Anh cảm thấy mình đã khỏe nhiều rồi! Có thể xuất viện được rồi! Sau khi xuất viện, anh nhất định sẽ nghe lời em, học hành chăm chỉ!
Mạc Ngôn Hy ngồi dậy, cười hì hì nói. Mễ Bối chán nản lắc đầu.
Mạc Ngôn Hy trầm ngâm một lúc, rồi đột nhiên bật dậy, nhảy tưng tưng trên giường nói:
- Còn không được à? Em thấy anh đã hoàn toàn khỏe hẳn rồi mà! Anh muốn ra viện, anh muốn ra viện! Mạc Ngôn Hy khá cao, nhảy nhót trên giường, đầu suýt chút nữa thì chạm phải trần nhà. Thấy dáng vẻ loi choi như chú khỉ con của Mạc Ngôn Hy, Mễ Bối giật mình biến sắc. Cô vội vàng giữ chặt Mạc Ngôn Hy lại, không cho anh ta nhảy nhót lung tung nữa. Bà Mạc nghe tiếng liền chạy tới.
- Mẹ! Con muốn ra viện! Con đã khỏe hẳn rồi!
Mạc Ngôn Hy nhún vai.
- Con sắp phát điên lên rồi!
- Ừ...
Bà Mạc lưỡng lự nhìn Mễ Bối, vừa hay gặp phải ánh mắt cầu cứu của cô.
Thực ra, từ một tuần trước, bác sĩ đã đưa kết quả xét nghiệm cho bà Mạc. Mạc Ngôn Hy đã chuyển từ giai đoạn nhiễm HIV sang AIDS. Để Mạc Ngôn Hy không nghi ngờ, đến khi anh ta ngủ say, mọi người mới bí mật chuyển cả giường bệnh sang một căn phòng cách ly được bày bố giống hệt như căn phòng cũ, mỗi ngày đều có y tá đặc biệt đến tiêm và đưa thuốc. Muốn xuất viện, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
- Sao hả?
Mạc Ngôn Hy nhận ra vẻ khó xử trên mặt hai người, ngẩn ra trong giây lát, sau đó gượng gạo nói đùa:
- Lẽ nào tình hình quân địch có thay đổi?
- Không có! Con đừng có nghĩ ngợi vẩn vơ cả ngày như thế. Con ấy à, cứ ở đây dưỡng bệnh đi đã, có Mễ Bối ở bên cạnh rồi còn gì nữa. Bác sĩ nói, bên ngoài đang giao mùa, không thích hợp với thể trạng của con đâu.
Bà Mạc vội lấp liếm. Mạc Ngôn Hy cúi đầu suy nghĩ, rồi lại vui vẻ cười nói.
- Vậy cũng được, chỉ cần có Mễ Bối ở bên con là được rồi!
- Hư đốn!
Bà Mạc vỗ nhẹ lên đầu con trai, ngồi thêm một lát rồi về nhà. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Mễ Bối và Mạc Ngôn Hy.
- Ở với anh em có buồn không?
Đột nhiên, Mạc Ngôn Hy lên tiếng, giọng nói đượm vẻ đau xót, muốn đưa tay ra nắm lấy tay cô, nhưng không hiểu tại sao, lại đờ ra đó, cuối cùng thì rũ xuống.
Mễ Bối lắc đầu. Mạc Ngôn Hy giờ mới yên tâm nằm xuống, được một lát thì ngủ thiếp đi. Anh ta bắt đầu sốt nhẹ, đi tả, hơn nữa càng lúc càng thèm ngủ. Cho dù ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy, Mạc Ngôn Hy vẫn cảm thấy toàn thân rã rời, chỉ vài ngày, thân thể đã gầy rộc đi. Tất cả mọi người đều rất đau lòng, nhưng đều không biết phải làm sao.
Thời hạn phải trở về Thiên đình mỗi lúc một cận kề, khiến cho Mễ Bối càng thêm hoảng hốt. Một hôm, Mạc Ngôn Hy đột nhiên cảm thấy khuỷu tay mình ngưa ngứa, bèn lấy tay kia gãi gãi. Hai tiếng sau, vẫn cảm thấy ngứa, bèn lật lên xem thử, không khỏi giật mình đánh thót, thì ra trên da anh ta đã nổi ban đỏ lốm đốm, hơn nữa còn đang lan ra rất nhanh.
Lòng Mạc Ngôn Hy như chùng xuống, lập tức hiểu ra, thời gian tử thần đến tìm mình không còn bao lâu nữa, anh đưa mắt nhìn Mễ Bối đã say ngủ vì mệt mỏi, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, giật giật. “Thì ra cô ấy vì mình mà cả một giấc ngủ ngon cũng không thể có.”
Toàn thân Mạc Ngôn Hy bắt đầu run lên. Thì ra, khi tử thần còn ở xa, nói đến cái chết, cảm thấy cũng chẳng có gì đáng sợ, nhưng khi bóng đen của ông ta đã đến bên cạnh, thử hỏi có bao nhiêu người có thể thoải mái yên tâm ra đi được chứ?
“Em biết không, người anh không nỡ rời xa nhất, chính là em đấy!”
Mạc Ngôn Hy chăm chú nhìn cô gái mình yêu thương, thầm chúc cho cô được khỏe mạnh, bình yên sống nốt quãng đời còn lại.
Đã nhìn Mễ Bối nửa tiếng đồng hồ, nhưng ánh mắt Mạc Ngôn Hy vẫn lưu luyến không nỡ nhìn ra chỗ khác. Cuối cùng, cố nén nỗi đau trong lòng, anh đánh thức cô dậy:
- Mễ Bối! Anh đói rồi! Anh muốn ăn cháo đậu xanh do chính tay em nấu!
Hiếm khi thấy Mạc Ngôn Hy lại thèm ăn như vậy, Mễ Bối liền mừng rỡ đứng dậy chạy về nhà chuẩn bị. Mạc Ngôn Hy xuống giường, đứng bên cửa kính, nhìn bóng cô gái xinh đẹp như tiên ấy đi xa dần trong ánh mặt trời rực rỡ, bím tóc đuôi ngựa đáng yêu đung đưa theo nhịp...
“Tạm biệt, tình yêu của anh.”
Đó sẽ là lần cuối cùng, Mạc Ngôn Hy nhìn thấy bóng dáng ấy. Mạc Ngôn Hy giật ống truyền dịch khỏi tay, móc trong lọ nước gội đầu rỗng một cái lọ nhỏ, anh ta đã giấu thứ đó ở đây lâu lắm rồi. Kế hoạch này, Mạc Ngôn Hy đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Mạc Ngôn Hy chăm chú nhìn viên thuốc, rồi mỉm cười chua chát, cho vào miệng, nhấp thêm một ngụm nước. Sau đó thì chỉ việc đợi, tử thần nhất định sẽ đến. Mạc Ngôn Hy yếu ớt nằm xuống, cảm giác ngứa ngáy khắp người thật vô cùng khó chịu. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Mễ Bối, là lại như có một dòng nước mát rượi tưới khắp người.
“Mễ Bối xinh đẹp... Cô ấy đang trên đường về nhà. Khi cô ấy nấu xong cháo, vui vẻ mang đến thì có lẽ mình đã nằm ở nhà xác rồi.”
“Mễ Bối... có phải anh chưa từng nói... anh yêu em... đó là... sự nuối tiếc lớn nhất trong đời anh...”
Hai tiếng sau, y tá đến tiêm phát hiện toàn thân Mạc Ngôn Hy đã lạnh toát, miệng sùi bọt mép. Bác sĩ muốn cấp cứu cũng không được, bởi vì tim đã ngừng đập nửa tiếng. Bác sĩ điều trị còn nhớ rất rõ người con trai này, rất đẹp trai nhưng cũng rất ngang ngược, anh ta chính là người duy nhất đã chỉ vào mặt ông mà mắng: “Rốt cuộc thì ông có biết chữa bệnh hay không?”
Có lẽ giờ đây, tâm hồn của Mạc Ngôn Hy đã được yên bình rồi.
--
Mễ Bối như say như mê, nụ hôn của cô đã được đáp lại...
- Bối Bối! Chúc mừng nàng trở lại Thiên giới! Chúc mừng nàng đã kết thúc kỳ hạn chịu khổ ở nhân gian!
Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối đã mãn hạn ở nhân gian, giờ cho phục hồi tiên thuật, trở lại Thiên đình. Các vị tiên nể mặt Cửu Hoàng tử, đều ra cổng Thiên đình đón tiếp nàng. Tất nhiên, người vui mừng nhất chính là Cửu Hoàng tử.
- À! Hai mươi ngày này qua thật nhanh!
Hoàng tử vỗ nhẹ lên vai Mễ Bối. Một ngày trên trời, một năm dưới trần.
“Hai mươi năm của mình, qua đi vừa chậm rãi lại vừa vội vã, vừa chân thực lại vừa phong phú, cảm động, vui vẻ... cuộc sống của tiên nhân có nhàn nhã hơn nữa, cũng không thể bì được một chữ tình ở nhân gian.”
Mễ Bối thầm nghĩ. Trong buổi tiệc, các tiên đều vui vẻ ăn uống, không ai chú ý đến Mễ Bối một mình lén vào nơi ở của Ngọc Đế.
- Đào Hoa Tiên Tử, cô muốn cứu kẻ đã chết hai tiếng đồng hồ đó, chỉ dựa vào Đại Hoàn Đơn thì không đủ đâu.
Thái Thượng Lão Quân vuốt vuốt hàng râu bạc trắng như cước, chậm rãi nói.
- Vậy phải làm sao? Phải làm sao mới được? Lão Quân mau nói đi?
- Trừ phi... là dùng đến Long Châu của Ngọc Đế! Có điều Long Châu là linh vật đệ nhất của Thiên giới, muốn nhìn thấy đã khó, huống chi là lấy dùng. Tuy cô là con dâu của Ngọc Đế, nhưng e là cũng không phải dễ!
- Long Châu ở đâu?
Mễ Bối không sợ nguy hiểm, không hề do dự hỏi.
- Ở trong cung của Ngọc Đế, ngay chính giữa Long sàng.
Còn chưa nghe hết, Mễ Bối đã co chân chạy đi.
- Này! Mễ Bối! Phải nhớ cho kỹ! Long Châu là linh vật, đem xuống nhân gian sẽ mất đi sức mạnh! Muốn cứu người, thì phải ngậm nó trong miệng! Nhưng làm vậy, miệng cô sẽ bị thiêu cháy đó!
...
- Kẻ nào? Kẻ nào đã trộm Long Châu của ta?
Ngọc Đế thấy bảo vật bị mất, liền nổi giận lôi đình.
- Bẩm... bẩm Ngọc Đế... vừa rồi... Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối... miệng ngậm thứ gì đó, đánh bị thương Thiên Tướng, trốn xuống trần gian rồi!
- Hả?
- Hả?
Ngọc Đế và Cửu Hoàng tử đồng thanh hét lên.
- Không thể được! Mễ Bối...
Cửu Hoàng tử đau đớn kêu lên.
- Người đâu! Phái Tứ Đại Thiên Vương xuống bắt Mễ Bối lên Thiên đình...
...
Đột nhiên, sấm chớp đùng đùng. Vừa rồi vẫn còn nắng, giờ mây đen đã phủ kín cả bầu trời. Đúng là thời tiết tháng Sáu như mặt trẻ con. Muốn cười là cười. Muốn khóc là khóc.
Bà Mạc đã ngất đi mấy lần, lúc này đang gục đầu vào người chồng, thỉnh thoảng lại nấc lên nghẹn ngào, nhìn bác sĩ đưa con trai mình vào nhà xác.
Đột nhiên, mùi hoa đào bay khắp không gian, rồi một quầng ánh sáng hồng rực lướt qua, bên trong ẩn hiện những cánh hoa đào nhỏ nhắn đáng yêu, quầng sáng chỉ chớp lên trong nháy mắt rồi biến mất.
Nửa phút sau, thi thể đã lạnh của Mạc Ngôn Hy đang được đẩy vào nhà xác bị một cô gái cản lại. Má cô gái phồng lên như đang ngậm cả một chiếc màn thầu to, trông rất quái dị và xấu xí, dường như không thấy mũi đâu nữa.
- Cô... cô là ai?... Hy Hy đã rời bỏ chúng tôi đi rồi... Cô đừng làm phiền nó nữa!
Bà Mạc bước lên, định kéo cô gái ra, nhưng vì quá đỗi thương tâm, bà lại gục đầu vào vai cô, khóc lên nức nở. Nói ra cũng kỳ lạ, cô gái lạ này mang cho bà một cảm giác vô cùng thân thiết.
