LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Thầy Vương, em yêu thầy [Cp HạnỨc-Tôi phải làm một kẻ đại xấu xa]

39 lượt xem

Vương Ức là thầy giáo mới chuyển đến trường của Tần Hạn. Anh được đảm nhiệm chủ nghiệm lớp cậu và cũng là thầy dạy Văn của lớp cậu. Tuy mới chuyển vào trường nhưng anh lại nhận được sự chú ý từ không những các học sinh mà còn cả các thầy cô vì vẻ ngoài dịu dàng, trẻ trung, không những vậy anh còn được các bạn học sinh nữ gọi là một trong ba hotboy của trường.
Lớp anh chủ nhiệm năm ấy có một cậu học sinh là Tần Hạn cũng không kém cạnh, tuy vẻ ngoài có chút lạnh lùng nhưng khá đẹp trai và học giỏi, cậu còn được mệnh danh là gương mặt vàng của trường.
Lại còn nói Vương Ức vốn là một người mê sắc đẹp của phái nam, ngoài gương mặt của anh ra thì cậu là người đầu tiên khiến anh ume bởi nhan sắc ấy, nhưng Vương Ức vốn không giỏi che giấu, anh thích cái gì thì liền hiện hết lên mặt khiến cho Tần Hạn có chút hoang mang ‘’ liệu thầy giáo của mình có phải là gay không ?’’. Các bạn học sinh nữ thậm chí còn phát hiện ra từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của thầy Vương nhìn Tần Hạn, một ánh mắt ume say đắm. Từ đấy trong trường lại xuất hiện thêm một cp được các bạn nữ đẩy thuyền nhiều nhất.Thầy Vương biết chuyện cũng chẳng thèm để tâm chỉ chú ý ngắm nhìn Tần Hạn.
Trong một lần nhìn thấy ảnh cậu hồi cấp 1 được các bạn nữ đăng tải trên mạng, Vương Ức đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc nhưng không nhớ ra. Tối hôm ấy anh nằm suy nghĩ cả đêm, thì chợt một ký ức hiện lên trong đầu anh.
Đó là vào năm anh học cấp 2, gia đình anh vì chuyến công tác của bố mẹ mà chuyển đến một thành phố khác sinh sống. Ở đấy anh quen được rất nhiều người, đặc biệt phải kể đến một cậu nhóc để lại cho anh nhiều ấn tượng nhất. Năm ấy anh học lớp 6, thì cậu nhóc được sinh ra, không biết tại sao cậu nhóc ấy vừa nhìn thấy anh đã đòi bế, từ đấy ngoài anh và bố mẹ tuyệt đối không cho ai bế nữa, anh thấy cậu rất dễ thương nên cũng không để ý. Lớn lên chẳng hiểu sao lại dính anh hơn lúc nhỏ, anh cũng không biết làm sao mà đành cho cậu bám dính lấy mình, mọi người trong xóm thường hay trêu chọc cậu là cái đuôi nhỏ suốt ngày bám theo anh. Năm ấy vừa hay anh lên cấp 3 thì bố mẹ hoàn thành công tác, anh chào tạm biệt mọi người rồi bay về thành phố của mình, lúc ấy cậu nhóc kia mới 6 tuổi, cậu khóc nức nở đòi anh ở lại nhưng bố mẹ cậu đã giữ cậu lại, anh nhớ không nhầm thì tên cậu nhóc đó là TẦN HẠN.
Liệu có phải là cậu không ? đã rất lâu rồi không gặp lại, anh đã chẳng thể nhớ rõ mặt cậu. Một vạn suy nghĩ hiện lên trong đầu anh, chợt thứ gì đó đã khiến mọi suy nghĩ của anh bay đến nơi xa, là tin nhắn của một người hàng xóm trước đây mà có lẽ anh đã quên trong những năm tháng đại học

           [ Chào cháu, lâu rồi không nói chuyện ]
Anh không biết là ai, chỉ thấy tên anh để cho người đó là ‘’ bác hàng xóm ‘’, lại một suy nghĩ rối bời hiện lên trong đầu anh, lướt lại những dòng tin nhắn trước đây thì anh mới nhớ, thì ra bác là mẹ của Tần Hạn.

           [ Chào bác, lâu rồi không gặp ạ, sức khỏe của bác sao rồi ? ]

           [ Vẫn tốt, nghe nói cháu chuyển công tác về trường Tần Hạn, sao rồi nó có nhớ cháu là ai không ? ]

            [ Bác … nói vậy là có ý gì ạ ? ]

            [ A … bác xin lỗi ]

            [ Tần Hạn, em ấy đã xảy ra chuyện gì trong khi cháu chuyển đi sao ]

     ‘’ Haizzz ’’, 3 phút rồi ngoài dòng tin nhắn đấy ra thì anh không nhận lại được sự phản hồi nào từ bác. Sự lo lắng bao trùm cả căn phòng, anh định nói gì đấy nhưng cuối cùng vẫn là thôi. Trong sự bối rối, anh cũng nhận được một tin nhắn từ bác, vừa vui vẻ chưa được bao lâu, nội dung tin nhắn lại khiến anh chìm trong lo lắng một lần nữa.

