Thích mày á! Được chưa? (10. Rối răm)

21 lượt xem

Nếu hỏi cặp nào là ví dụ điển hình nhất cho câu nói "Yêu nhau lắm, cắn nhau đau" trong lớp D, thì chắc chắn câu trả lời sẽ là Buo Chao ChaoCen Kang Hyi, nhất là những pha cạnh tranh trong âm thầm của 2 người họ.

Chao Chao luôn là học sinh xuất sắc với điểm số khiến giáo viên phải tự hào. Mỗi lần có kết quả thi, bảng xếp hạng của cô luôn trong top 10 của khối, khiến nhiều bạn thầm ngưỡng mộ và ganh tị. Trái lại, Kang Hyi tuy không đạt thành tích xuất sắc như Chao nhưng cậu luôn giữ vững phong độ khá giỏi, đặc biệt là trong các môn như Toán và Vật lý, nơi cậu thường xuyên bám sát điểm số của cô.

Kết quả bài kiểm tra lần đó, Chao vẫn hơn cậu... đúng 0.25 điểm.

  • "Tch..." Hyi lẩm bẩm, nhìn tờ giấy kiểm tra với vẻ tiếc nuối.
Chao ngồi bên bàn mình, quay sang, mỉm cười đầy tự mãn. Hyi quay sang nhìn cô, cậu cười khẩy, dùng khẩu hình miệng, chửi thề một câu rồi quay ngoắt đi. Chao cảm thấy buồn cười trước thằng crush, rồi cũng quay đi, cắm mặt vô đống sách vở.
-----------------------------------------------------------------------------------

Trong tiết thể dục, lớp D phải kiểm tra bài bật nhảy và chạy bền. Trong phần bật nhảy, Kang Hyi không may vấp vào tường gạch thấp gần khu vực thi.

  • "Hyi, mày ổn không?" một bạn nam lên tiếng hỏi.

  • "Không sao," cậu đáp, nhưng vẻ nhăn mặt và cách cậu xoa xoa chỗ bị đau cho thấy cậu đang chịu đựng khá nhiều.

Chao Chao, đang ngồi nghỉ, vô thức nhìn về phía cậu. Dù không nói gì, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào cậu bạn cao lớn đang bước tập tễnh về chỗ nghỉ.

  • "Cậu nhìn gì vậy?" Zhang Ia Han, cô bạn thân của Chao, huých nhẹ vào vai cô.

  • "Không có gì," Chao đáp, cố gắng tỏ ra bình thường.

Nhưng suốt thời gian còn lại của tiết học, ánh mắt cô không ngừng dõi theo Kang Hyi.
 

Đến phần kiểm tra chạy bền, dù chân còn đau, Kang Hyi vẫn tham gia. Cậu chạy chậm hơn bình thường, từng bước đều gượng gạo, nhưng vẫn cố gắng hoàn thành bài kiểm tra.

Chao ngồi trên ghế nghỉ, lặng lẽ quan sát. Lòng cô thoáng chút lo lắng khi nhìn thấy dáng chạy không còn linh hoạt của Hyi dù cậu đã hoàn thành

Chao quay mặt đi, cố giấu cảm giác nhẹ nhõm khi thấy cậu không sao. Nghiện mà ngại là vậy!
_______________________________________________________________________

Những ngày gần đây, Chao Chao cảm nhận rõ ràng rằng Kang Hyi có chút thay đổi. Cậu vẫn giữ thái độ bình thường khi nói chuyện với các bạn khác, nhưng đối với cô, cậu lại dường như hơi né tránh.

Chao nhận ra điều đó khi cô cố gắng bắt chuyện với Hyi trong giờ giải lao.

  • "Ê, Kang Hyi, tao..."

Chưa kịp nói hết câu, Hyi đã nhanh chóng đứng dậy, cầm sách vở rồi bước về phía nhóm bạn nam khác, chỉ để lại một câu hờ hững:

  • "Tao bận, nói sau nhé."

Chao khựng lại, nhìn theo bóng cậu, lòng không khỏi có chút hụt hẫng. Đây không phải lần đầu. Dạo gần đây, Hyi thường xuyên viện cớ như vậy, hoặc cố tình tránh ánh mắt của cô.

Trong giờ ra chơi, Chao kéo Hyn Zhang Ia Han vừa đi dạo vừa trò chuyện. Cô bực dọc thở dài, giọng đầy vẻ bất mãn:

  • "Nó đang bị làm sao vậy, Han? Rõ ràng trước đây không như thế, giờ thì cứ như kiểu cố tránh tao ấy."

Han nhướng mày, nhìn cô bạn đang cau có:

  • "Mày hỏi tao thì tao biết hỏi ai?"

  • "Hay là...à đúng rồi...nhỉ?" Chao bỗng thất thần rồi lẩm bẩm gì đó cuối cùng là một nụ cười bất lực.

Han khó hiểu:
- Là sao? Nó bị sao?

Chao chỉ cười rồi lắc đầu. Điều đó khiến Han vừa giận vừa khó hiểu.

Tối hôm đó, Chao nằm dài trên giường, tay lật qua lật lại quyển sách Hóa mà chẳng đọc nổi chữ nào. Trong đầu cô cứ quẩn quanh hình ảnh Kang Hyi.

  • "Nó ấy tránh mình thật rồi. Nếu đã như thế, mình bám theo làm gì nữa?"

Chao lẩm bẩm, cố gắng tự thuyết phục mình rằng mọi thứ chỉ là hiểu lầm. Nhưng càng nghĩ, lòng cô lại càng nặng nề.

"Có lẽ mình nên từ bỏ... Uncrush thì cũng chẳng sao. Mình còn nhiều việc phải lo mà. Nó ấy thích tránh thì cứ tránh...ôi đệch! Tao không quan tâm nữa!"

Nói là thế, nhưng cảm giác nghẹn ngào lại trào dâng. Cô úp mặt vào gối, lặng lẽ thở dài.

Ngày hôm sau, trong giờ học Toán, Chao vẫn ngồi chép bài, nhưng không khí xung quanh cô có phần lạnh lẽo hơn thường ngày. Cô chẳng buồn liếc nhìn Kang Hyi, cũng chẳng tỏ vẻ gì khi cậu đi ngang qua.

Kang Hyi liếc nhìn Chao từ phía bàn trên, ánh mắt thoáng chút bối rối. Dường như cậu nhận ra cô bạn lớp trưởng hôm nay im lặng hơn thường lệ.

Khi tan học, Hyi dừng lại bên bàn của mình, khẽ nhìn Chao đang xếp cặp sách. Cậu mím môi, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng, cậu chỉ lặng lẽ bước ra khỏi lớp, để lại Chao với một chút trống trải

Dù Chao có tự nhủ rằng sẽ từ bỏ, nhưng trái tim cô vẫn không ngừng hi vọng. Cô nhớ lại những lần Hyi dịu dàng với mình, những khoảnh khắc hai người trò chuyện và cùng cười.

  • "Chắc là không sao...đúng chứ?"

Cô lẩm bẩm, như tự trấn an mình.

Dẫu lòng đang ngập tràn sự bối rối và buồn bã, Chao vẫn không thể dứt khỏi những cảm xúc dành cho Kang Hyi. Cô biết, nếu cậu chỉ cần nói một câu, làm một hành động nhỏ để phá tan sự lạnh nhạt này, cô sẽ lại như trước, lại chìm đắm trong những rung động tuổi trẻ không cách nào thoát ra được.

Chao thở dài:
- "Phải hỏi rõ!"

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
Gửi câu hỏi
×