Mễ Bối không phản ứng gì, cặp mắt bị ép cho híp tịt lại, miệng vẫn ngậm viên Long Châu, quai hàm bạnh ra. Cô nhẹ nhàng vung tay đẩy các bác sĩ ra.
- Đừng đụng vào con tôi!
Bà Mạc đau đớn kêu lên.
Mễ Bối bước tới. Mọi người dường như bị ai đó khống chế tinh thần, đều không hẹn mà cùng lùi lại nhường đường cho cô. Mễ Bối nhẹ nhàng giở tấm vải trắng che mặt Mạc Ngôn Hy lên, sau đó làm một việc khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều giật mình.
Cô cúi xuống hôn lên môi Mạc Ngôn Hy. Trong chớp mắt, một viên ngọc từ trong miệng cô chui vào miệng Mạc Ngôn Hy. Cô vẫn hôn lên môi người chết.
Gió, mang theo mùi hoa đào thoang thoảng, hất tung mái tóc dài đen mượt, một sợi khẽ phất phơ qua mặt Mạc Ngôn Hy. Da mặt anh khẽ giật giật.
Bà Mạc muốn kêu lên thật lớn, nhưng lại sợ làm kinh động đến đôi tình nhân, vội vàng đưa tay bụm miệng lại.
Cô tiếp tục hôn.
Đầu lưỡi đột nhiên cảm thấy có gì động đậy, càng lúc càng mạnh. Mễ Bối như say như mê, nụ hôn của cô đã được đáp lại, Mạc Ngôn Hy bắt đầu hút lấy lưỡi cô. Mùi máu tanh bắt đầu tỏa ra xung quanh hai người, nhưng Mạc Ngôn Hy không hề có cảm giác, vẫn tham lam ôm chặt lấy cô.
- Có phải ... anh đang mơ... không... Mễ Bối!
Mạc Ngôn Hy cất tiếng.
- !!
Mễ Bối gật đầu, rồi buông tay.
- A! Hy Hy của chúng ta sống lại rồi! Cô là tiên nữ phải không?
Bà Mạc mừng rỡ như phát cuồng, nhìn cô trân trối.
- Hy Hy, con sống lại rồi! Tử thần không đem con của mẹ đi rồi!
- Ư...
Mạc Ngôn Hy từ từ mở mắt, đầu óc quay cuồng, giống như người ở lâu trong bóng tối chưa thể nào thích ứng được ánh sáng. Anh ta nheo nheo mắt cố nhìn thử, liền bị quái vật trước mắt làm cho giật thót mình... Đây hình như là quái vật biến đổi gen chứ nào phải Mễ Bối xinh đẹp của mình? Anh ta phẫn nộ đẩy cô ra:
- Cút đi! Ai cho động vào tôi!
Mễ Bối lảo đảo lùi lại mấy bước, nhìn Mạc Ngôn Hy như không dám tin rằng đây là sự thật, vết bỏng ở miệng có đau đớn gấp trăm ngàn lần, cũng không bằng hai tiếng “cút đi” lạnh lùng vô tình của anh ta. Một giọt nước mắt trong suốt chảy trên gương mặt đã biến dạng thảm hại của cô. Vì độ dốc quá lớn, nên nó rơi thẳng xuống đất.
Mạc Ngôn Hy nhẹ nhàng nhảy xuống giường, phủi phủi bụi trên người mình, rồi trừng mắt nhìn cô gái trước mặt:
- Cô là ai?
Anh ta lạnh lùng lừ mắt nhìn cô một cái. Cô gái này xấu đến kinh hồn, mí mắt phù lên làm đôi mắt híp tịt lại, chỉ còn một đường nhỏ như sợi chỉ. Từ khe hở nhỏ xíu đó, Mạc Ngôn Hy nhận ra được ánh mắt quen thuộc... Ánh mắt ấy, tràn ngập sự uất ức, u buồn và trong sáng, giống Mễ Bối đến lạ kỳ.
- Cô là...
Mạc Ngôn Hy từ từ lại gần. Mễ Bối không muốn để Mạc Ngôn Hy nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, liền ngượng ngùng cúi mặt, khẽ lắc đầu, quay người đi. Động tác này càng khiến Mạc Ngôn Hy khẳng định thêm... Không phải Mễ Bối thì còn ai vào đây được nữa?
Anh lao tới, hai tay giữ chặt người cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, rồi khịt khịt mũi:
- Mùi hương trên người em nói cho anh biết em chính là Mễ Bối!
Bà Mạc kinh ngạc kêu lên khe khẽ.
“Cô gái này đúng là Mễ Bối?”
“Anh sống lại rồi!” Mễ Bối khẽ vuốt ve gương mặt Mạc Ngôn Hy, thầm nói với lòng. Do ngậm Long Châu quá lâu, nên miệng cô đã bị tổn thương nghiêm trọng, cả gương mặt phù nề lên trông thật đáng sợ.
Thấy Mạc Ngôn Hy cuối cùng vẫn nhận ra mình, Mễ Bối cảm thấy tất cả đau khổ mà mình phải trải qua đều không sánh được với niềm vui lúc này, khóe mắt long lanh ngấn lệ ngẩn ra nhìn Mạc Ngôn Hy. Mạc Ngôn Hy cảm thấy cô gái trước mặt mình đột nhiên xinh đẹp vạn phần, cúi người xuống, hôn lên gương mặt dị dạng khả ái kia.
Cả bệnh viện xôn xao ồn ào! Người đã chết ba tiếng đồng hồ, còn sống lại nói cười được hay sao?
Bác sĩ điều trị cho Mạc Ngôn Hy không khỏi nhớ lại câu anh ta mắng mình, bắt đầu hoài nghi chính bản thân. Lúc này, một hàng lệ chảy xuống, lọt vào miệng hai người.
- Mễ Bối, em khóc à? Anh chưa bao giờ thấy em khóc cả? Sao lại khóc vào lúc này?
Mạc Ngôn Hy vỗ nhẹ lên gáy người yêu, lớn tiếng mắng. Phải rồi! Cô đã chảy nước mắt! Nước mắt chảy qua miệng, mát rượi!
...
- Nước mắt? Mùi vị thế nào nhỉ? Thật ngưỡng mộ họ quá!
- Hừm hừm, ngươi thử chảy vài giọt nếm thử là biết ngay. Thực ra thì ta cũng không biết nữa, chắc là ngọt.
...
Thì ra nước mắt không như trong tưởng tượng của cô, không ngọt cũng không dễ nuốt, nó vừa đắng, vừa chát, lại vừa mặn.
- Hả? Sao lúc cần vui em lại cứ khóc vậy? Lại còn khóc dữ nữa?
Mạc Ngôn Hy trừng mắt lên mắng yêu.
“Cười không nhất định là phải vui, khóc không nhất định là phải buồn.”
Có một người con trai đã nói với cô điều này. Giờ cô đang vì xúc động mà rơi lệ.
“Tử thần đã nhắm trúng anh ta rồi, anh ta không thể thoát khỏi bàn tay của vận mệnh đâu.”
Uyển Uyển đã nói như vậy. Thế nhưng, Mễ Bối đã thành công! Cả em và tử thần đều muốn có anh, có điều em có ưu thế hơn ông ta, bởi vì em yêu anh, yêu anh sâu sắc.
...
- Tứ Đại Thiên Vương! Tại sao lại trở về tay không?
Ngọc Đế tức giận, vỗ bàn quát lớn.
- Bẩm Ngọc Đế, khi chúng tôi đến, Đào Hoa Tiên Tử đã rơi lệ,... đã trở thành người phàm, không thể trở về Thiên đình được nữa.
- A...
Cửu Hoàng tử kêu lên một tiếng rồi ngất đi. Thấy con trai đau lòng vì Đào Hoa Tiên Tử, mà nàng lại nhẫn tâm bỏ xuống hạ giới, Ngọc Đế vừa đau xót vừa tức giận:
- Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, vi phạm Thiên Quy, quỷ thần không dung, đánh cho trở lại nguyên hình!
....
Hoàng hôn, một thanh niên cao lớn đẹp trai ngồi trong phòng kính trồng hoa trên lầu ba, tay cầm một quyển Thủ ngữ chỉ nam1 chăm chú đọc.
- Con à, xuống ăn cơm đi, đừng xem nữa!
Bà Mạc bước đến, vỗ nhẹ lên vai Mạc Ngôn Hy:
- Mễ Bối sẽ không trở lại nữa đâu. Cô ấy không thuộc về nơi này.
- Không, con tin rằng Mễ Bối nhất định sẽ trở về bên con, cô ấy chỉ đang ở đâu đó quanh đây mà thôi.
Mạc Ngôn Hy khịt khịt mũi:
- Bởi vì, con ngửi thấy mùi hương của cô ấy.
- Con trai của mẹ...
Thấy con trai cố chấp như vậy, bà Mạc chỉ biết lắc đầu thở dài. Mạc Ngôn Hy lại tiếp tục chăm chú đọc sách.
Mùa xuân, vườn nhà họ Mạc mọc thêm một gốc cây mới. Cây lớn rất nhanh, rất khỏe mạnh.
- Vú Lý, cây gì vậy?
Mạc Ngôn Hy tò mò hỏi.
- Vú trồng đấy à?
- Không phải, cậu chủ ạ... Đây, hình như là cây đào!
Đào? Mạc Ngôn Hy đắm chìm trong suy nghĩ.
Nơi cây đào mọc lên, không hiểu sao lại có một chiếc nịt cổ tay màu đen, biểu tượng hãng NIKE ở trên đó như mặt người đang nhoẻn miệng cười vui vẻ.
Gió mang theo mùi hương hoa thoảng nhẹ lướt qua, một chiếc lá nhỏ dưới đất bị gió thổi tung bay lên dính vào quần Mạc Ngôn Hy, tựa như cô gái nhỏ đang nũng nịu bám lấy người yêu.
Mạc Ngôn Hy ngẩn người ra, một cảm giác thân thuộc dâng lên trong tâm khảm, anh bâng khuâng cúi xuống ngắm nhìn cây đào nhỏ:
- Tại sao? Tại sao em đẹp hơn tất cả các loài hoa khác?
- ...
Gió thổi, những chiếc lá xanh mơn mởn khẽ rung rung.
- Có đúng là hai người đã từ bỏ hôn ước không? Thật không? Không gạt anh chứ?
Mễ Bối ngoan ngoãn gật đầu. Thấy dáng vẻ mừng rỡ của Mạc Ngôn Hy, nỗi u buồn trong lòng Mễ Bối lại càng không thể xóa nhòa. Kỳ hạn cô trở lại Thiên đình chỉ còn một tháng ngắn ngủi, hơn nữa, cô đã phải nói rõ mọi chuyện với Cửu Hoàng tử, phải lập lời thề mới có thể tiếp tục ở lại với Mạc Ngôn Hy trong những ngày tháng cuối cùng này. Một tháng sau, cô biết phải nói thế nào với Mạc Ngôn Hy đây?... Em phải lên trời, em phải kết hôn với con trai của Ngọc Đế... Truyện cười à? Ai tin chứ?
Cứ biến mất như vậy, Mạc Ngôn Hy có lẽ sẽ dễ chịu hơn. Mễ Bối nghĩ đến tình cảnh sau một tháng nữa, càng nghĩ càng thẫn thờ.
- Nghĩ gì vậy? Nhớ anh à?
Mạc Ngôn Hy hươ hươ tay trước mặt Mễ Bối. Mễ Bối mỉm cười, gật gật đầu. Mạc Ngôn Hy sẽ rất vui vẻ, chỉ như vậy cũng đủ khiến anh ta thỏa mãn rồi.
Có lúc, Mạc Ngôn Hy lại đỏ mắt nắm tay Mễ Bối, ngại ngùng nói:
- Chỉ cần em ở bên anh thế này, dù có chết, anh cũng cam lòng! Trước đây, anh thật không tốt với em. Mễ Bối, sao em lúc nào cũng tốt với anh như vậy?
Sau đó, anh ta lại ngước mặt lên suy nghĩ:
- Ôi, em thử nghĩ xem, nếu anh là một người khỏe mạnh thì tốt biết bao! Anh yêu em, em cũng yêu anh. Mỗi ngày anh đều cầm tay em, dẫn em đi khắp nơi, anh cũng có thể nấu cơm cho em ăn, anh sẽ nuôi cho em béo như chú heo con vậy! Sau đó, chúng ta sẽ sinh ra thật nhiều heo con khác nữa...
Mạc Ngôn Hy vừa nói, nước mắt vừa chảy dài trên má.
- Mễ Bối!
Anh ta đột nhiên trở nên nghiêm túc, thái độ chân thành vô cùng:
- Em có cảm thấy anh rất ích kỷ không? Anh yêu em, thì cứ bám lấy em, mặc kệ em có bị bệnh hay không... Thực ra, có nhiều lúc, anh chỉ muốn lớn tiếng mắng chửi em, đuổi em đi thật xa. Nếu anh đuổi em đi, em có đi không?
Mạc Ngôn Hy thẫn thờ hỏi.
- ...
Mễ Bối cũng đờ người ra, khe khẽ lắc đầu, rất nhẹ nhưng cũng rất kiên định.
- Ha ha, anh biết mà! Bởi vì em là một con ngốc!
Mạc Ngôn Hy vuốt vuốt mái tóc dài đen mượt của Mễ Bối.
- Nhưng nói thật lòng, anh chưa từng nghĩ chuyện của chúng ta có thể tiến xa hơn. Anh đã thế này, còn có thể cầu mong được gì nữa? Chỉ cần em ở bên anh là anh đã thỏa mãn, đã cảm kích lắm rồi. Thực ra, điều anh mong muốn nhất, chính là được như bây giờ vậy. Đến khi nào anh phát bệnh, anh nhất định sẽ đuổi em đi. Lúc ấy, em đừng trách anh tàn nhẫn!
Mễ Bối cảm thấy sống mũi cay cay, gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu... ý muốn nói, mình sẽ không bỏ đi.
- Chà... em có cảm thấy anh đột nhiên trở nên lắm lời hay không?
Mạc Ngôn Hy bất ngờ ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt Mễ Bối hỏi. Lắc đầu.
- Anh cũng không biết vì sao nữa! Hôm nay đột nhiên lại có rất nhiều chuyện muốn nói với em! Dù có đau đến mấy anh cũng phải nói...
Vừa nói, Mạc Ngôn Hy vừa nhìn ra cửa sổ:
- Chỉ sợ bây giờ không nói, sau này không còn cơ hội nói nữa.
Mễ Bối chợt cảm thấy chua xót, quay mặt đi không dám nhìn vào ánh mắt chân thành đó nữa.
Hai tuần nữa qua đi
- Mễ Bối! Anh cảm thấy mình đã khỏe nhiều rồi! Có thể xuất viện được rồi! Sau khi xuất viện, anh nhất định sẽ nghe lời em, học hành chăm chỉ!
Mạc Ngôn Hy ngồi dậy, cười hì hì nói. Mễ Bối chán nản lắc đầu.
Mạc Ngôn Hy trầm ngâm một lúc, rồi đột nhiên bật dậy, nhảy tưng tưng trên giường nói:
- Còn không được à? Em thấy anh đã hoàn toàn khỏe hẳn rồi mà! Anh muốn ra viện, anh muốn ra viện! Mạc Ngôn Hy khá cao, nhảy nhót trên giường, đầu suýt chút nữa thì chạm phải trần nhà. Thấy dáng vẻ loi choi như chú khỉ con của Mạc Ngôn Hy, Mễ Bối giật mình biến sắc. Cô vội vàng giữ chặt Mạc Ngôn Hy lại, không cho anh ta nhảy nhót lung tung nữa. Bà Mạc nghe tiếng liền chạy tới.
- Mẹ! Con muốn ra viện! Con đã khỏe hẳn rồi!
Mạc Ngôn Hy nhún vai.
- Con sắp phát điên lên rồi!
- Ừ...
Bà Mạc lưỡng lự nhìn Mễ Bối, vừa hay gặp phải ánh mắt cầu cứu của cô.
Thực ra, từ một tuần trước, bác sĩ đã đưa kết quả xét nghiệm cho bà Mạc. Mạc Ngôn Hy đã chuyển từ giai đoạn nhiễm HIV sang AIDS. Để Mạc Ngôn Hy không nghi ngờ, đến khi anh ta ngủ say, mọi người mới bí mật chuyển cả giường bệnh sang một căn phòng cách ly được bày bố giống hệt như căn phòng cũ, mỗi ngày đều có y tá đặc biệt đến tiêm và đưa thuốc. Muốn xuất viện, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
- Sao hả?
Mạc Ngôn Hy nhận ra vẻ khó xử trên mặt hai người, ngẩn ra trong giây lát, sau đó gượng gạo nói đùa:
- Lẽ nào tình hình quân địch có thay đổi?
- Không có! Con đừng có nghĩ ngợi vẩn vơ cả ngày như thế. Con ấy à, cứ ở đây dưỡng bệnh đi đã, có Mễ Bối ở bên cạnh rồi còn gì nữa. Bác sĩ nói, bên ngoài đang giao mùa, không thích hợp với thể trạng của con đâu.
Bà Mạc vội lấp liếm. Mạc Ngôn Hy cúi đầu suy nghĩ, rồi lại vui vẻ cười nói.
- Vậy cũng được, chỉ cần có Mễ Bối ở bên con là được rồi!
- Hư đốn!
Bà Mạc vỗ nhẹ lên đầu con trai, ngồi thêm một lát rồi về nhà. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Mễ Bối và Mạc Ngôn Hy.
- Ở với anh em có buồn không?
Đột nhiên, Mạc Ngôn Hy lên tiếng, giọng nói đượm vẻ đau xót, muốn đưa tay ra nắm lấy tay cô, nhưng không hiểu tại sao, lại đờ ra đó, cuối cùng thì rũ xuống.
Mễ Bối lắc đầu. Mạc Ngôn Hy giờ mới yên tâm nằm xuống, được một lát thì ngủ thiếp đi. Anh ta bắt đầu sốt nhẹ, đi tả, hơn nữa càng lúc càng thèm ngủ. Cho dù ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy, Mạc Ngôn Hy vẫn cảm thấy toàn thân rã rời, chỉ vài ngày, thân thể đã gầy rộc đi. Tất cả mọi người đều rất đau lòng, nhưng đều không biết phải làm sao.
Thời hạn phải trở về Thiên đình mỗi lúc một cận kề, khiến cho Mễ Bối càng thêm hoảng hốt. Một hôm, Mạc Ngôn Hy đột nhiên cảm thấy khuỷu tay mình ngưa ngứa, bèn lấy tay kia gãi gãi. Hai tiếng sau, vẫn cảm thấy ngứa, bèn lật lên xem thử, không khỏi giật mình đánh thót, thì ra trên da anh ta đã nổi ban đỏ lốm đốm, hơn nữa còn đang lan ra rất nhanh.
Lòng Mạc Ngôn Hy như chùng xuống, lập tức hiểu ra, thời gian tử thần đến tìm mình không còn bao lâu nữa, anh đưa mắt nhìn Mễ Bối đã say ngủ vì mệt mỏi, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, giật giật. “Thì ra cô ấy vì mình mà cả một giấc ngủ ngon cũng không thể có.”
Toàn thân Mạc Ngôn Hy bắt đầu run lên. Thì ra, khi tử thần còn ở xa, nói đến cái chết, cảm thấy cũng chẳng có gì đáng sợ, nhưng khi bóng đen của ông ta đã đến bên cạnh, thử hỏi có bao nhiêu người có thể thoải mái yên tâm ra đi được chứ?
“Em biết không, người anh không nỡ rời xa nhất, chính là em đấy!”
Mạc Ngôn Hy chăm chú nhìn cô gái mình yêu thương, thầm chúc cho cô được khỏe mạnh, bình yên sống nốt quãng đời còn lại.
Đã nhìn Mễ Bối nửa tiếng đồng hồ, nhưng ánh mắt Mạc Ngôn Hy vẫn lưu luyến không nỡ nhìn ra chỗ khác. Cuối cùng, cố nén nỗi đau trong lòng, anh đánh thức cô dậy:
- Mễ Bối! Anh đói rồi! Anh muốn ăn cháo đậu xanh do chính tay em nấu!
Hiếm khi thấy Mạc Ngôn Hy lại thèm ăn như vậy, Mễ Bối liền mừng rỡ đứng dậy chạy về nhà chuẩn bị. Mạc Ngôn Hy xuống giường, đứng bên cửa kính, nhìn bóng cô gái xinh đẹp như tiên ấy đi xa dần trong ánh mặt trời rực rỡ, bím tóc đuôi ngựa đáng yêu đung đưa theo nhịp...
“Tạm biệt, tình yêu của anh.”
Đó sẽ là lần cuối cùng, Mạc Ngôn Hy nhìn thấy bóng dáng ấy. Mạc Ngôn Hy giật ống truyền dịch khỏi tay, móc trong lọ nước gội đầu rỗng một cái lọ nhỏ, anh ta đã giấu thứ đó ở đây lâu lắm rồi. Kế hoạch này, Mạc Ngôn Hy đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Mạc Ngôn Hy chăm chú nhìn viên thuốc, rồi mỉm cười chua chát, cho vào miệng, nhấp thêm một ngụm nước. Sau đó thì chỉ việc đợi, tử thần nhất định sẽ đến. Mạc Ngôn Hy yếu ớt nằm xuống, cảm giác ngứa ngáy khắp người thật vô cùng khó chịu. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Mễ Bối, là lại như có một dòng nước mát rượi tưới khắp người.
“Mễ Bối xinh đẹp... Cô ấy đang trên đường về nhà. Khi cô ấy nấu xong cháo, vui vẻ mang đến thì có lẽ mình đã nằm ở nhà xác rồi.”
“Mễ Bối... có phải anh chưa từng nói... anh yêu em... đó là... sự nuối tiếc lớn nhất trong đời anh...”
Hai tiếng sau, y tá đến tiêm phát hiện toàn thân Mạc Ngôn Hy đã lạnh toát, miệng sùi bọt mép. Bác sĩ muốn cấp cứu cũng không được, bởi vì tim đã ngừng đập nửa tiếng. Bác sĩ điều trị còn nhớ rất rõ người con trai này, rất đẹp trai nhưng cũng rất ngang ngược, anh ta chính là người duy nhất đã chỉ vào mặt ông mà mắng: “Rốt cuộc thì ông có biết chữa bệnh hay không?”
Có lẽ giờ đây, tâm hồn của Mạc Ngôn Hy đã được yên bình rồi.
--
Mễ Bối như say như mê, nụ hôn của cô đã được đáp lại...
- Bối Bối! Chúc mừng nàng trở lại Thiên giới! Chúc mừng nàng đã kết thúc kỳ hạn chịu khổ ở nhân gian!
Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối đã mãn hạn ở nhân gian, giờ cho phục hồi tiên thuật, trở lại Thiên đình. Các vị tiên nể mặt Cửu Hoàng tử, đều ra cổng Thiên đình đón tiếp nàng. Tất nhiên, người vui mừng nhất chính là Cửu Hoàng tử.
- À! Hai mươi ngày này qua thật nhanh!
Hoàng tử vỗ nhẹ lên vai Mễ Bối. Một ngày trên trời, một năm dưới trần.
“Hai mươi năm của mình, qua đi vừa chậm rãi lại vừa vội vã, vừa chân thực lại vừa phong phú, cảm động, vui vẻ... cuộc sống của tiên nhân có nhàn nhã hơn nữa, cũng không thể bì được một chữ tình ở nhân gian.”
Mễ Bối thầm nghĩ. Trong buổi tiệc, các tiên đều vui vẻ ăn uống, không ai chú ý đến Mễ Bối một mình lén vào nơi ở của Ngọc Đế.
- Đào Hoa Tiên Tử, cô muốn cứu kẻ đã chết hai tiếng đồng hồ đó, chỉ dựa vào Đại Hoàn Đơn thì không đủ đâu.
Thái Thượng Lão Quân vuốt vuốt hàng râu bạc trắng như cước, chậm rãi nói.
- Vậy phải làm sao? Phải làm sao mới được? Lão Quân mau nói đi?
- Trừ phi... là dùng đến Long Châu của Ngọc Đế! Có điều Long Châu là linh vật đệ nhất của Thiên giới, muốn nhìn thấy đã khó, huống chi là lấy dùng. Tuy cô là con dâu của Ngọc Đế, nhưng e là cũng không phải dễ!
- Long Châu ở đâu?
Mễ Bối không sợ nguy hiểm, không hề do dự hỏi.
- Ở trong cung của Ngọc Đế, ngay chính giữa Long sàng.
Còn chưa nghe hết, Mễ Bối đã co chân chạy đi.
- Này! Mễ Bối! Phải nhớ cho kỹ! Long Châu là linh vật, đem xuống nhân gian sẽ mất đi sức mạnh! Muốn cứu người, thì phải ngậm nó trong miệng! Nhưng làm vậy, miệng cô sẽ bị thiêu cháy đó!
...
- Kẻ nào? Kẻ nào đã trộm Long Châu của ta?
Ngọc Đế thấy bảo vật bị mất, liền nổi giận lôi đình.
- Bẩm... bẩm Ngọc Đế... vừa rồi... Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối... miệng ngậm thứ gì đó, đánh bị thương Thiên Tướng, trốn xuống trần gian rồi!
- Hả?
- Hả?
Ngọc Đế và Cửu Hoàng tử đồng thanh hét lên.
- Không thể được! Mễ Bối...
Cửu Hoàng tử đau đớn kêu lên.
- Người đâu! Phái Tứ Đại Thiên Vương xuống bắt Mễ Bối lên Thiên đình...
...
Đột nhiên, sấm chớp đùng đùng. Vừa rồi vẫn còn nắng, giờ mây đen đã phủ kín cả bầu trời. Đúng là thời tiết tháng Sáu như mặt trẻ con. Muốn cười là cười. Muốn khóc là khóc.
Bà Mạc đã ngất đi mấy lần, lúc này đang gục đầu vào người chồng, thỉnh thoảng lại nấc lên nghẹn ngào, nhìn bác sĩ đưa con trai mình vào nhà xác.
Đột nhiên, mùi hoa đào bay khắp không gian, rồi một quầng ánh sáng hồng rực lướt qua, bên trong ẩn hiện những cánh hoa đào nhỏ nhắn đáng yêu, quầng sáng chỉ chớp lên trong nháy mắt rồi biến mất.
Nửa phút sau, thi thể đã lạnh của Mạc Ngôn Hy đang được đẩy vào nhà xác bị một cô gái cản lại. Má cô gái phồng lên như đang ngậm cả một chiếc màn thầu to, trông rất quái dị và xấu xí, dường như không thấy mũi đâu nữa.
- Cô... cô là ai?... Hy Hy đã rời bỏ chúng tôi đi rồi... Cô đừng làm phiền nó nữa!
Bà Mạc bước lên, định kéo cô gái ra, nhưng vì quá đỗi thương tâm, bà lại gục đầu vào vai cô, khóc lên nức nở. Nói ra cũng kỳ lạ, cô gái lạ này mang cho bà một cảm giác vô cùng thân thiết.
Mễ Bối không phản ứng gì, cặp mắt bị ép cho híp tịt lại, miệng vẫn ngậm viên Long Châu, quai hàm bạnh ra. Cô nhẹ nhàng vung tay đẩy các bác sĩ ra.
- Đừng đụng vào con tôi!
Bà Mạc đau đớn kêu lên.
Mễ Bối bước tới. Mọi người dường như bị ai đó khống chế tinh thần, đều không hẹn mà cùng lùi lại nhường đường cho cô. Mễ Bối nhẹ nhàng giở tấm vải trắng che mặt Mạc Ngôn Hy lên, sau đó làm một việc khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều giật mình.
Cô cúi xuống hôn lên môi Mạc Ngôn Hy. Trong chớp mắt, một viên ngọc từ trong miệng cô chui vào miệng Mạc Ngôn Hy. Cô vẫn hôn lên môi người chết.
Gió, mang theo mùi hoa đào thoang thoảng, hất tung mái tóc dài đen mượt, một sợi khẽ phất phơ qua mặt Mạc Ngôn Hy. Da mặt anh khẽ giật giật.
Bà Mạc muốn kêu lên thật lớn, nhưng lại sợ làm kinh động đến đôi tình nhân, vội vàng đưa tay bụm miệng lại.
Cô tiếp tục hôn.
Đầu lưỡi đột nhiên cảm thấy có gì động đậy, càng lúc càng mạnh. Mễ Bối như say như mê, nụ hôn của cô đã được đáp lại, Mạc Ngôn Hy bắt đầu hút lấy lưỡi cô. Mùi máu tanh bắt đầu tỏa ra xung quanh hai người, nhưng Mạc Ngôn Hy không hề có cảm giác, vẫn tham lam ôm chặt lấy cô.
- Có phải ... anh đang mơ... không... Mễ Bối!
Mạc Ngôn Hy cất tiếng.
- !!
Mễ Bối gật đầu, rồi buông tay.
- A! Hy Hy của chúng ta sống lại rồi! Cô là tiên nữ phải không?
Bà Mạc mừng rỡ như phát cuồng, nhìn cô trân trối.
- Hy Hy, con sống lại rồi! Tử thần không đem con của mẹ đi rồi!
- Ư...
Mạc Ngôn Hy từ từ mở mắt, đầu óc quay cuồng, giống như người ở lâu trong bóng tối chưa thể nào thích ứng được ánh sáng. Anh ta nheo nheo mắt cố nhìn thử, liền bị quái vật trước mắt làm cho giật thót mình... Đây hình như là quái vật biến đổi gen chứ nào phải Mễ Bối xinh đẹp của mình? Anh ta phẫn nộ đẩy cô ra:
- Cút đi! Ai cho động vào tôi!
Mễ Bối lảo đảo lùi lại mấy bước, nhìn Mạc Ngôn Hy như không dám tin rằng đây là sự thật, vết bỏng ở miệng có đau đớn gấp trăm ngàn lần, cũng không bằng hai tiếng “cút đi” lạnh lùng vô tình của anh ta. Một giọt nước mắt trong suốt chảy trên gương mặt đã biến dạng thảm hại của cô. Vì độ dốc quá lớn, nên nó rơi thẳng xuống đất.
Mạc Ngôn Hy nhẹ nhàng nhảy xuống giường, phủi phủi bụi trên người mình, rồi trừng mắt nhìn cô gái trước mặt:
- Cô là ai?
Anh ta lạnh lùng lừ mắt nhìn cô một cái. Cô gái này xấu đến kinh hồn, mí mắt phù lên làm đôi mắt híp tịt lại, chỉ còn một đường nhỏ như sợi chỉ. Từ khe hở nhỏ xíu đó, Mạc Ngôn Hy nhận ra được ánh mắt quen thuộc... Ánh mắt ấy, tràn ngập sự uất ức, u buồn và trong sáng, giống Mễ Bối đến lạ kỳ.
- Cô là...
Mạc Ngôn Hy từ từ lại gần. Mễ Bối không muốn để Mạc Ngôn Hy nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, liền ngượng ngùng cúi mặt, khẽ lắc đầu, quay người đi. Động tác này càng khiến Mạc Ngôn Hy khẳng định thêm... Không phải Mễ Bối thì còn ai vào đây được nữa?
Anh lao tới, hai tay giữ chặt người cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, rồi khịt khịt mũi:
- Mùi hương trên người em nói cho anh biết em chính là Mễ Bối!
Bà Mạc kinh ngạc kêu lên khe khẽ.
“Cô gái này đúng là Mễ Bối?”
“Anh sống lại rồi!” Mễ Bối khẽ vuốt ve gương mặt Mạc Ngôn Hy, thầm nói với lòng. Do ngậm Long Châu quá lâu, nên miệng cô đã bị tổn thương nghiêm trọng, cả gương mặt phù nề lên trông thật đáng sợ.
Thấy Mạc Ngôn Hy cuối cùng vẫn nhận ra mình, Mễ Bối cảm thấy tất cả đau khổ mà mình phải trải qua đều không sánh được với niềm vui lúc này, khóe mắt long lanh ngấn lệ ngẩn ra nhìn Mạc Ngôn Hy. Mạc Ngôn Hy cảm thấy cô gái trước mặt mình đột nhiên xinh đẹp vạn phần, cúi người xuống, hôn lên gương mặt dị dạng khả ái kia.
Cả bệnh viện xôn xao ồn ào! Người đã chết ba tiếng đồng hồ, còn sống lại nói cười được hay sao?
Bác sĩ điều trị cho Mạc Ngôn Hy không khỏi nhớ lại câu anh ta mắng mình, bắt đầu hoài nghi chính bản thân. Lúc này, một hàng lệ chảy xuống, lọt vào miệng hai người.
- Mễ Bối, em khóc à? Anh chưa bao giờ thấy em khóc cả? Sao lại khóc vào lúc này?
Mạc Ngôn Hy vỗ nhẹ lên gáy người yêu, lớn tiếng mắng. Phải rồi! Cô đã chảy nước mắt! Nước mắt chảy qua miệng, mát rượi!
...
- Nước mắt? Mùi vị thế nào nhỉ? Thật ngưỡng mộ họ quá!
- Hừm hừm, ngươi thử chảy vài giọt nếm thử là biết ngay. Thực ra thì ta cũng không biết nữa, chắc là ngọt.
...
Thì ra nước mắt không như trong tưởng tượng của cô, không ngọt cũng không dễ nuốt, nó vừa đắng, vừa chát, lại vừa mặn.
- Hả? Sao lúc cần vui em lại cứ khóc vậy? Lại còn khóc dữ nữa?
Mạc Ngôn Hy trừng mắt lên mắng yêu.
“Cười không nhất định là phải vui, khóc không nhất định là phải buồn.”
Có một người con trai đã nói với cô điều này. Giờ cô đang vì xúc động mà rơi lệ.
“Tử thần đã nhắm trúng anh ta rồi, anh ta không thể thoát khỏi bàn tay của vận mệnh đâu.”
Uyển Uyển đã nói như vậy. Thế nhưng, Mễ Bối đã thành công! Cả em và tử thần đều muốn có anh, có điều em có ưu thế hơn ông ta, bởi vì em yêu anh, yêu anh sâu sắc.
...
- Tứ Đại Thiên Vương! Tại sao lại trở về tay không?
Ngọc Đế tức giận, vỗ bàn quát lớn.
- Bẩm Ngọc Đế, khi chúng tôi đến, Đào Hoa Tiên Tử đã rơi lệ,... đã trở thành người phàm, không thể trở về Thiên đình được nữa.
- A...
Cửu Hoàng tử kêu lên một tiếng rồi ngất đi. Thấy con trai đau lòng vì Đào Hoa Tiên Tử, mà nàng lại nhẫn tâm bỏ xuống hạ giới, Ngọc Đế vừa đau xót vừa tức giận:
- Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, vi phạm Thiên Quy, quỷ thần không dung, đánh cho trở lại nguyên hình!
....
Hoàng hôn, một thanh niên cao lớn đẹp trai ngồi trong phòng kính trồng hoa trên lầu ba, tay cầm một quyển Thủ ngữ chỉ nam1 chăm chú đọc.
- Con à, xuống ăn cơm đi, đừng xem nữa!
Bà Mạc bước đến, vỗ nhẹ lên vai Mạc Ngôn Hy:
- Mễ Bối sẽ không trở lại nữa đâu. Cô ấy không thuộc về nơi này.
- Không, con tin rằng Mễ Bối nhất định sẽ trở về bên con, cô ấy chỉ đang ở đâu đó quanh đây mà thôi.
Mạc Ngôn Hy khịt khịt mũi:
- Bởi vì, con ngửi thấy mùi hương của cô ấy.
- Con trai của mẹ...
Thấy con trai cố chấp như vậy, bà Mạc chỉ biết lắc đầu thở dài. Mạc Ngôn Hy lại tiếp tục chăm chú đọc sách.
Mùa xuân, vườn nhà họ Mạc mọc thêm một gốc cây mới. Cây lớn rất nhanh, rất khỏe mạnh.
- Vú Lý, cây gì vậy?
Mạc Ngôn Hy tò mò hỏi.
- Vú trồng đấy à?
- Không phải, cậu chủ ạ... Đây, hình như là cây đào!
Đào? Mạc Ngôn Hy đắm chìm trong suy nghĩ.
Nơi cây đào mọc lên, không hiểu sao lại có một chiếc nịt cổ tay màu đen, biểu tượng hãng NIKE ở trên đó như mặt người đang nhoẻn miệng cười vui vẻ.
Gió mang theo mùi hương hoa thoảng nhẹ lướt qua, một chiếc lá nhỏ dưới đất bị gió thổi tung bay lên dính vào quần Mạc Ngôn Hy, tựa như cô gái nhỏ đang nũng nịu bám lấy người yêu.
Mạc Ngôn Hy ngẩn người ra, một cảm giác thân thuộc dâng lên trong tâm khảm, anh bâng khuâng cúi xuống ngắm nhìn cây đào nhỏ:
- Tại sao? Tại sao em đẹp hơn tất cả các loài hoa khác?
- ...
Gió thổi, những chiếc lá xanh mơn mởn khẽ rung rung.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!