             [ Tần Hạn ấy à, sau khi bác nói với nó con đã dọn đi, nó liền chạy ra ngoài để tìm con, bác và bác trai đuổi theo mãi nhưng cũng không bảo được gì. Lúc thằng bé chạy ra đường cũng là lúc con vừa lên máy bay, thằng bé không may bị một chiếc xe cán phải. Thằng bé ngay sau đó được đưa vào khu cấp cứu, một đứa trẻ 6 tuổi vậy mà lại phải đi cấp cứu trong tình trạng chảy máu nhiều như vậy, sau khi tỉnh lại thì nó bị mất trí nhớ, làm cách nào cũng chỉ khiến nó nhớ ra được nó có bố mẹ và quen được 1 anh hàng xóm rất dễ thương ]
Nước mắt của anh không biết từ khi nào mà rơi xuống, anh tự trách bản thân lúc đấy không kịp bảo vệ cậu, lại còn không hay biết gì về việc cậu bị mất trí nhớ.

          [ Bác, là lỗi tại cháu, nếu như cháu không bỏ đi thì có lẽ Tần Hạn cũng sẽ không bị như vậy ]

           [ Vương Ức, bác hiểu tính cháu, cháu không làm gì có lỗi cả đừng tự trách bản thân quá, dù thằng bé không nhớ gì nhưng nó vẫn có thể an toàn đến tận bây giờ, đấy là một điều may mắn ]

       ‘’Không, tất cả là lỗi tại cháu, tại cháu mà Tần Hạn bị như vậy, nếu không gặp cháu, thằng bé sẽ không bị mất trí nhớ’’ Anh bị đống suy nghĩ đó bao trùm đầu óc cho đến khi vô thức thiếp đi. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy anh đã thấy chiếc gối mà mình yêu thích bị ướt một phần, đôi mắt thì sưng vù lên , anh có thể cảm nhận được mắt của mình có phần khô và điều đó gây khó chịu cho anh.
Sau khi đến trường thì mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chỗ sưng vù ấy, các bạn học sinh nữ rất quam tâm và hỏi han anh, họ còn tặng anh những cái kẹo để anh cảm thấy vui vẻ hơn nhưng điều anh mong đợi là sự quan tâm của Tần Hạn, nếu không phải vì cậu thì anh cũng che đi lớp sưng vù đấy rồi. Cậu thì không hiểu ý anh thậm chí còn chẳng thèm đếm xỉa đến anh nhưng anh chẳng có lý do gì để lại hỏi cậu sao không để ý đến anh vì ngoài là thầy giáo ra cậu hoàn toàn không nhớ bất cứ điều gì về anh
​Anh quyết định rồi, từ nay sẽ giúp cậu khôi phục lại trí nhớ, dù sao thì cũng là anh có lỗi với cậu, nếu như những kí ức tươi đẹp hồi nhỏ chỉ vì anh mà không nhớ lại được, thật sự anh sẽ thấy khó chịu. Nhưng bước đầu tiên là gì đây? anh chẳng biết làm gì khi cả hai hiện tại gần như là người xa lạ, anh biết cậu của hồi bé, biết gia đình cậu nhưng cậu chỉ biết anh với thân phận là thầy giáo mà thôi ‘’chẳng lẽ bây giờ mình phải dùng sắc đẹp này để quyến rũ em ấy?’’, trong đầu Vương Ức liền nảy lên một suy nghĩ có chút biến thái sau đó liền bị anh ném qua một bên, ‘’như vậy quá vô sỉ rồi, em ấy vẫn còn là học sinh’’. Anh nằm lên giường, tay để lên trán có chút mệt mỏi thở dài, rốt cuộc là nên làm sao thì mới tốt đây, không thể đang yên lành nhảy ra trước mặt cậu rồi nói

’’em có nhớ anh không?’’, vẫn là thôi đi, dù sao cũng mới vào năm học tạo mối quan hệ thầy trò cái đã… mọi chuyện còn lại, vẫn là để sau tính tiếp.

Bạn nào gửi yêu cầu cho tớ thì làm giống trên ạ
Vì cái yêu cầu của bạn tớ là truyện dài nên sẽ từ từ tớ ra tiếp phần sau
Lưu ý một chút là tớ chỉ nhận viết truyện ngắn thôi ạ ='))) cái này là bạn tớ chưa biết

4
4 sao / 1 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 1 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 4 SAO trên tổng số 1 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư