[Fanfic-KimPorchay] A little dream
mây | Chat Online | |
15/02/2023 21:09:47 | |
Truyện Đam mỹ | Truyện Tự viết | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * 1000 con hạc giấy (Truyện ngắn)
- * Kế Hoạch Trả Thù Đôi Nam Cẩu Nữ - Chap1 (Truyện ngắn)
- * Hoàng hôn (Mùa hạ 2) (Truyện Đam mỹ)
- * Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài (Truyện ngôn tình)
Nếu biết đến BL - KinnPosrche và ghét OE thì bơi vào đây, nếu không biết thì có lẽ mấy người sẽ không hiểu tôi đg viết gì cả, nhma hay:))
-------------------------------------------------------------------------
Em mệt mỏi dựa người vào tường. Trong căn phòng to lớn không có anh trai ở đây. Tất cả đều trống rỗng, từ khung ảnh gia đình đến mấy bài nhạc ngổn ngang kia, tất cả đều không còn bất kì ý nghĩa gì với em nữa. Căn phòng vốn sạch sẽ đã trở nên lộn xộn tự khi nào? Em không biết. Vì em còn chẳng thèm để ý đến nó nữa. Em bỏ qua tất cả sự tồn tại có trong căn phòng em. Em lờ đi cây guitar đắt tiền gã tặng cho em. Lờ đi bản tình ca ngọt ngào chất chứa tất cả trái tim em trong đó. Em lờ đi những tấm poster lớn nhỏ đầy đủ, mà em đặt trên kệ, dán trên tường, treo gần bàn học. Em thu mình lại nơi góc phòng tối tăm không ánh nắng, không ánh điện. Căn phòng cũ lạnh lẽo tới vô tình. Và trong căn phòng ấy, một đứa nhóc cô đơn với hai hàng lệ dài vẫn ngồi bất động tự lâu, đứa nhóc mang trong tâm một bão lòng. Một nỗi đau không tên, giằng xé quả tim em, khiến em đau đớn và tim em như ngừng đập. Nước mắt lấm lem hòa cùng nỗi chua chát, đắng cay của mối tình đầu.
Em xứng đáng với những thứ tốt đẹp hơn là ngồi buồn một mình nơi tối tăm lạnh lẽo này. Em chỉ là một đứa nhóc mới 18 tuổi. Đáng lẽ ở cái tuổi này, con người ta phải cười thật nhiều, yêu thật nhiều, nỗ lực thật nhiều, để rồi được đáp lại thật nhiều. Chứ không phải là lặng im gặm nhấm một nỗi đau, cam chịu một nỗi nhớ. Ừ thì em cũng từng thế đấy, từng thần tượng một người, từng yêu thương một người, từng nỗ lực hết mình cũng vì một người. Nhưng mà, em cũng vỡ tan vì một người. Gã.
Chính em cũng thấy buồn cười làm sao. Khi mà em biết rõ gã ta chỉ là một kẻ tệ bạc, gã chỉ coi em như một quân cờ, nếu còn giá trị thì nâng niu gìn giữ, hết giá trị rồi thì có thể tùy tiện làm mưa làm gió, và rồi vứt bỏ em đi. Gã thật giỏi! Giỏi làm em xiêu lòng, giỏi làm em mê muội, giỏi làm em quặn thắt vì đau… Em tự nhìn lại cái ngu của bản thân mình. Em chỉ mới 18 tuổi. Đáng ra em có thể làm rất nhiều điều nữa. Tuổi trẻ của em chỉ vừa mới bắt đầu. Em có thể tự do trong thế giới màu hồng của riêng em. Em có thể gặp gỡ, có những mối quan hệ tuyệt vời hơn, có những người bạn và có một người yêu em từ tận đáy lòng. Nhưng màu hồng đâu thì chẳng thấy, chỉ thấy mỗi một màu đen ngòm của sự giả dối. Em hận gã, nhưng cũng yêu gã. Suy cho cùng, kẻ ngu vẫn là em, dẫu có biết gã chỉ lợi dụng em, và em thừa biết rằng gã chưa từng để em vào mắt, mặc cho tháng ngày bên gã, một nửa chữ ‘yêu’ từ miệng gã, em cũng chưa từng được nghe. Em vẫn như ngày đầu, vẫn yêu gã như thế, thậm trí là hơn thế. Và em cười lớn, tiếng cười vang lên trong căn phòng rộng. Em cười chính bản thân em, cười sự ngu ngốc của em, sao đã biết gã không yêu em, nhưng vẫn cố lao đầu vào cho bằng được, để rồi khi gã buông bỏ em, em lại lủi thủi trong góc tối, buồn bã, đau khổ?
Em tự thấy tội nghiệp bản thân mình. Em ngu thì tự mình em gánh. Em yêu thì cũng mình em đau. Mà em đau, cũng chỉ mình em biết. Đoạn, kẻ nào yêu nhiều hơn, kẻ đó thua. Ừ. Em thua rồi. Em thua thật rồi. Em đơn giản là yêu gã, nhưng gã nào có đơn thuần như em? Gã thâm độc thế nào, đến người thân của gã còn không biết, thì một đứa nhóc như em, sao mà biết được? Thôi thì đành ôm trọn nỗi đau này vào lòng. Không ai nghe em tâm sự, không ai biết em thấy thế nào, không ai hỏi em có ổn không, không ai, không một ai…
Em lại cười phá lên trong khi hai hàng lệ mặn chát vẫn lăn dài trên gương mặt hốc hác ấy. Tim em trở nên chai lì sau bao ngày bị bào mòn bởi cơn đau gã tạo ra. Em đã chẳng còn cảm thấy bất kì cảm xúc gì nữa. Không có đau đớn, không có buồn tủi, không có hận thù, không có thất vọng. Tất cả những cảm xúc, cả tồi tệ, cả tốt đẹp, tất cả đều đi mất, bỏ lại một thân em tàn tạ đến đáng thương. Mà gã đâu có hay, đâu có biết em vì gã mà thành ra điên dại thế này? Gã vẫn chỉ nghĩ đến kế hoạch, kế hoạch và kế hoạch. Em tự hỏi, gã có bao giờ thật lòng với em chưa? Chắc là chưa từng, trừ ngày hôm ấy, cái ngày gã phũ phàng từ mặt em. Có lẽ cái ngày định mệnh ấy, chính là cái ngày gã thật lòng với em, thật lòng ghét bỏ em…
Em lết thân mình vào phòng tắm, dội thẳng một gáo nước lạnh lên mặt, hòng tỉnh táo lại sau cơn mê man nhớ về gã. Đôi mắt sưng húp, híp lại đến đáng thương. Thật sót cho đứa nhóc ấy, cho mối tình không đầu không đuôi, một mối tình chỉ từ một phía. Em ngắm nhìn những gì còn sót lại trên thân thể vô hồn của em. Em chẳng thất gì cả, chỉ có một cái xác, một cái xác không hơn không kém. Em thở dài, không nghĩ rằng mới chỉ vỏn vẹn một tuần bị gã dày vò, mà em đã xơ xác tới thế. Đầu óc em rối tung lên, đôi mắt mà gã từng khen đẹp, đỏ sọc với rất nhiều tia máu, và một đôi môi khô khốc. Em nghĩ rằng, từ nay về sau, em sẽ không thể trở về dáng vẻ vô tư như trước được nữa rồi, vì nụ cười ngày đó, gã đã mang ném đi cùng mảnh tình vỡ vụn của em rồi.
Em đã lớn. Nhờ gã, nhờ người em yêu nhất trên trần đời nghiệt ngã. Em có nên cảm ơn gã? Với công lao của gã? Rằng gã đã dạy em: trên thế giới tàn nhẫn này, tình yêu không tồn tại, và chỉ có kẻ ngu mới đi đâm đầu vào một kẻ khác. Yêu càng nhiều, đau càng nhiều. Tốt nhất, từ giờ đến khi em gục xuống, đừng ôm mộng có ai yêu em nữa, cũng đừng đem lòng mến mộ rồi yêu thương một ai nữa. Nếu em mệt rồi, thì buông tay quá khứ và quên gã đi thôi. Vì đến cuối đời này, gã sẽ chẳng bao giờ ngảnh đầu lại, và nhìn về phía sau, nơi mà em ở đó, nơi mà em đợi chờ tình cảm của em được đáp trả? Em càng tin gã, thì em chỉ càng nhận lại được sự buồn bã cô đơn thôi. Đến lúc nói lời tạm biệt với mối tình đầu rồi. Và ngày mai sẽ đến sớm thôi! Ngày mai trời nắng…
Nhưng em có biết không? Gã yêu em như thế, em có biết không? Đã mấy lâu gã không được nhìn thấy ánh sáng đời mình, gã dường như phát điên lên. Bấy giờ, trong tâm gã rối rem chẳng kém gì em đâu. Gã hút rất nhiều thuốc, hút tới cổ họng bỏng rát cũng không dừng. Vì thiếu em, gã không còn cảm hứng sáng tác, không còn muốn hát hò, nên gã muốn chuộc lại lầm lỗi gã gây ra bằng chính cái giọng hát mà từ nhỏ tới giờ, gã luôn trân quý như một bảo vật trời ban. Từ hôm cự tuyệt em, gã cũng chưa từng ra khỏi phòng. Gã chỉ rúc vào trong nệm ấm chăn êm, nơi mà mùi hương em còn vương lại. Gã nhớ em. Gã hận bản thân gã đã hủy hoại đi một thiên thần ngây ngô chẳng có tội tình gì. Tại sao khi ấy, gã không nhận ra cảm xúc của em giành cho gã to lớn thế nào. Để rồi khi mất đi mới biết được, em yêu gã nhiều hơn gã tưởng. Và gã cũng yêu em, ngoài sức tưởng tượng của gã… Gã khinh thường bản thân gã hèn hạ như một tiểu nhân con mọn không hơn không kém, rõ là thương em tới chết đi sống lại, vậy mà chẳng dám thốt ra nửa chữ ‘yêu’.
Gã thực ra chỉ muốn em được an toàn, không dính líu gì tới thế giới ngầm đầy những cạm bẫy và nguy hiểm. Em quá thuần khiết để gã có thể yêu em. Vì gã sợ, gã sợ chính gã là người sẽ vấy bẩn thiên thần nhỏ của đời gã. Nhưng nào ai có ngờ được, chính cái hèn nhát lo sợ ấy, lại khiến em muốn tự mình dìm chết bản thân trong vũng bùn hôi tanh và đen tối. Một đứa trẻ mang trong mình nhiều vết xước, vốn sẽ có một tương lai tươi sáng, vậy mà vì gã, em bỏ học, nhuộm tóc, ăn chơi đua đòi. Em như thế, em không có tội, lỗi là ở gã đã bỏ rơi đứa trẻ tội nghiệp trơi vơi giữa dòng đời nghiệt ngã vô tình.
Cứ nghĩ tới đôi mắt sáng trong vắt, với giọng nói ngọt ngào và một tính cách hiền lành hay ngại. Bây giờ còn đâu nữa hình dáng ngây thơ của em? Gã thật sót cho em quá! Gã hận không thể tìm thấy em, tiến lại gần em và ôm lấy thân thể nhỏ bé gầy guộc ấy. Và bảo vệ, che chở cho em bằng tất cả những gì gã có, bằng tình yêu này, mạng sống này, trí não này. Hết thảy những điều tốt đẹp nhất gã có thể trao, gã nguyện cho em tất cả.
