Đông Cung - Chương 39

122 lượt xem
Lí Thừa Ngân lại trừng mắt: “Nàng dám!” Tôi ngoác mồm hô: “Mọi người mau qua lầu sau xem Hoàng…” chữ sau đã bị Lí Thừa Ngân chặn đứng ngay từ khóe miệng, chưa kịp nói trọn vẹn. Hắn không dùng bút, lập tức vốc một nắm bột yến, khoanh một vòng tròn rõ to trên cánh cửa, rồi phủ đầy bột yến lên. Tiếp đó lại dùng than chì, chấm chấm vẽ vẽ lên vết mực, hiếm khi thấy Lí Thừa Ngân vẽ tranh, chứ đừng nói tới việc dùng đâu ngón tay mà vẽ, những kẻ xung quanh tấm tắc khen ngợi, tôi cũng thấy tò mò. Chỉ trông đầu ngón tay hắn mải miết phác nét, bôi bôi tô tô, ngông nghênh không thiết dùng bút, cứ bôi trát cho đến khi vừa ý, dần dần cũng phác họa ra hình dáng tổng thể, sau cùng - hắn cẩn thận thêm thắt dần, đám người xung quanh không tránh khỏi nín lặng ngắm nhìn dáng vẻ hắn thong dong vẽ vời.
Đến cuối cùng cũng vẽ xong, vừa nhìn đã thốt lên “ôi”! Vết mực bị hắt vào giờ biến thành cảnh núi non ngút ngàn trùng điệp thoắt ẩn thoắt hiện giữa khói trời mênh mông, chóp núi mờ xanh, dặm biếc trầm mình trong mù sương, mặt trời đỏ ối mới ló rạng, quả là một bức tranh sơn thủy hoành tráng, mỹ lệ.
Vương đại nương vỗ tay cười bảo: “Vẽ đẹp phết nhỉ! Mẹ toan bỏ tiền mời thợ cả An của Tây phường qua tết này đến vẽ cửa, thoạt đầu định bụng làm một bức ca vũ, nhưng công nhận tranh An sư phụ vẽ thua xa bức này!” Thì lẽ đương nhiên, Thái tử đương triều mà lại, từ nhỏ theo học toàn thầy nổi tiếng, thơ từ ca phú cầm kỳ thi họa, cái gì chẳng biết, cái gì chẳng hay, đương nhiên tài vẽ phải hơn hẳn mớ tranh thủ công tầm thường chứ.
Lí Thừa Ngân rất đỗi hả dạ, ung dung phủi tay, chốc lát lại nhấc than chì kẻ mày, bổ sung 3 chữ rõ lớn: “Cửa vẩy mực”. Mặc dù tôi không am hiểu thư pháp, song cũng đôi phần cảm nhận được cái khí thế siêu phàm thoát tục toát ra từ nét bút như rồng bay phượng múa mà Lí Thừa Ngân viết trên cánh cửa. Sự hả hê của hắn đâu đã nguôi, lại đề thêm 1 dòng lạc khoản nho nhỏ bên dưới: “Lí Ngũ Lang Thượng Kinh”, lúc ấy mới hài lòng đoạn quẳng miếng than đi, lên giọng bảo : “Múc nước! Rửa tay!”
Vương đại nương hăm hở tự mình bưng nước cho hắn gột tay. Tôi cũng lấy làm thỏa thuê lắm, tuy năm đó cha không đặng lòng gả tôi đến Trung Nguyên, thế nhưng người chồng này ngoại trừ việc cưỡi ngựa hơi kém tý, đánh nhau hơi yếu tý ra, thì mấy tài lẻ khác cũng giỏi ra trò nhỉ.
Rửa tay sạch sẽ xong, Vương đại nương lại bảo người nấu ít điểm tâm thết chúng tôi, thoắt cái bà ấy trở nên ngờ ngợ hẳn, mắt láo liên quan sát Lí Thừa Ngân, tôi sợ bà ấy lần mò sinh nghi gì, định lấp liếm nói hộ hắn, chợt nghe thấy từ hậu viên vọng vào một tiếng “vèo”, có pháo bông phóng vào không trung. Mà cụm pháo ấy khắc hẳn với những loại bình thường khác, không những bắn cao hơn, mà còn vọt thẳng tắp, giữa màn trời đen kịt kéo lê một vệt khói theo đường vòng cung, kèm theo là tiếng huýt chói ráy, khiến ai ai cũng phải chú ý. Pháo cứ phụt tít cao, rồi nổ “bang” một tiếng đanh gọn, đám khói ấy nở rộ thành chùm pháo hoa màu vàng, sợi khói vương vãi ngang dọc bốn bề, như thể xẻ vụn sắc đêm đen huyền tựa nhung tơ kia, những vết khói giao thoa vẽ lên bầu trời quá đỗi bắt mắt, bụi vàng li ti lất phất sau cú nổ ấy, ngưng đọng trên không mãi chưa ta, phía bên kia chân trời mập mờ phản chiếu ánh xanh.
Sắc mặt Lí Thừa Ngân cả kinh, ngoắt đầu chạy thục mạng về đằng lầu sau, tôi không kịp hỏi han gì, chỉ vội đuổi theo cho kịp. Hắn sải những bước chân rất dài, mà tôi vẫn không bắt kịp, lên cầu mái hiên tôi mới thấy có chiều ngờ ngợ, sân vườn im lìm đáng sợ, dưới chân cầu có một bóng người mặc áo đen nằm sóng soài, dưới thân có dòng máu uốn lượn chậm rãi chảy quanh, tựa một con rắn nhỏ mang trên mình đầy nỗi kì dị. Sao nơi này lại có người chết? Tôi chẳng kịp nghĩ ngợi, cuống cuồng gọi lớn: “A Độ!” Không có tiếng A Độ đáp lại, tôi luyến thoắng gọi liền mấy câu, bình thường chỉ cần hô 1 câu là A Độ sẽ xuất hiện ngay, lẽ nào A Độ xảy ra chuyện rồi sao? Tim tôi đập nhảy điên cuồng, Lí Thừa Ngân đã đạp bung cánh cửa phòng, chúng tôi rời gian phòng đó đâu chừng mới 2 tuần trà, đáng lý ra trong phòng phải ngát hương thơm, giờ đây duy chỉ một mùi máu tanh nồng phả vào mặt, sàn nhà xác người như đống đá chất chồng, tất thảy mặc chung 1 màu đen. Lí Thừa Ngân vội vã xoay tấm mành, rèm bị lôi kéo thành tả tơi tan tác, chứng tỏ nơi đây từng xảy ra một trận giằng co ác liệt. Bàn trên sập bị hất văng xuống đất, vết kiếm vằn vệt trên cột trụ, bốn bề tung tóe máu, đằng ấy người phơi thây nhiều như ngả rạ. Có gã vận đồ đen thoi thóp thở dựa người bên cột trụ, Lí Thừa Ngân vội bổ nhào đến đỡ gã dậy, khuôn mặt gã nhuốm máu, mắt trợn trừng, bả vai lộ ra xương quai xanh trắng ởn trông mà ớn mình, thậm chí cánh tay cũng bị kẻ nào đó chặt đứt lìa khỏi vai, còn hấp hối đã là kì tích. Lí Thừa Ngân gằn giọng hỏi: “Bệ hạ đâu?” Gã nọ cụt nguyên một bả vai phải, hắn dùng bàn tay trái túm lấy ngực áo Lí Thừa Ngân, túm siết sao chặt chẽ, hổn hển thở, giọng thều thào khản đặc: “Bệ hạ…bệ hạ…”
“Là kẻ nào làm? Bệ hạ đang ở đâu?”
“Hắn bịt mặt…thích khách bịt mặt…võ công hắn quỷ dị…thần bất tài…” Dường như kẻ ấy gắng gượng đến sức lực cuối cùng, trỏ ra phía cửa ổ mở toang, ánh mắt dần đục mờ, “…Cứu bệ hạ…bệ hạ…” Lí Thừa Ngân toan hỏi thêm, nhưng ngón tay gã cứ buông lơi, sau cùng rơi thõng trên vũng máu, im lìm bất động.
Lí Thừa Ngân ngước mắt trông tôi, tôi thấy trong đôi mắt ấy đỏ hằn những tia máu, thân mình đã sũng màu máu, nơi nào nơi nấy la liệt người chết, tôi đâm sợ sệt. Chúng tôi chỉ bỏ đi có một chốc ngắn ngủi, chính trong lúc ấy vậy mà thích khách đã giết từng này con người, hơn nữa những người đã ngã xuống đều là cao thủ cấm vệ quân, bệ hạ cải trang vi hành, hộ giá người ắt toàn hộ vệ võ công cao cường. Giờ đây họ bị giết sạch, gã thích khách này võ nghệ tất khó lường lắm, tôi quả thực không dám mưởng tượng. Nhưng mà Lí Thừa Ngân đã nhặt một chuôi kiếm lên, thế rồi đứng bật dậy, đuổi theo phóng thẳng qua cửa sổ.
Tôi lớn tiếng gọi: “A Độ!” Chẳng rõ A Độ chạy biến đi đằng nào, tôi nhớ sự tình lần trước, bụng lo ngay ngáy giờ A Độ an nguy thế nào. Lại thêm nỗi hoang mang thay cho Lí Thừa Ngân, võ công gã thích khách kia khó lường lắm, muốn giết tôi và Lí Thừa Ngân việc ấy thực dễ như bỡn. Tôi cũng lượm 1 thanh kiếm giữa vũng máu, lao ra khỏi cửa sổ theo hắn, tự nhủ muốn giết cứ giết, cùng lắm thì liều cái mạng này.
Phía sau là một khoảnh sân nho nhỏ, chính giữa có đắp núi đá, những hòn đá ấy chuyển đến từ nơi phương nam xa lắc xa lơ, chồng đống giữa vườn để đỡ mấy cây hoa, giờ tiết đang lạnh, cây cối vẫn trụi lủi. Rẽ qua núi đá, Lí Thừa Ngân chợt đứng sững lại, chắp tay kéo tôi giật lùi trở lại nấp sau người hắn. Sỏi đá dưới chân lồi lõm gồ ghề, tôi ngây ngô dán mắt trên gáy hắn, tự dưng nhớ đến lần đụng độ thích khách trước đó, hắn cũng đẩy tôi ra như thế này, có thứ cảm xúc bao gồm chua chát quyện lẫn ngọt bùi đang dấy lên trong lòng mà tôi không biết nên gọi tên nó thế nào. Tôi kiễng chân nghển cổ phóng tầm mắt nhìn quanh, qua bờ vai hắn, tôi thấy đằng nọ có đến vài gã mặc đồ đen đang giằng co vây hãm một kẻ bịt mặt kín mít, võ công người đứng đầu phe vận đồ đen có vẻ khá cao cường, thế nhưng rõ ràng hắn không phải đối thủ xứng tầm với thích khách, phe mặc đồ đen đều là những cao thủ đứng đầu cấm vệ quân, trước mắt tuy đều dính trọng thương, song vẫn chiến đấu ngoan cường. Gã thích khách kia một tay lăm lăm kiếm, tay kia khống chế thêm 1 người, người nọ chính là bệ hạ. Mặc dù thích khách chỉ một tay cặp chặt cổ tay bệ hạ, tay kia dùng kiếm, kiếm pháp tung ra vẫn nhanh như chớp không gì sánh kịp, mỗi đường kiếp xuất chiêu đều vạch lên thân thể phe đồ đen một vết thương chí mạng. Nhờ có ánh trăng, tôi mới nhận ra trên núi đá loang lổ những vệt máu tươi bắn tung tóe. Vào chính ngay lúc ấy, đằng xa tít văng vẳng vọng lại tiếng sấm rền vang đùng đoàng. Gã thích khách gác kiếm kề ngang cổ bệ hạ, tất thảy những kẻ đứng đó không một ai dám nhúc nhích, chỉ bất lực mở trừng mắt nhìn hắn.
Lí Thừa Ngân hét: “Buông người ra!” Giọng nói ấy chen lẫn tiếng sấm, tuy chẳng vang dội là mấy, thế nhưng từng chữ từng hồi nhấn mạnh rành mạch rõ ràng.
Liệu chăng có phải bầu trời dậy sấm, tiếng động nặng trịch đằng xa kia như thể sấm nổi đầu xuân, vừa trĩu gánh lại vừa vang dội. Chưa bao giờ sự sợ hãi vươn đến tột đỉnh như ngày hôm nay, không phải nỗi sợ khi chứng kiến căn phòng đầy rẫy xác người, cũng không hề thấy kinh hãi trước 1 gã thích khách xuất quỷ nhập thần này, mà sao cứ canh cánh lo sợ không yên một nỗi gì đó không rõ ràng thành hình.
Tiếng sấm vọng lại mỗi lúc một vang trời dậy đất, càng lúc càng rõ rệt, rồi trải qua chốc lát, tôi mới nghe rõ tiếng ấy không phải tiếng sấm sét thật, đó là tiếng vó ngựa, từ bốn phương tám hướng tiếng võ ngựa vẳng về rầm rộ nghiêng trời ngả đất, cuốn vó lao đến phường Minh Ngọc bé nhỏ này, tựa dòng thác lũ ào ào từ khắp nơi đổ dồn về, sóng dậy nối đuôi nhau từng cơn, từng đợt sóng luân phiên ập thẳng xuống nhấn chìm tất thảy chốn này. Trước kia tôi chưa từng được nghe tiếng vó ngựa dồn dập đông đúc đến thế, cho dù trên thảo nguyên tôi từng chứng kiến cảnh cha tôi điều quân xung phong bầy binh tập trận, nhưng thanh thế ấy không sánh được bằng nhường này. Thoạt đầu tôi còn nghe loáng thoáng tiếng người hoảng sợ kêu gào vọng lại từ trong phường, rồi tiếng ồn ào từ đằng lầu trước, đến sau cùng, tôi chỉ cảm nhận được rằng thậm chí những căn phòng ở bốn bề xung quanh đang có hơi hướm lắc lư đu đưa, bụi trên vòm ngói lả tả lất phất rơi vãi, đằng lầu trước giờ đây tịnh không một tiếng người, chỉ còn nghe tiếng vó ngựa cuồn cuộn tựa cơn thủy triều đáng sợ nhất, lao phăng phăng không ngừng nghỉ, giáng xuống như cuồng phong bão tố kinh hoàng nhất chốn sa mạc, cuốn gói cát bụi khắp chân trời quần tụ tại một nơi, vạn sự vạn vật giữa đất trời khó mà thoát được, chìm nghỉm giữa âm thanh đáng sợ kia.
Gã thích khách vẫn lẳng lặng, mà thanh kiếm kia đang thúc ép bệ hạ thụt lùi dần từng bước.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo