Yêu anh lần nữa

4.683 lượt xem
Yêu anh lần nữa,Đọc truyện Yêu anh lần nữa,Truyện ngôn tình Yêu anh lần nữa,Truyện ngôn tình,ngôn tình lãng mạn nhất,ngôn tình hay nhất

Đêm tân hôn, cô bị anh giày vò, phát tiết trên người.

Anh nói anh không yêu cô, anh cưới cô vì trả thù, vì ba cô là người đã làm anh mất gia đình hạnh phúc.

Cô chỉ im lặng để anh phát tiết, im lặng để anh nói về mối thù, cô đã biết trước, biết tất cả, nhưng cô vẫn im lặng ... Vì cô muốn thay ba mình trả nợ cho anh, mặc anh trả thù, mặc anh giày vò sau này cũng được. Chỉ là ... nợ cha con phải trả thôi.

Sau khi kết hôn xong, anh làm công ty nhà cô phá sản, cô im lặng, lấy số tiền mình để dành đưa cho ba, nói ông hãy đi xa, còn hận thù để cô nhận thay.

Từ lúc đó, cô chỉ là giúp việc trong nhà, công cụ để anh phát tiết.

Hằng ngày cô phải làm công việc trong nhà, đến tối thì hầu hạ anh, không ưng ý một chút anh sẽ đánh cô, nhốt cô, bỏ đói và hành hạ cô, muốn cô sống không bằng chết. Anh luôn bắt cô uống thuốc tránh thai, nhưng cô không uống, nên để bản thân mình mang thai mà không biết. Cô không cẩn thận làm không vừa ý anh, và thế là bị anh đánh đến xảy thai.

Nhìn cô trong bệnh viện như người không hồn, tim anh đau, không được cô ta là con gái kẻ thù, anh không nên mềm lòng.

Vừa bị xảy thôi, hôm sau cô lại bị anh hành hạ, làm tất cả các công việc đến tối khuya, nhìn cô như vậy, anh có chút xót, nên đã không phát tiết trên người cô, tha cho cô về nhà kho ngủ.

Vào nhà kho, cô nằm xuống với thân thể lạnh, ôm bụng ngã xuống sàn, một dòng nước ấm chảy ra, cô đau điếng ôm bụng mình, hôn mê nằm trên vũng máu kia.

Hôm nay có người bấm chuông, người bấm chuông là em gái anh và Hạo Kỳ, bạn anh. Em gái anh đang ở Mỹ, sao lại về đây? Nó vội chạy vào nhà, la lên: “Anh hai, chị dâu đâu?”

Anh nghe thấy tiếng nó, vội đi xuống, việc kết hôn của anh với cô nó cũng biết, biết anh muốn trả thù đã ngăn cản nhưng không thành.

“Em tìm cô ta làm gì?” Anh hỏi

Hạo Kỳ đi lại, nắm cổ áo anh quát: “Di Di đâu?”

“Cô ta ở nhà kho đấy.” Anh thản nhiên trả lời, sao hai người này lại tìm cô chứ? Còn tức giận?

Hạo Kỳ bỏ anh ra, vội cùng nó chạy đến nhà kho.

Mở cửa phòng nhà kho ra, nó và Hạo Kỳ nhìn thấy cô nằm trên vũng máu mà hoảng loạn, vội đi lay cô: “Chị dâu/ Tiểu Di”

Anh im lặng bên ngoài, nhìn cô nằm trên vũng máu kia, cô ta chết rồi sao?

Hạo Kỳ và nó vội đưa cô đến bệnh viện, còn anh thì chẳng mấy quan tâm, đi thẳng bên phòng làm việc của mình, cô ta sống hay chết không liên quan đến mình.

Bệnh viện.

Đẩy cô vào phòng cấp cứu, nó và Hạo Kỳ đứng bên ngoài lo lắng, lúc nãy nhiều máu như vậy cô sẽ không sao chứ?

Chợt nhớ ra anh hai nó, nó quay sang nói với Hạo Kỳ: “Anh, anh ở đây chăm sóc chị dâu, em về nhà một lát.”

“Ừm ... em đi đi, đi để cho anh hai em biết sự thật đi.” Hạo Kỳ có hơi tức giận nói, cô lúc nãy ... sẽ không sao chứ?

Nó gật đầu, đến lúc cho anh hai biết sự thật rồi.

Nó quay về nhà, đi thẳng lên phòng anh với trên tay cầm tập tài liệu, biết rõ anh nó ở phòng làm việc, nó đi thẳng đến, quăng tập tài liệu trên tay xuống bàn.

“Anh coi cho kĩ, coi xong anh hãy tự đi xin lỗi chị dâu đi.” Nó quát.

“Em làm cái quái gì tối nay vậy? Em không phải đang ở Mỹ sao? Sao bây giờ lại về đây? Còn nữa ... sao em và Hạo Kỳ vừa đến đã tìm người đàn bà đó?” Anh nhíu mày nhìn nó hỏi.

“Chuyện em ở đây em nói sau, nhưng em nói cho anh biết, thám tử của em và Hạo Kỳ đã điều tra ra, chị dâu không phải là con ruột của Lâm Trình Kha, chị ấy là đứa con gái thất lạc của nhà họ Hạo, tức là nhà của anh Hạo Kỳ, và chị ấy là em gái của anh ấy. Còn Lâm Trình Kha, ông ta biết rõ anh yêu chị dâu, nên ông ta đã lấy chị dâu ra làm bia đỡ đạn cho mình, nợ cha con trả, ông ta muốn anh vừa yêu chị, vừa hận chị, cuối cùng ông ta vẫn là người phá hoại hạnh phúc của anh, từ ba mẹ, từ chị dâu, ông ta không khác gì cầm thú, nhưng ... anh cũng vậy, vì hận thù đã che mờ mắt mình, yêu và hận chị dâu, đến cả hôm nay chị bị như vậy anh cũng không thèm nhìn ngó, anh có là con người không? Lương tâm của anh đâu rồi?” Nó tức giận nói, anh hai của nó thay đổi cũng chỉ vì hận, yêu và hận nó chỉ làm đau nhau, tại sao anh không buông bỏ xuống chứ?

Những lời nói của nó cứ ong ong trong đầu anh, cô không phải con gái của Lâm Trình Kha, mà là con gái thất lạc của nhà họ Hạo sao? Sao ... sao em gái anh lại biết, còn anh lại không biết? Cô thật sự không phải con gái của ông ta, vậy thời gian qua anh trả thù người con gái mình yêu mù quáng như vậy sao? Còn con của anh và cô ... anh đã tự tay giết con mình và người con gái mình yêu sao? Trời ạ, mày bị hận thù làm cho mù quáng rồi Đỗ Phúc à, mày là thằng khốn nạn mà, mày thời gian qua đã làm gì người con gái mày yêu vậy? Mày đã xem cô như một con hầu, là một công cụ phát tiết sao?

“Di nhi, cô ấy ở đâu?” Cô ở đâu? Lúc nãy máu nhiều như vậy cô không sao chứ?

“Chị ấy được đẩy vào phòng cấp cứu, chưa biết được chị ấy ra sao.” Nó vội trả lời.

Anh như chết lặng, cô sẽ không sao chứ? Không! Di nhi đừng bỏ anh, anh phải nói lời xin lỗi với em.

Anh và nó vội chạy đến bệnh viện, cô vẫn đang cấp cứu sao?

Hạo Kỳ thấy anh liền tức giận, nắm cổ áo anh lên: “Tên khốn ... em gái tôi mà có chuyện gì thì đừng trách, tình bạn của chúng ta cũng coi như không còn.” Hạo Kỳ đầy tức giận nói, nhìn cô như vậy sao anh chịu nổi? Cô còn là em gái anh ... nhị tiểu thư của Hạo gia đấy.

Nó thấy không ổn, vội lôi cả hai ra, quay sang nói với Hạo Kỳ: “Anh à, bình tĩnh đi.”

Hạo Kỳ im lặng, anh cũng im lặng, nhìn cửa phòng cấp cứu, hy vọng cô sẽ không sao.

Sau bốn tiếng cấp cứu, bác sĩ cuối cùng cũng bước ra, ông là người khám cho cô hôm qua về xảy thai, hôm nay lại ...

“Vợ anh mới xảy thai, mà làm công việc cực nhọc không nghỉ ngơi và ăn uống không đầy đủ nên mới như vậy, cũng may là lần này đưa vào viện kịp lúc, không thì cô ấy đã mất mạng rồi, bị mất máu khá nhiều nên cô ấy sẽ hôn mê, chăm sóc cho cô ấy thật tốt, tinh thần cô ấy cũng đang không tốt, rất suy sụp và ... cô ấy không muốn sống.” Cả ca phẫu thuật cô ấy đã chết đi sống lại mấy lần, cô không muốn sống, không có nghị lực vượt qua thì bác sĩ có giỏi cỡ nào cũng như vậy, nhưng cũng may ... lúc ông và các y tá khác định bỏ cuộc thì cô đã sống lại, nên bây giờ mới xong cuộc phẫu thuật này.