Gã hận không thể tự tay bóp chết chính mình, hay nguyền rủa mình đến điên dại. Gã luôn tự cho là gã giỏi giang, dầu óc gian sảo khôn ngoan, tự tin rằng sẽ chẳng ai có thể đọc vị được gã. Thế mà sao trong câu chuyện tình yêu cay đắng này, gã lại ngu ngốc đến như vậy? Gã nghiến chặt răng, lau đi những giọt lệ mặn rồi lôi điện thoại ra, ngắm nhìn em trong bức ảnh không rõ nét. Gã đau.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Em tắm rửa và chải gọn tóc lại. Khoác lên mình bộ đồng phục trắng tinh khôi, nhưng lòng em đã không còn trong trắng được như thế nữa. Vậy là suốt một đêm dòng, em không ăn không ngủ mà chỉ nhớ về người em thương, nhớ đến tê dại, nhớ đến mất đi lí trí, mất đi cảm xúc. Hôm nay gã có một concert tại trường em, tới cuối, sau một tuần không tới trường, em lại tới trường, để ngắm nhìn gã thêm lần nữa, ngắm nhìn bi ai của em…
“Lost in your eyes there was no place I could hide”
“Take me inside and let me live in your mind”
“No pain tonight, this place is reserved for only you and I”
“Cause I wanna stay on your side”
“Even if the world come crashing down tonight, we'll be fine”
“Hold me close and we'll just leave it all behind”
“Why don't you...”
Gã ngưng hát lại ngay đoạn điệp khúc mà ai cũng yêu thích, khiến toàn trường khó hiểu. Nhưng gã không quan tâm đến họ. Ánh mắt gã dán chặt lên em. Gã bỗng thấy đau, đau rất nhiều, một cơn đau rất mãnh liệt, ngay khi nhìn thấy em, thấy bộ dạng đó của em giữa biển người: em rất gầy, gầy đi rất nhiều so với lần cuối gã nhìn thấy em, đôi mắt thâm quầng và hốc hác. Trông em thiếu sức sống quá! À, phải rồi nhỉ? Gã nhận ra, rằng gã chính là nguyên nhân khiến em tàn tạ thế này. Và gã chẳng có tư cách gì để chua sót cho em cả. Ngay cả cái danh người cũ của em, gã cũng không xứng.
Còn em? Em đứng chôn chân tại chỗ ngay khi bài hát được cất lên cùng chất giọng ngọt ngào trầm ấm của gã. Cho tới khi, có lẽ gã đã nhìn thấy em và khự lại. Em đã giương đôi mắt u uất vô hồn đó, chăm chăm nhìn gã không chút rụt rè nào. Ngay lúc này đây, em vẫn thật dũng cảm, dũng cảm đối mặt với nỗi ám ảnh của em, đối mặt với khúc tình cảm đứt đoạn của em. Và em lại cảm thấy buồn cười. Gã rõ ràng là gà, em chỉ là thóc mà thôi, thế mà kẻ hèn nhát kia lại chưa một lần dám thừa nhận tình cảm của gã dành cho em. Tới khi gã ngưng hát để nhìn em bằng ánh mắt ửng đỏ, có lẽ đã bị mờ đi bởi nước mắt, em biết, gã có yêu em…
Chỉ cần thế thôi, nắng hửng rồi!
Em không nói gì, không làm gì. Em chỉ đứng lặng thinh. Em nhìn thẳng vào đôi mắt nhòa nước của gã. Thực sự, tự trong nơi sâu thẳm nhất trong trái tim em, gã vẫn còn hiện diện nơi đen tối ấy, ngự trị tình yêu của em, ngự trị quả óc của em. Giống như là, gã là vị đấng tối cao nhất trong lòng em, và đời đời kiếp kiếp, không một ai khác ngoài gã có thể làm cho thâm tâm em điên đảo đến ngu dại như vậy. A? Nắng kìa, nắng về rồi? Mùa hạ vẫn còn vấn vương ở nơi tim em, nhẹ nhàng sưởi ấm sự giá rét mà gã ‘ban tặng’ cho em. Và em hoàn toàn có thể cảm nhận được sự ấm áp đến lạ lẫm ấy. Đôi môi em mấp máy, rồi bất giác bật cười. Ấy không phải nụ cười tối qua, nụ cười của tận cùng cơn đau, mà ấy là một nụ cười xinh, một nụ cười mà thật tâm em muốn cười. Thì ra, gã đã rủ lòng thương với em rồi sao?
Nhìn thấy em cười, gã lòng đau như cắt. Vì sao ư? Vì đôi mắt chứa đựng bao sự đen tối híp lại, đôi môi khô khốc run run rồi cất tiếng bật cười. Nụ cười méo mó, không trọn vẹn. Mặc dù gã vẫn còn cảm nhận được sự hạnh phúc trong nụ cười của em. Nhưng mà? Sao em lại cười vui cơ? Gã ngộ ra, em như một con thiêu thân, biết là đau đấy, biết là sẽ mất mạng đấy, nhưng nó vẫn lao đầu vào hơi ấm, vào ánh sáng của đời nó. Dẫu gã có tồi tệ, dẫu gã có đắng cay, có ích kỷ chỉ nghĩ cho riêng gã, thì Thiên Thần nhỏ, Mặt Trời nhỏ vẫn chưa một lần tắt nắng, em vẫn có một niềm tin dù nhỏ nhoi nhất, chỉ tựa như một sợi nắng mong manh sắp tàn, em vẫn chờ đợi gã đáp trả tình cảm đậm sâu đến điên cuồng của em. Và gã, gã khóc.
Em thì toe toét cười bằng phần ‘nhỏ bé’ cuối cùng còn sót lại trước khi nó nhường chỗ cho những lo toan và những diễn xuất trong vai ‘người lớn’. Còn gã thì lại nức nở. Gã khóc to tới thành tiếng. Giọt nước mắt ân hận, giọt nước mắt đau sót cho ánh sáng đời gã. Gã không thể kiềm lòng trước em được nữa, gã gục ngã rồi. Xin em thêm một lần cho gã được ích kỷ, ích kỷ tiến tới bên em, ích kỷ bảo vệ em, chăm lo cho em, bù đắp cho em ‘suốt đời’… Cuộc đời cứ như một trò đùa, có thăng có trầm, đến cuối, tình cảm của đôi ta, ngay từ đầu đã không nên tồn tại, hai ta vốn không nên gặp mặt ngày ấy, nhưng rồi, ta lại va phải nhau giữa dòng đời vồn vã ngược xuôi. Nếu ông trời đã sắp đặt rằng ta buộc phải đau khổ vì nhau, thì hãy để chính niềm đau ấy, xoa dịu ta, có được không?
Gã đặt cây guitar xuống đất, đứng dậy, chầm chậm đi gần lại phía em đằng xa xa kia. Trong mắt cả hai bây giờ chỉ còn toàn là kỉ niệm về nửa kia, những người khác, chỉ là nhân vật quần chúng trong bộ phim bi hài kịch của cả đôi, không cần thiết phải quan tâm hay để vào mắt. Em thì vẫn khúc khích cười mặc cho từng ánh mắt khó hiểu dò xét cả hai. Cho tới khi gã tiến tới trước mặt em và vươn tay xoa mái đầu tròn của em. Cuộc đời em, một cuộc đời cùng khổ, lúc lên voi, lúc xuống chó. Nhưng bây giờ là lúc để tận hưởng tuổi trẻ rồi, em không muốn suy nghĩ bất cứ điều gì nữa, em mệt! Ngay bây giờ, ngay lúc này, tại khoảnh khắc này, em chỉ quan tâm rằng, gã là của em rồi!
Nhưng xem Nắng của em sao lại khóc nhè thế này? Xấu trai lắm! Nên em khẽ dơ tay ra, chạm nhẹ lên mặt gã, cuối cùng là lau đi những giọt lệ mà gã ‘trao’ cho em. Gã cười nhẹ trong khi nước mắt đã được Bé Con của gã lau đi sạch sẽ. Nếu em đã đánh đổi toàn bộ sự may mắn của em để có thể gặp được gã, thì giờ đây, gã đã mang hết tất cả dũng khí mình có, để rồi…
- Anh yêu em.
Tất cả vỡ òa, bao gồm cả em, cả mọi người xung quanh hai người. Gã nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm nỗi buồn mác kia. Em cũng không tránh né mà nhìn lại gã. Một không gian chẳng có gì đặc biệt, không khí cũng tầm thường, vậy mà qua góc nhìn của hai kẻ si tình, đây là khung cảnh lãng mạn nhất, đáng nhớ nhất trong cuộc đời cả hai.
- Em thì vẫn như thế, vẫn như ngày đầu tiên…
Vâng, một đứa trẻ yêu gã vô điều kiện với một tình yêu ngỡ là nhỏ bé dễ tan dễ nát, chỉ thoáng qua như một cơn gió hạ mát lạnh, và rồi sẽ qua đi thật nhanh. Nhưng không, đây nào đâu phải là gió nữa rồi, mà là bão, là giông. Mà ngay cả khi nó đã qua đi, thì dư âm nó để lại, có khi cả đời cũng không thể nào khắc phục nổi. Cũng giống như tâm hồn mong manh nhưng lại không dễ vỡ của em, tưởng như em đã gục ngã triệt để, thế mà xem này, ai đang là tâm điểm của cả trường khi được một kẻ cuốn hút như gã để mắt, đúng hơn là làm gã mê muội tới vứt bỏ cái ‘tôi’ cao thượng qua một bên, để mà khóc thật lớn, và xoa đầu em, nói lời yêu với em như thế.
Như ngày đầu tiên gặp gã, em thích gã, thích nụ cười hiền, ánh mắt dịu dàng của gã.
Như ngày đầu tiên gặp gã, em rung động trước giọng hát ngoài đời của gã.
Như ngày đầu tiên gặp gã, em đắm chìm trong mật ngọt gã trao cho, chìm trong tình yêu bao la nơi con tim em thổn thức.
Như ngày đầu tiên em gặp gã, em đem hết may mắn đời mình, cùng tình mến mộ, sự yêu thương của mình, em giành trọn cho một gã nghệ sĩ lần đầu em được gặp ngoài đời.
Đến bây giờ, cảm xúc ấy vẫn chưa một lần đổi thay, chưa một lần lung lay dù một chút. Vẫn yêu gã, yêu con người gã, tính cách gã, dung nhan gã. Mặc cho bao nhiêu uất hận, buồn tủi, đau đớn, giả tạo, cô đơn, trống rỗng, bấy lâu em phải chịu, cho tới cùng, em vẫn là xiêu lòng trước người em thương. Và em phải thừa nhận, con tim em chưa bao giờ ngơi thổn thức vì gã. Em yêu gã.
Gã sụt sịt rồi cười cười, trao cho em một ánh mắt ấm áp nhất từ khi quen em tới giờ. Bây giờ gã mới nhận ra, Bé Con này sao mà đẹp tới vậy. Hay là do gã vô tâm lỡ không để em vào mắt mà chỉ vùi đầu vào công việc, để rồi đến khi mất em, gã mới thấy tiếc nuối đến vậy. Thực ra, khi mà em không còn xuất hiện trước mắt gã mỗi ngày, không còn câu nói với chất giọng ngọt ngào từ tận nơi thẳm sâu trong lòng ‘em yêu anh ná’, gã như phát điên lên. Gã nhớ em rất nhiều, nhớ đứa nhóc bé nhỏ cuộn tròn trong vòng tay gã mà không chút phòng bị, ngủ ngon lành, nhớ giọng nói và cả giọng hát ngọt lịm đến hẫng mất một nhịp trái tim gã, nhớ đứa trẻ hay ngại, rúc vào bờ vai gã mỗi khi ngượng hay hoặc đỏ ửng mặt lên. Gã nhớ em, nhớ đứa bé đáng yêu, rất rất nhiều…
Con tim cả hai như hòa chung nhịp đập rộn ràng. Hẳn là cảm giác của người khi có tình đây rồi. Gã đánh liều, hít một hơi thật sâu rồi hôn em. Đứa nhỏ ngây thơ cứ thế để gã hôn, từ phớt qua nhẹ nhàng, chuyển qua sâu hơn, sâu hơn nữa… Em vẫn ngoan ngoãn không phản ứng gì cả, chỉ lặng im để gã hôn lấy hôn để. Hôm nay, ngày nắng về với em, với gã, với thế giới của cả đôi, một thế giới ngập tràn sắc hồng và màu nắng vàng giòn. Ấy là một nơi đẹp đẽ, thơ mộng, một nơi mà chỉ có em và gã có thể nhìn thấy. Là một nơi hạnh phúc, một nơi tuyệt đẹp, một nơi mà cả đôi đều ao ước được đặt chân tới tự rất lâu.
Đoạn, gã buông tha cho đôi môi em, khi mà hai má và đôi tai em đã đỏ ửng vì ngại. Gã ôn nhu cười hiền đầy trìu mến, rồi dắt tay em tiến lại phía sân khấu lớn với những ánh đèn nhập nhòe. Bài hát hôm nay gã biểu diễn, chủ đích là sáng tác tặng cho em, cho người gã thương.
Hôm nay, có một cặp đôi trẻ tuổi tài năng, cùng nhau hát hò đầy lãng mạn trên sân khấu lớn, đầy nhiệt huyết và vui vẻ của tuổi trẻ yêu đời. Từ nay, hai ta thuộc về nhau.
“Lost in your eyes there was no place I could hide”
“Take me inside and let me live in your mind”
“No pain tonight, this place is reserved for only you and I”
“Cause I wanna stay on your side”
“Even if the world come crashing down tonight, we'll be fine”
“Hold me close and we'll just leave it all behind”
“Why don't you stay…”
Đêm muộn trước ngày gã biểu diễn ở trường của em, gã nhận được một dòng tin nhắn từ đứa nhỏ đã chặn gã bấy lâu, với dòng tin ‘em ngủ nhé?’. À, ra là bé con mệt rồi. Và gã cũng mệt nữa. Nửa đêm, Kinn đã thấy gã tay nắm chặt một cái pic đàn có khắc dòng chữ ‘KimChay’, đầu dựa bên cửa sổ lớn nhìn ra ngoài trời đang mưa, nhưng đôi mắt nhắm nghiền tuyệt nhiên không thể mở. Đứa em trai của Kinn, ra là đã ngủ từ khi nào…
Và Porsche thấy đứa em trai nhỏ bé của mình, ngồi gọn ở góc phòng tối tăm, tay ôm một cây guitar có lẽ là đắt tiền mà gã tặng, đôi mắt sụp xuống với hai quầng thâm đen, và gương mặt trắng bệch gầy guộc. Thiên thần nhỏ, ngủ rồi…
Mong cho đôi ta, một đời, an nhiên.
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
|
Khách | |
17/02/2023 21:27:24 |
Đến cuối cùng thì A little dream chỉ là Mộng nhỏ trước lúc thiếp đi và không thể nào thành sự thật được... BE này khó nuốt vãii
Bắp Luộc Đê | Chat Online | |
20/02/2023 16:54:59 |
Hi | |
27/02/2023 21:46:07 |
Ngọc | Chat Online | |
27/02/2023 22:05:22 |
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!