Đông cung - Chương 37
Nguyễn Nhật Thúy Hiền | Chat Online | |
27/02/2019 14:45:54 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
123 lượt xem
- * Đông Cung - Chương 39 (Truyện ngôn tình)
- * Đông Cung - Chương 40 (Truyện ngôn tình)
- * Đông Cung - Chương 36 (Truyện ngôn tình)
- * Đông cung - Chương 35 (Truyện ngôn tình)
Bệ hạ nhàn nhã “ờ” một tiếng, đoạn bảo: “Thì ra hai con là đôi vợ chồng đồng tâm hiệp lực, cùng vào cùng ra.”
Mặt Lí Thừa Ngân vẫn không biến sắc, đáp: “Con xin được mạo muội hỏi phụ thân, sao người cũng ở chỗ này?”
Tôi chẳng ngờ Lí Thừa Ngân lại to gan thế, thì mọi người đều đến chơi kỹ viện cả, hà tất phải nói toạc ra khó nghe thế. Không ngờ Bệ hạ chỉ cười, bảo: “Chấp chính thực ra không khó, song không thể đắc tội với danh gia vọng tộc, thân là Thái tử, lẽ nào ngay cả việc này con cũng không hiểu sao?”
“Những gì Bệ hạ chỉ bảo, đương nhiên nhi thần đều ghi tạc trong lòng, thế nhưng bệ hạ cũng từng nói, tiền triều diệt vong, nguyên nhân chính vì kết bè kết đảng mưu đồ tư lợi, đảng phái trong triều mọc lên như nấm, lệnh vua không áp chế được, lại bị nạn châu chấu làm cho mùa màng mất sạch, giang sơn xã tắc vì lẽ đó mà tuột khỏi tầm tay, đại nghiệp từ đó mà mất.
Tôi chẳng nghe thủng lấy 1 câu trong mấy lời họ nói, hai người này nào có giống đến kỹ viện dạo chơi đâu, rõ ràng như thể đang bàn chuyện triều chính mà.
Trong lúc tôi cảm giác nhàm chán nhất, bệ hạ lại cười nhạt, đoạn nói: “Biện pháp trước mắt, con định xử trí ra sao?”
“Lật lại bản án ạ.”
Bệ hạ lắc đầu: “Án cũ từ mười năm trước, đâu dễ lật được? Vả lại nhân chứng vật chứng giờ đây không thất lạc thì cũng mất tích gần hết, phải lật từ đâu đây?”
Lí Thừa Ngân cũng cười cười: “Vật chứng thì, lẽ đương nhiên muốn có bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu. Còn như nhân chứng…phụ thân đã vi hành đến nơi này, người ắt cũng hiểu nhân chứng đã có sẵn đây rồi.”
Bệ hạ lại cười rồi bảo: “Con thật là…!”
Tôi nhớ mỗi lần nghịch ngợm đòi cưỡi con ngựa bất kham nhất, khẩu khí cha luôn có nét đành chịu nhưng vẫn rất đỗi cưng chiều, người chỉ mắng yêu tôi. Lòng tôi chợt thấy thậtấm áp khi nhớ về cha, dù cho tôi vẫn không hiểu câu chuyện giữa hai cha con họ. Bẵng đi một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhốn nháo vọng vào, có ca nhi quen biết ở ngoài gõ cửa, nôn nóng gọi tôi: “Lương công tử! Lương công tử!”
Bệ hạ và Lí Thừa Ngân đổ dồn ánh nhìn về phía tôi, tôi cuống quýt bật dậy: “Có chuyện gì thế?”
“Có kẻ gây rối dưới lầu, hắn trói Du Nương, hắn cứ bảo Du Nương nợ bạc hắn, bây giờ định bắt Du Nương đi!”
Tôi vừa nghe đã thấy sốt ruột: “Mau dẫn ta đi xem xem!”
Lí Thừa Ngân kéo cánh tay tôi: “Ta đi cùng nàng!”
Tôi ngoái đầu nhìn bệ hạ, khẽ giọng bảo: “Chàng ở lại tiếp Phụ hoàng đi!”
Bệ hạ gật đầu với chúng tôi: “Các con đi đi, ta có dẫn người đến.”
Tôi và Lí Thừa Ngân băng qua cây cầu mái hiên, bước đều về đằng lầu trước, đã nghe văng văng một trận lời qua tiếng lại, tiếng Vương đại nương sang sảng mà lem lẻm: “Muốn lôi người ở phường này đi ấy à, đừng hòng!”
“Nợ thì phải trả, lẽ đấy bất di bất dịch rồi!” Kẻ cầm đầu bọn vô lại là một tay phốp pháp, tròn lẳn, béo trắng, hớt hai đuôi râu cá trê, vẻ nhơn nhơn gian xảo, trông tướng tá đã biết ngay loại chẳng ra gì. Tôi vừa thấy hắn đã nổi cơn giận: “Tôn Nhị, sao lại ngươi!”
Nhắc đến cái gã Tôn Nhị này, xét mối quan hệ cũng gọi là quen biết. Gã chuyên cho vay nặng lãi ở quán rượu lẫn sòng bạc, có lần tình cờ bắt gặp hắn đòi nợ một đôi cô nhi quả phụ, tôi thấy chướng mắt ra tay nện gã 1 trận, đánh cho gã đi luôn hai hàm răng, từ đó trở đi, gã Tôn Nhị này thấy tôi là phải nể mặt ngay, không còn dám ngang tàng trước mặt tôi nữa. Tôn Nhị chớp mắt nhìn, hồi lâu mới nhận ra tôi: “Lương công tử…cậu ăn mặc thế này…hahahah…”
Tôi quên béng mất việc mình đang vận đồ nữ nhi, tôi chẳng kiêng nể gì đạp một chân lên ghế đẩu, nhét mép váy vào thắt lưng: “Sao nào? Thích đánh nhau hả? Ta có đang mặc váy vẫn nện được ngươi ra trò đấy nhé!”
Tôn Nhị bị tôi dọa đâm sợ, rặn ra 1 nụ cười: “Không dám, không dám ạ. Thực ra tại hạ chỉ đến đòi nợ thôi. Lương công tử à, nợ tiền thì phải trả chứ, đấy là đạo lý hiển nhiên ở đời mà. Du Nương này không phải cô nhi, cũng không phải quả phụ, lại chẳng bệnh chẳng tật gì, công tử nói thử xem, thị nợ tại hạ tiền, lẽ nào định không trả?”
Tôi hỏi Du Nương: “Muội nợ hắn tiền à?”
Du Nương dẫn sao cũng là người ngay thẳng, nói: “Nào có nợ hắn tiền đâu? Nhưng mà có đôi vợ chồng là đồng hương với muội lên kinh thành làm ăn, chẳng ngờ người vợ ngã bệnh không qua khỏi, vừa mời đại phu rồi thuốc men này nọ, sau cùng thêm tang sự, mới tìm đến đằng Tôn Nhị vay hắn mấy chục xâu tiền. Tôn Nhị bảo đồng hương của muội không có sản nghiệp gì, không muốn cho vay, trừ phi có người bảo lãnh, đồng hương của muội vốn chẳng có ai thân thích ở chốn kinh thành, không còn cách nào khách, muội đành giúp lão ấy. Bây giờ lão làm ăn thua lỗ nên cuốn gói về quê rồi, gã Tôn Nhị này lại đến đòi tiền muội.”
Tôi nghe mà phát bực: “Cái loại đồng hương kiểu gì thế? Quỵt nợ còn để liên lụy đến muội…”
Mặt Lí Thừa Ngân vẫn không biến sắc, đáp: “Con xin được mạo muội hỏi phụ thân, sao người cũng ở chỗ này?”
Tôi chẳng ngờ Lí Thừa Ngân lại to gan thế, thì mọi người đều đến chơi kỹ viện cả, hà tất phải nói toạc ra khó nghe thế. Không ngờ Bệ hạ chỉ cười, bảo: “Chấp chính thực ra không khó, song không thể đắc tội với danh gia vọng tộc, thân là Thái tử, lẽ nào ngay cả việc này con cũng không hiểu sao?”
“Những gì Bệ hạ chỉ bảo, đương nhiên nhi thần đều ghi tạc trong lòng, thế nhưng bệ hạ cũng từng nói, tiền triều diệt vong, nguyên nhân chính vì kết bè kết đảng mưu đồ tư lợi, đảng phái trong triều mọc lên như nấm, lệnh vua không áp chế được, lại bị nạn châu chấu làm cho mùa màng mất sạch, giang sơn xã tắc vì lẽ đó mà tuột khỏi tầm tay, đại nghiệp từ đó mà mất.
Tôi chẳng nghe thủng lấy 1 câu trong mấy lời họ nói, hai người này nào có giống đến kỹ viện dạo chơi đâu, rõ ràng như thể đang bàn chuyện triều chính mà.
Trong lúc tôi cảm giác nhàm chán nhất, bệ hạ lại cười nhạt, đoạn nói: “Biện pháp trước mắt, con định xử trí ra sao?”
“Lật lại bản án ạ.”
Bệ hạ lắc đầu: “Án cũ từ mười năm trước, đâu dễ lật được? Vả lại nhân chứng vật chứng giờ đây không thất lạc thì cũng mất tích gần hết, phải lật từ đâu đây?”
Lí Thừa Ngân cũng cười cười: “Vật chứng thì, lẽ đương nhiên muốn có bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu. Còn như nhân chứng…phụ thân đã vi hành đến nơi này, người ắt cũng hiểu nhân chứng đã có sẵn đây rồi.”
Bệ hạ lại cười rồi bảo: “Con thật là…!”
Tôi nhớ mỗi lần nghịch ngợm đòi cưỡi con ngựa bất kham nhất, khẩu khí cha luôn có nét đành chịu nhưng vẫn rất đỗi cưng chiều, người chỉ mắng yêu tôi. Lòng tôi chợt thấy thậtấm áp khi nhớ về cha, dù cho tôi vẫn không hiểu câu chuyện giữa hai cha con họ. Bẵng đi một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhốn nháo vọng vào, có ca nhi quen biết ở ngoài gõ cửa, nôn nóng gọi tôi: “Lương công tử! Lương công tử!”
Bệ hạ và Lí Thừa Ngân đổ dồn ánh nhìn về phía tôi, tôi cuống quýt bật dậy: “Có chuyện gì thế?”
“Có kẻ gây rối dưới lầu, hắn trói Du Nương, hắn cứ bảo Du Nương nợ bạc hắn, bây giờ định bắt Du Nương đi!”
Tôi vừa nghe đã thấy sốt ruột: “Mau dẫn ta đi xem xem!”
Lí Thừa Ngân kéo cánh tay tôi: “Ta đi cùng nàng!”
Tôi ngoái đầu nhìn bệ hạ, khẽ giọng bảo: “Chàng ở lại tiếp Phụ hoàng đi!”
Bệ hạ gật đầu với chúng tôi: “Các con đi đi, ta có dẫn người đến.”
Tôi và Lí Thừa Ngân băng qua cây cầu mái hiên, bước đều về đằng lầu trước, đã nghe văng văng một trận lời qua tiếng lại, tiếng Vương đại nương sang sảng mà lem lẻm: “Muốn lôi người ở phường này đi ấy à, đừng hòng!”
“Nợ thì phải trả, lẽ đấy bất di bất dịch rồi!” Kẻ cầm đầu bọn vô lại là một tay phốp pháp, tròn lẳn, béo trắng, hớt hai đuôi râu cá trê, vẻ nhơn nhơn gian xảo, trông tướng tá đã biết ngay loại chẳng ra gì. Tôi vừa thấy hắn đã nổi cơn giận: “Tôn Nhị, sao lại ngươi!”
Nhắc đến cái gã Tôn Nhị này, xét mối quan hệ cũng gọi là quen biết. Gã chuyên cho vay nặng lãi ở quán rượu lẫn sòng bạc, có lần tình cờ bắt gặp hắn đòi nợ một đôi cô nhi quả phụ, tôi thấy chướng mắt ra tay nện gã 1 trận, đánh cho gã đi luôn hai hàm răng, từ đó trở đi, gã Tôn Nhị này thấy tôi là phải nể mặt ngay, không còn dám ngang tàng trước mặt tôi nữa. Tôn Nhị chớp mắt nhìn, hồi lâu mới nhận ra tôi: “Lương công tử…cậu ăn mặc thế này…hahahah…”
Tôi quên béng mất việc mình đang vận đồ nữ nhi, tôi chẳng kiêng nể gì đạp một chân lên ghế đẩu, nhét mép váy vào thắt lưng: “Sao nào? Thích đánh nhau hả? Ta có đang mặc váy vẫn nện được ngươi ra trò đấy nhé!”
Tôn Nhị bị tôi dọa đâm sợ, rặn ra 1 nụ cười: “Không dám, không dám ạ. Thực ra tại hạ chỉ đến đòi nợ thôi. Lương công tử à, nợ tiền thì phải trả chứ, đấy là đạo lý hiển nhiên ở đời mà. Du Nương này không phải cô nhi, cũng không phải quả phụ, lại chẳng bệnh chẳng tật gì, công tử nói thử xem, thị nợ tại hạ tiền, lẽ nào định không trả?”
Tôi hỏi Du Nương: “Muội nợ hắn tiền à?”
Du Nương dẫn sao cũng là người ngay thẳng, nói: “Nào có nợ hắn tiền đâu? Nhưng mà có đôi vợ chồng là đồng hương với muội lên kinh thành làm ăn, chẳng ngờ người vợ ngã bệnh không qua khỏi, vừa mời đại phu rồi thuốc men này nọ, sau cùng thêm tang sự, mới tìm đến đằng Tôn Nhị vay hắn mấy chục xâu tiền. Tôn Nhị bảo đồng hương của muội không có sản nghiệp gì, không muốn cho vay, trừ phi có người bảo lãnh, đồng hương của muội vốn chẳng có ai thân thích ở chốn kinh thành, không còn cách nào khách, muội đành giúp lão ấy. Bây giờ lão làm ăn thua lỗ nên cuốn gói về quê rồi, gã Tôn Nhị này lại đến đòi tiền muội.”
Tôi nghe mà phát bực: “Cái loại đồng hương kiểu gì thế? Quỵt nợ còn để liên lụy đến muội…”
Truyện mới nhất:
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!