Anh và nó, Hạo Kỳ an tâm, may quá cô không sao rồi, bây giờ chỉ đợi cô tỉnh lại thôi.

Vội hỏi ý tá cô nằm ở phòng nào, anh chạy ngay đến đó tìm cô, anh muốn nhìn thấy cô, anh muốn nói xin lỗi với cô.

Hạo Kỳ và nó không ngăn cản anh đi tìm cô, dù sao họ cũng biết rõ anh rất yêu cô, nhưng lại bị hận thù che mắt, và ... nếu như họ điều tra ra sớm hơn, thì cô cũng đâu xảy thai và cấp cứu như hôm nay.

Anh chạy đến phòng của cô, nhìn thấy cô nằm trên giường vội đi đến, nắm tay của cô lên thì bị y tá ngăn lại: “Tay vợ anh bị bỏng, đừng làm cô ấy đau.” Thật là, làm chồng kiểu gì không biết, vợ mình bị thương khắp người mà không biết gì sao? Cả người cô chỉ toàn là vết thương, có vết thương cũ, có vết thương mới, khi bôi thuốc y tá như cô còn đau lòng thay.

Anh sững người ra, hồi sáng anh tức giận, lỡ làm đổ li nước nóng vào tay cô, bây giờ anh mới nhận ra ... mặt và cả người cô chỉ toàn vết thương và bầm tím. Mặt thì bị anh tát, tay và chân thì bị anh dùng roi đánh, Đỗ Phúc mày không phải là con người mà, sao mày lại điên cuồng hành hạ cô như vậy chứ?

Đưa tay vuốt mà cô nhẹ nhàng, tại sao trên người cô chỗ nào cũng có vết thương vậy? Anh rốt cuộc đã hành hạ cô bao lâu rồi?

Từ ngày cưới, hành hạ cô anh chỉ thấy cô im lặng, không nói hay gì cả, chỉ im lặng chịu đựng, anh tưởng rằng cô biết thân phận của mình nên mới như vậy. Nhưng bây giờ anh mới nhận ra, im lặng là một thứ rất đáng sợ.

Anh cứ ngồi đó, nhìn cô hôn mê trên giường, vợ à, chỉ cần em tỉnh lại, hai ta sẽ bắt đầu lại cuộc sống mới nhé, anh xin lỗi vì đã làm đau em, tổn thương em, nhưng em hãy cho anh một cơ hội, một cơ hội để anh xin lỗi và bù đắp cho em nhé vợ.

Hạo Kỳ bên ngoài lúc này cũng đi vào, vỗ vai anh mà nói: “ Tớ giao em gái mình cho cậu, nhưng chỉ cần em ấy bị tổn thương lần nữa thì cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy em ấy nữa đâu.” Lời nói của Hạo Kỳ có chút tức giận và chắc chắn, là bạn với nhau, anh cũng đã biết Đỗ Phúc này yêu em gái mình như thế nào, trớ trêu thay, em gái anh lại là công cụ lợi dụng của Lâm Trình Kha, nên mới ra ngày hôm nay, cũng chính là ông ta, người đã chia cắt tình anh em của anh và em gái mình bấy lâu nay, Lâm Trình Kha tôi Hạo Kỳ này không tha cho ông đâu, đồ cầm thú như ông đừng để tôi bắt được, không thì không xong đâu!

Anh nằm trên giường nắm nhẹ bàn tay của cô, ngủ gục bên giường khi mệt.

Hạo Kỳ cũng ở lại bệnh viện, nó cũng vậy. Nhưng đến một hai giờ sáng, nó mệt mỏi ngủ cạnh bên Hạo Kỳ, thời tiết đang se lạnh, để nó ngủ thế này thì cảm mất. Nên Hạo Kỳ ôm nó về nhà mình, còn cô anh giao cho Đỗ Phúc kia, đợi khi em gái anh tỉnh lại rồi tính, nếu em gái anh không muốn ở bên Đỗ Phúc kia thì anh trai Hạo Kỳ này sẽ đưa em gái mình đi.

Cô hôn mê hết ba ngày, sau khi tỉnh lại thấy anh bên cạnh, anh thấy cô tỉnh lại thì vui mừng, ôm chặt cô vào lòng, không chú ý lỡ làm đau cô, đụng trúng vết thương anh đánh cô lúc trước, cô không chịu được la lên: “Ông chủ ... đau.”

Anh nghe cô nói, vội bỏ cô ra, anh hấp tấp quá làm cô đau rồi, nhưng ... cô vừa gọi anh là gì? Ông chủ? Anh là chồng cô mà ...?

“Em gọi anh là gì?” Anh hỏi.

Cô bất giác, đưa hai tay lên ôm mình, run run trả lời: “Ông chủ ... đừng đánh tôi, tôi sẽ về nhà làm việc ngay mà, ông chủ đừng đánh tôi, Di Di không ngoan, Di Di sẽ về nhà làm việc và chịu phạt.” Cô nói rồi run rẩy bước xuống giường, nhưng chưa bước được bước nào đã ngã nhào, cũng may anh đỡ kịp.

“Em không cần đi đâu, ở đây dưỡng bệnh đi.” Anh nhẹ nhàng nói, sao cô ... khác lúc trước quá vậy? Cô chưa từng nói chuyện với anh như vậy.

“Di Di không ngoan, Di Di sẽ về nhà làm việc, đừng ... đánh Di Di.” Cô lại lẩm bẩm, vội rời khỏi vòng tay anh định bước đi.

Anh vội kéo cô lại: “Em không cần đi đâu cả, ngoan.”

“Không ... không ...” Cô cứ lẩm bẩm, ôm đầu.

Anh bất lực, đặt cô lên giường nói: “Em ở đây, anh đi gọi bác sĩ.” Xong anh vội đi, nhìn cô như vậy sao anh chịu nổi đây?

Bác sĩ bị anh vội kéo đến, nhưng vừa đến phòng thì thấy Hạo Kỳ, không thấy cô. Hạo Kỳ thấy anh, đi lại nắm cổ áo anh tức giận quát: “Em gái tớ đâu?”

Di nhi của anh đâu? Cô đi đâu?

“Di Di không ngoan, Di Di về nhà làm việc, Di Di về nhà làm việc để ông chủ vui.”

Anh và Hạo Kỳ đi tìm cô, lục tung cả bệnh viện nhưng không thấy cô, anh đành gọi người đi tìm cô, tình trạng cô bây giờ mà đi đâu một mình thì ...

Đang đi tìm cô, điện thoại anh bỗng rung lên, anh mở điện thoại ra, thì ra nó gọi, anh vội bắt máy: “Có gì không Ân?” Anh đang sốt ruột tìm cô mà ...

[Anh hai, về nhà, chị Di đang ở nhà, chị ấy cứ làm việc nhà mặc cho em và giúp việc ngăn cản, anh mau về nhà đi.] Tiếng Đỗ Ân hốt hoảng bên kia, nó vừa đi siêu thị về, định mua gì về để nấu cho anh ăn để còn chăm sóc cô tỉnh lại, ai ngờ về nhà thì thấy cô ... đang cứ làm việc nhà thế này.

Anh sau khi nghe nó nói xong, vội chạy về nhà, Hạo Kỳ cũng được nó báo tin nên cũng vội chạy tới.

Về đến nhà, anh thấy cô đang loay hoay trong bếp, vội chạy lại ngăn cô: “Di nhi, đủ rồi, mau theo anh tới bệnh viện.”

Cô bị anh ngăn lại giật mình.

“Ông chủ, nếu Di Di không làm việc nhà thì ông chủ sẽ đánh Di Di, sẽ không cho Di Di ăn và ngủ, oa oa.” Cô khóc lên, hai mắt ươn ướt nhìn anh.

Anh đau lòng, thì ra từ trước anh trừng phạt cô nên bây giờ cô mới ...

Anh ôm cô vào lòng nói: “Em không cần làm, quay về bệnh viện với anh, em mới tỉnh lại mà.”

Cô im lặng.

“Theo ... Di nhi.” Anh định nói đưa cô về bệnh viện, thì cô đã ngất đi trong tay anh, anh vội bế cô lên, rời khỏi nhà đến bệnh viện.

“Tinh thần cô ấy không ổn định, có lẽ lúc trước cô ấy luôn sống nội tâm, suy nghĩ, đau thương cứ để trong lòng, đến khi gặp một cú sốc gì đó nên bây giờ cô ấy mới như vậy, trở nên ngược lại với con người lúc trước, tình hình này vấn đề ở thời gian, nếu người cô ấy yêu thương nhất lúc trước bây giờ ở bên cạnh, cô ấy có thể bình thường lại như trước, nhưng gia đình cũng nên để ý bệnh nhân, vì bệnh nhân có thể làm những điều dại dột, đây là vấn đề tâm lí, nên gia đình hãy ở bên cạnh bệnh nhân.” Bác sĩ nhìn anh và Hạo Kỳ, nó và nói.

Anh không nói gì như người mất hồn đi vào phòng, ngồi bên giường nhìn cô.

Nó và Hạo Kỳ cùng bác sĩ đi trao đổi vài vấn đề, để lại không gian cho anh và cô.

Anh ngồi bên giường, nhìn cô đang ngủ, nước mắt rơi xuống, bao lâu qua cô sống một mình, tâm cũng bị tổn thương, còn cú sốc xảy thai, anh đã làm gì người con gái mình yêu thế này?

Lúc trước, anh gặp cô, cô luôn là cô gái vui vẻ, luô cười, luôn làm cái đuôi nhỏ sau anh. Còn bây giờ, cô không khác gì một con búp bê, một con búp bê tâm và trái tim đã chết, chính anh, chính anh là người đã hại cô ra thế này, anh đáng chết, anh đáng chết mà.

“Phúc ... em ... yêu anh.” Cô nói mớ.

Anh nghe được, không kìm lòng được mà ôm cô, sao anh lại ngu ngốc như vậy? Hại cô ra thế này, sau này cô thế nào đây?

“Di nhi, anh xin lỗi ...”

Một thời gian sau.

“Ông chủ ... Ông chủ về rồi.” Cô vui vẻ chạy ra ôm anh, trên người vẫn đeo tạp giề.

“Di nhi, đã dặn là em không được gọi anh là ông chủ mà, gọi anh là Phúc.” Anh nhìn cô có chút trách móc.

“Ông chủ.” Cô vẫn vậy.

Anh thở dài, từ lúc cô khỏe lại, Hạo Kỳ muốn đưa cô về Hạo gia, nhưng vừa mới đưa về, cô đã chạy về đây, lại loay hoay trong bếp làm việc, anh và nó cũng đành bó tay, cô muốn sao anh làm vậy. Nhưng ban ngày, cô vui vẻ hoạt bát như đứa trẻ, ba đêm, cô lại ôm gối xuống nhà kho lúc trước, ôm ôm vỗ vỗ lẩm nhẩm: “Con ngoan ... Con ngoan.” Anh mấy lần xuống đó đưa cô lên phòng, bị cô dùng dao đâm, nhưng cũng may không sao, tay anh bị thương, khi thấy máu cô lại bình thường như ban ngày, thấy anh chảy máu lại vội vàng hốt hoảng: “Ông chủ ... máu máu kìa.”

Anh nhìn cô như vậy mà tim đau nhói, cô là đang trả thù anh sao? Hay là ... ông trời đang giày vò tên nhu nhược này thay cô?

Nhớ lại những ký ức đó mà đau lòng vì cô, anh luôn bên cô thời gian này, muốn cô bình thường lại, là con người Di nhi của anh như trước, mặc cho cô giận hay gì cũng được, chỉ cần cô tỉnh là con người như trước là được.

Cô bên cạnh thấy anh đang suy nghĩ thì ngây ngô hỏi: “Ông chủ ... ông sao vậy?”

“À anh không sao, mình đi ăn cơm thôi Di nhi.” Anh vội nói.

Cô ngoan ngoãn gật đầu rồi cùng anh vào bếp ăn cơm.

Để tránh như những đêm lúc trước, đêm nào anh cũng ôm cô ngủ, dường như hơi ấm của anh trấn an cô, cô không điên cuồng như trước mà an phận ngủ trong lòng anh, đôi khi còn nói mớ: “Phúc ... em yêu anh.”

Anh mối tối ôm cô ngủ, từ lúc đó anh mới nhận ra cô rất gầy, ôm cô anh cảm thấy mà đau lòng, bản thân anh hành hạ cô ra thế này, mà trước kia cô không hề oán trách một lời nào, còn bây giờ ... anh nhìn cô như vậy thì tự oán trách mình, tại sao mình lại nhu nhược hại cô ra như vậy?

Hôm nay cũng như thường lệ, anh ở công ty, còn cô thì ở nhà. Đang giải quyết xấp tài liệu, thì Đỗ Ân gọi đến

3
6 sao / 2 đánh giá
5 sao - 1 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 1 đánh giá
Điểm 3 SAO trên tổng số 2 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo