Đông Cung - Chương 26
Nguyễn Nhật Thúy Hiền | Chat Online | |
27/02/2019 14:41:30 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
129 lượt xem
- * Đông Cung - Chương 27 (Truyện ngôn tình)
- * Đông Cung - Chương 28 (Truyện ngôn tình)
- * Đông Cung - Chương 25 (Truyện ngôn tình)
- * Đông Cung - Chương 24 (Truyện ngôn tình)
Triệu lương đệ kinh hoàng ngước đầu nhìn tôi, trong mắt đã đong đầy nước. Nàng ta vừa bật khóc, cổ họng tôi đã nghèn nghẹn khó chịu, bảo: “Muội vào thăm đi, nhưng mà cũng đừng có khóc.”
Triệu lương đệ quệt ngang dòng nước mắt, thấp giọng thưa: “Vâng.”
Nàng ta vào 1 lúc lâu, quỳ suốt bên giường bệnh Lí Thừa Ngân, đến cùng vẫn nấc khóc nghẹn ngào, khóc đến nỗi trong lòng tôi cứ nhức nhối mãi không thôi. Tôi ra bậc tam cấp ngoài cửa ngồi, ngước nhìn bầu trời.
Trời đêm đen tựa một màn nhung tơ dát nạm đầy ắp những vì tinh tú.
Tôi thấy mình thật đáng thương, như thể một kẻ thừa thãi.
Lúc ấy có người bước lại gần, khom mình vái: “Thái tử phi ạ.”
Áo giáp trên người hắn phát ra tiếng lanh lảnh nghe hay hay. Thực ra lúc ấy tôi chẳng muốn gặp bất kì ai, thế nhưng Bùi Chiếu từng cứu tôi đến mấy lần, tôi không thể lờ hắn, thế nên đành rặn ra nụ cười: “Bùi tướng quân à.”
“Đêm trở gió lạnh, xin Thái tử phi chớ ngồi nơi gió lùa này.”
Nơi đây lạnh thật, tôi buộc lại áo khoác trên mình, hỏi Bùi Chiếu: “Ngươi đã có phu nhân chưa?”
Bùi Chiếu có phần ngây ngô: “Tại hạ vẫn chưa nạp thê.”
“Trung Nguyên các người, luôn đề cao cái gọi là ‘cha mẹ đặt đâu, con ngồi đấy’. Thực ra như thế chẳng hay ho gì cả, người Tây Lương chúng ta nếu như tâm đầu ý hợp rồi, chỉ cần bắn một đôi chim nhạn, lấy vải bố gói gọn, gửi đến đằng nhà gái, coi như đã cầu hôn, chỉ cần con gái mình bằng lòng, cha mẹ cũng không ngăn cản. Bùi tướng quân này, nếu mà sau này ngươi nạp thê, nhất định phải lấy người mà ngươi cũng thích. Bằng không, không chỉ ngươi tổn thương, mà người ta cũng đau lòng.”
Bùi Chiếu nín lặng không đáp.
Tôi vẫn ngước mắt trông trời sao, ngậm ngùi thở dài: “Ta thật sự rất nhớ Tây Lương.”
Mà thật ra, tự tôi cũng hiểu, tôi không hẳn chỉ nhớ có Tây Lương thôi đâu, thứ cảm xúc đang mang cứ đong đầy nỗi buồn. Mỗi lúc buồn lại nhớ về Tây Lương.
Tiếng Bùi Chiếu êm dịu cất lên: “Nơi này gió lạnh, hay là Thái tử phi vào điện ngồi.”
Tôi ỉu xìu: “Tốt nhất là ta không nên vào, Triệu lương đệ đang ở trong đó, nếu mà Lí Thừa Ngân tỉnh lại, điện hạ thấy ta vào làm phiền ắt sẽ không bằng lòng đâu. Bây giờ điện hạ đang hôn mê bất tỉnh, cứ để Triệu lương đệ nán lại bên điện hạ một lúc nữa đã, nếu như người biết, nhỡ đâu vết thương sẽ chóng lành thì sao.”
Bùi Chiếu liền thôi không nói gì, hắn lách người lùi lại mấy bước, đứng cạnh tôi. Tôi cũng chẳng buồn nói chuyện với hắn nữa, chống cằm bắt đầu tập trung ngẫm nghĩ xem, nếu mà Lí Thừa Ngân đỡ hơn rồi, biết Triệu lương đệ bị vu oan rồi, nhất định hắn sẽ mừng lắm đây. Lúc ấy Triệu lương đệ có thể khôi phục thân phận Lương đệ, lúc ấy ở trong Đông Cung này, tôi lại trở thành kẻ khiến người ta phải ghét bỏ.
Tối thiểu thì cũng khiến Lí Thừa Ngân thấy mà ghét.
Trong lòng tôi mông lung, mũi chân không ngừng vẽ những nét loạn xạ trên mặt đất. Cũng không rõ đã ngồi được bao lâu, lúc Vịnh Nương ra nhỏ nhẹ nói với tôi: “Để Triệu Sắt Sắt nán lại lâu không hay, nô tì đã sai người đưa thị về rồi.”
Tôi thở dài.
Vĩnh Nương ước chừng đoán ra ý tôi, lại rỉ tai nói nhỏ: “Xin Thái tử phi yên tâm, vừa nãy nô tì luôn túc trực bên cạnh điện hạ, họ Triệu kia cũng không nói gì cả, chỉ khóc thút thít thôi.”
Tôi nào có để ý nàng ta nói gì với Lí Thừa Ngân đâu, mà cho dù nàng ta không nói gì với Lí Thừa Ngân, thì Lí Thừa Ngân vẫn cứ thích nàng ta cơ mà.
Bùi Chiếu khom mình hành lễ với tôi: “Hôm nay Thái tử phi bận bịu nhiều rồi, xin người hãy bảo trọng.”
Tôi lờ đờ đứng dậy, nói: “Vậy ta vào đây.”
Bùi Chiếu vái chào tôi xong, tôi đã quay người bước vào điện, lúc ấy có cơn gió sượt qua thân mình, quả nhiên đem lại cảm giác lạnh lẽo vô cùng, thế nhưng vừa nãy lại không hề thấy thế. Tôi chợt nghĩ, vừa rồi chắc Bùi Chiếu vừa vặn đứng ngay đầu gió che cho tôi.
Bất giác tôi quay ngoắt người, Bùi Chiếu đã lui xuống bậc tam cấp. Đoán chừng hắn không ngờ tôi sẽ ngoái lại, thế nên đúng lúc hắn ngóng theo bóng lưng tôi, tôi vừa quay ra thì bốn mắt gặp nhau, vẻ mặt hắn lúc đó thoáng có nét không tự nhiên, như thể vừa làm chuyện gì sai trái, vội vã đảo mắt nhìn đi chỗ khác.
Tôi chẳng kịp nghĩ xem tại sao Bùi Chiếu lộ vẻ quái đản ấy, chân vừa đặt qua bậu cửa, thấy dáng dấp mặt mày mọi người đăm chiêu ủ dột, tôi cũng chau mày.
Lí Thừa Ngân còn đang hôn mê bất tỉnh, mấy lời của Ngự y nói thì bùi tai lắm, nhưng tôi chẳng nghe lọt câu nào, hắn cứ nằm suốt không tỉnh như thế, chỉ sợ khó mà qua nổi.
Tôi không biết phải làm sao nữa.Tayhắn nhợt nhạt đặt gác lên lớp chăn bông như thể không còn sắc máu hồng hào. Tôi xoa xoa bàn tay ấy, nó đang lạnh buốt.
Tôi mệt mỏi lắm rồi, đã mấy ngày chưa được chợp mắt, tôi ngồi chồm hỗm bên giường, bắt đầu lải nhải tâm sự với Lí Thừa Ngân, trước đây chẳng bao giờ được trò chuyện với hắn kiểu này, mà trước đó giữa chúng tôi chỉ toàn là hằm hè cãi vã. Cái lần đầu tiên tôi được gặp hắn, là khi nào ấy nhỉ? Là đêm tân hôn, hắn nhấc khăn voan trùm đầu của tân nương là tôi, cái đêm ấy bị khăn che kín mít suốt cả buổi, buồn bực đến bí bách. Khăn voan vừa được nhấc lên, tôi chỉ thấy trước mắt sáng lóa, nến lung linh khắp phía ánh trên khuôn mặt, trên thân người hắn. Hắn mặc bào đen, trước ngực thêu rất nhiều những hoa văn tinh xảo. Mấy tháng trước đó dưới sự đôn đốc cua Vĩnh Nương, tôi đã thuộc làu làu như cháo chảy quyển “Lễ Điển”, giờ đã hiểu đây là áo huyền, huân xiêm, thêu 9 chương. 5 chương trên áo có rồng, núi, chim trĩ, lửa, tôn ri; 4 chương trên xiêm có rau tảo, gạo trắng, búa, phất. Áo trung đơn bằng sa trắng, cổ áo lễ có thêu hoa văn nửa đen nửa trắng, viền xanh đen, có tự và tà áo. Dây lưng to bản da tê , móc vàng sáng chói, đai trắng thuần trong không màu son, cũng vải lông lấy màu đỏ thắm và xanh lục, khuy đan bện. Hoa văn tùy theo màu áo, 2 chương gồm lửa và núi cũng vậy.
Hắn mặc áo cổn mũ miễn của dịp đại lễ, ngọc trắng chín chuỗi kết thành dải, màu xanh khoáng như băng lụa phủ qua tai, cài trâm bằng sừng tê, tôn lên vẻ khôi ngô tuấn tú, dung mạo đường đường.
Thái tử của Trung Nguyên, đến quần áo nón nảy cũng nhiều trò lắm, tôi nhớ hồi học “Lễ điển”, phải đọc rất lâu mới nhớ được đoạn này, thậm chí có nhiều chữ tôi cũng chẳng biết là gì.
Ngẫm lại lúc ấy tôi thích hắn, mà hắn vẫn chẳng hề thích tôi. Hắn nhấc khăn đội đầu xong, rượu hợp cẩn còn chưa uống, cứ thế quay gót bỏ đi.
Thực ra, hắn đi rồi tôi mới thở phào, cũng tại tôi chẳng hiểu mình có quen ngủ bên cạnh một người đàn ông xa lạ không nữa.
Tối đó Vĩnh Nương ở bên tôi, bà ấy sợ tôi nhớ nhà, lại sợ tôi giận, mấy lần giải thích cho tôi nghe, Thái tử điện hạ dạo gần đây bị cảm, ắt chỉ lo Thái tử phi bị lây.
Đợt cảm cúm ấy của hắn, phải dông dài đến 3 năm.
Ở Đông Cung này, mình tôi trơ trọi trong nỗi cô đơn.
Một thân một mình từ xa xôi nghìn trùng đến được đây, dẫu có A Độ đi theo, thế nhưng A Độ lại không biết nói. Nếu mà không cãi vã với Lí Thừa Ngân, ngẫm ra nỗi cô đơn cứ thế mà chồng chất.
Giờ hắn sắp chết rồi, tôi lại đi liệt kê hết mấy điểm tốt của hắn, tôi vắt óc nhớ, mấy chuyện trước đây đều kể tuốt, tôi chỉ sợ không kể cho hắn nghe, sau này hắn chết rồi lại không có cơ hội kể. Có nhiều thứ tôi cứ tưởng mình đã quên bẵng rồi, thực ra vẫn còn nhớ lắm. Thậm chí tôi còn nhớ nguyên mấy câu cãi vã mỗi lần tôi và hắn hục hặc lẫn nhau, tôi kể bằng sạch cho hắn nghe, nói cho hắn biết lúc ấy tôi tức thế nào, tức muốn chết luôn. Nhưng mà tôi vẫn tỏ vẻ không thèm để bụng, tôi biết để cãi thắng được thì chỉ cần giả vờ không thèm quan tâm, Lí Thừa Ngân toàn bị tôi chọc tức đến nghẹn họng không nói lăng được gì.
Lại nói chuyện dải lụa uyên ương, khiến bao nhiêu người cười tôi đấy nhé, Hoàng hậu còn giáo huấn tôi 1 thôi 1 hồi.
Tôi cứ kể không ngơi, chẳng biết vì sao mình phải thế, biết đâu là vì sợ, có lẽ vì sợ Lí Thừa Ngân chết thật. Đêm thâu tĩnh mịch, ánh nến xa xa bập bùng tỏa trên màn, nội điện sâu hun hút, tất thảy tưởng chừng như có lớp màn cách trở, cách trở bởi đêm tối mịt mùng, cách trở bởi quạnh quẽ, chỉ có tôi là đang thì thào nói cho mình nghe.
Thật ra tôi sợ làm quả phụ trẻ lắm. Ở Tây Lương chúng tôi, những người phụ nữ có chồng quá cố đều buộc phải tái hôn với em chồng, như công chúa Minh Viễn của Trung Nguyên được gả đến chỗ chúng tôi ấy, đáng nhẽ là lấy bá phụ, sau này tái giá với phụ hoàng tôi. Mặc dầu Trung Nguyên không có tập tục ấy, thế nhưng vừa nghĩ đến việc Lí Thừa Ngân qua đời, tôi không đừng được cơn buốt cóng, nếu mà hắn chết, tôi nhất định sẽ còn chật vật hơn bây giờ nhiều. Tôi cuống cuồng ngăn mình thôi đừng nghĩ tiếp nữa, gồng lên rặn ra mấy câu chuyện phiếm chẳng đâu vào đâu.
Triệu lương đệ quệt ngang dòng nước mắt, thấp giọng thưa: “Vâng.”
Nàng ta vào 1 lúc lâu, quỳ suốt bên giường bệnh Lí Thừa Ngân, đến cùng vẫn nấc khóc nghẹn ngào, khóc đến nỗi trong lòng tôi cứ nhức nhối mãi không thôi. Tôi ra bậc tam cấp ngoài cửa ngồi, ngước nhìn bầu trời.
Trời đêm đen tựa một màn nhung tơ dát nạm đầy ắp những vì tinh tú.
Tôi thấy mình thật đáng thương, như thể một kẻ thừa thãi.
Lúc ấy có người bước lại gần, khom mình vái: “Thái tử phi ạ.”
Áo giáp trên người hắn phát ra tiếng lanh lảnh nghe hay hay. Thực ra lúc ấy tôi chẳng muốn gặp bất kì ai, thế nhưng Bùi Chiếu từng cứu tôi đến mấy lần, tôi không thể lờ hắn, thế nên đành rặn ra nụ cười: “Bùi tướng quân à.”
“Đêm trở gió lạnh, xin Thái tử phi chớ ngồi nơi gió lùa này.”
Nơi đây lạnh thật, tôi buộc lại áo khoác trên mình, hỏi Bùi Chiếu: “Ngươi đã có phu nhân chưa?”
Bùi Chiếu có phần ngây ngô: “Tại hạ vẫn chưa nạp thê.”
“Trung Nguyên các người, luôn đề cao cái gọi là ‘cha mẹ đặt đâu, con ngồi đấy’. Thực ra như thế chẳng hay ho gì cả, người Tây Lương chúng ta nếu như tâm đầu ý hợp rồi, chỉ cần bắn một đôi chim nhạn, lấy vải bố gói gọn, gửi đến đằng nhà gái, coi như đã cầu hôn, chỉ cần con gái mình bằng lòng, cha mẹ cũng không ngăn cản. Bùi tướng quân này, nếu mà sau này ngươi nạp thê, nhất định phải lấy người mà ngươi cũng thích. Bằng không, không chỉ ngươi tổn thương, mà người ta cũng đau lòng.”
Bùi Chiếu nín lặng không đáp.
Tôi vẫn ngước mắt trông trời sao, ngậm ngùi thở dài: “Ta thật sự rất nhớ Tây Lương.”
Mà thật ra, tự tôi cũng hiểu, tôi không hẳn chỉ nhớ có Tây Lương thôi đâu, thứ cảm xúc đang mang cứ đong đầy nỗi buồn. Mỗi lúc buồn lại nhớ về Tây Lương.
Tiếng Bùi Chiếu êm dịu cất lên: “Nơi này gió lạnh, hay là Thái tử phi vào điện ngồi.”
Tôi ỉu xìu: “Tốt nhất là ta không nên vào, Triệu lương đệ đang ở trong đó, nếu mà Lí Thừa Ngân tỉnh lại, điện hạ thấy ta vào làm phiền ắt sẽ không bằng lòng đâu. Bây giờ điện hạ đang hôn mê bất tỉnh, cứ để Triệu lương đệ nán lại bên điện hạ một lúc nữa đã, nếu như người biết, nhỡ đâu vết thương sẽ chóng lành thì sao.”
Bùi Chiếu liền thôi không nói gì, hắn lách người lùi lại mấy bước, đứng cạnh tôi. Tôi cũng chẳng buồn nói chuyện với hắn nữa, chống cằm bắt đầu tập trung ngẫm nghĩ xem, nếu mà Lí Thừa Ngân đỡ hơn rồi, biết Triệu lương đệ bị vu oan rồi, nhất định hắn sẽ mừng lắm đây. Lúc ấy Triệu lương đệ có thể khôi phục thân phận Lương đệ, lúc ấy ở trong Đông Cung này, tôi lại trở thành kẻ khiến người ta phải ghét bỏ.
Tối thiểu thì cũng khiến Lí Thừa Ngân thấy mà ghét.
Trong lòng tôi mông lung, mũi chân không ngừng vẽ những nét loạn xạ trên mặt đất. Cũng không rõ đã ngồi được bao lâu, lúc Vịnh Nương ra nhỏ nhẹ nói với tôi: “Để Triệu Sắt Sắt nán lại lâu không hay, nô tì đã sai người đưa thị về rồi.”
Tôi thở dài.
Vĩnh Nương ước chừng đoán ra ý tôi, lại rỉ tai nói nhỏ: “Xin Thái tử phi yên tâm, vừa nãy nô tì luôn túc trực bên cạnh điện hạ, họ Triệu kia cũng không nói gì cả, chỉ khóc thút thít thôi.”
Tôi nào có để ý nàng ta nói gì với Lí Thừa Ngân đâu, mà cho dù nàng ta không nói gì với Lí Thừa Ngân, thì Lí Thừa Ngân vẫn cứ thích nàng ta cơ mà.
Bùi Chiếu khom mình hành lễ với tôi: “Hôm nay Thái tử phi bận bịu nhiều rồi, xin người hãy bảo trọng.”
Tôi lờ đờ đứng dậy, nói: “Vậy ta vào đây.”
Bùi Chiếu vái chào tôi xong, tôi đã quay người bước vào điện, lúc ấy có cơn gió sượt qua thân mình, quả nhiên đem lại cảm giác lạnh lẽo vô cùng, thế nhưng vừa nãy lại không hề thấy thế. Tôi chợt nghĩ, vừa rồi chắc Bùi Chiếu vừa vặn đứng ngay đầu gió che cho tôi.
Bất giác tôi quay ngoắt người, Bùi Chiếu đã lui xuống bậc tam cấp. Đoán chừng hắn không ngờ tôi sẽ ngoái lại, thế nên đúng lúc hắn ngóng theo bóng lưng tôi, tôi vừa quay ra thì bốn mắt gặp nhau, vẻ mặt hắn lúc đó thoáng có nét không tự nhiên, như thể vừa làm chuyện gì sai trái, vội vã đảo mắt nhìn đi chỗ khác.
Tôi chẳng kịp nghĩ xem tại sao Bùi Chiếu lộ vẻ quái đản ấy, chân vừa đặt qua bậu cửa, thấy dáng dấp mặt mày mọi người đăm chiêu ủ dột, tôi cũng chau mày.
Lí Thừa Ngân còn đang hôn mê bất tỉnh, mấy lời của Ngự y nói thì bùi tai lắm, nhưng tôi chẳng nghe lọt câu nào, hắn cứ nằm suốt không tỉnh như thế, chỉ sợ khó mà qua nổi.
Tôi không biết phải làm sao nữa.Tayhắn nhợt nhạt đặt gác lên lớp chăn bông như thể không còn sắc máu hồng hào. Tôi xoa xoa bàn tay ấy, nó đang lạnh buốt.
Tôi mệt mỏi lắm rồi, đã mấy ngày chưa được chợp mắt, tôi ngồi chồm hỗm bên giường, bắt đầu lải nhải tâm sự với Lí Thừa Ngân, trước đây chẳng bao giờ được trò chuyện với hắn kiểu này, mà trước đó giữa chúng tôi chỉ toàn là hằm hè cãi vã. Cái lần đầu tiên tôi được gặp hắn, là khi nào ấy nhỉ? Là đêm tân hôn, hắn nhấc khăn voan trùm đầu của tân nương là tôi, cái đêm ấy bị khăn che kín mít suốt cả buổi, buồn bực đến bí bách. Khăn voan vừa được nhấc lên, tôi chỉ thấy trước mắt sáng lóa, nến lung linh khắp phía ánh trên khuôn mặt, trên thân người hắn. Hắn mặc bào đen, trước ngực thêu rất nhiều những hoa văn tinh xảo. Mấy tháng trước đó dưới sự đôn đốc cua Vĩnh Nương, tôi đã thuộc làu làu như cháo chảy quyển “Lễ Điển”, giờ đã hiểu đây là áo huyền, huân xiêm, thêu 9 chương. 5 chương trên áo có rồng, núi, chim trĩ, lửa, tôn ri; 4 chương trên xiêm có rau tảo, gạo trắng, búa, phất. Áo trung đơn bằng sa trắng, cổ áo lễ có thêu hoa văn nửa đen nửa trắng, viền xanh đen, có tự và tà áo. Dây lưng to bản da tê , móc vàng sáng chói, đai trắng thuần trong không màu son, cũng vải lông lấy màu đỏ thắm và xanh lục, khuy đan bện. Hoa văn tùy theo màu áo, 2 chương gồm lửa và núi cũng vậy.
Hắn mặc áo cổn mũ miễn của dịp đại lễ, ngọc trắng chín chuỗi kết thành dải, màu xanh khoáng như băng lụa phủ qua tai, cài trâm bằng sừng tê, tôn lên vẻ khôi ngô tuấn tú, dung mạo đường đường.
Thái tử của Trung Nguyên, đến quần áo nón nảy cũng nhiều trò lắm, tôi nhớ hồi học “Lễ điển”, phải đọc rất lâu mới nhớ được đoạn này, thậm chí có nhiều chữ tôi cũng chẳng biết là gì.
Ngẫm lại lúc ấy tôi thích hắn, mà hắn vẫn chẳng hề thích tôi. Hắn nhấc khăn đội đầu xong, rượu hợp cẩn còn chưa uống, cứ thế quay gót bỏ đi.
Thực ra, hắn đi rồi tôi mới thở phào, cũng tại tôi chẳng hiểu mình có quen ngủ bên cạnh một người đàn ông xa lạ không nữa.
Tối đó Vĩnh Nương ở bên tôi, bà ấy sợ tôi nhớ nhà, lại sợ tôi giận, mấy lần giải thích cho tôi nghe, Thái tử điện hạ dạo gần đây bị cảm, ắt chỉ lo Thái tử phi bị lây.
Đợt cảm cúm ấy của hắn, phải dông dài đến 3 năm.
Ở Đông Cung này, mình tôi trơ trọi trong nỗi cô đơn.
Một thân một mình từ xa xôi nghìn trùng đến được đây, dẫu có A Độ đi theo, thế nhưng A Độ lại không biết nói. Nếu mà không cãi vã với Lí Thừa Ngân, ngẫm ra nỗi cô đơn cứ thế mà chồng chất.
Giờ hắn sắp chết rồi, tôi lại đi liệt kê hết mấy điểm tốt của hắn, tôi vắt óc nhớ, mấy chuyện trước đây đều kể tuốt, tôi chỉ sợ không kể cho hắn nghe, sau này hắn chết rồi lại không có cơ hội kể. Có nhiều thứ tôi cứ tưởng mình đã quên bẵng rồi, thực ra vẫn còn nhớ lắm. Thậm chí tôi còn nhớ nguyên mấy câu cãi vã mỗi lần tôi và hắn hục hặc lẫn nhau, tôi kể bằng sạch cho hắn nghe, nói cho hắn biết lúc ấy tôi tức thế nào, tức muốn chết luôn. Nhưng mà tôi vẫn tỏ vẻ không thèm để bụng, tôi biết để cãi thắng được thì chỉ cần giả vờ không thèm quan tâm, Lí Thừa Ngân toàn bị tôi chọc tức đến nghẹn họng không nói lăng được gì.
Lại nói chuyện dải lụa uyên ương, khiến bao nhiêu người cười tôi đấy nhé, Hoàng hậu còn giáo huấn tôi 1 thôi 1 hồi.
Tôi cứ kể không ngơi, chẳng biết vì sao mình phải thế, biết đâu là vì sợ, có lẽ vì sợ Lí Thừa Ngân chết thật. Đêm thâu tĩnh mịch, ánh nến xa xa bập bùng tỏa trên màn, nội điện sâu hun hút, tất thảy tưởng chừng như có lớp màn cách trở, cách trở bởi đêm tối mịt mùng, cách trở bởi quạnh quẽ, chỉ có tôi là đang thì thào nói cho mình nghe.
Thật ra tôi sợ làm quả phụ trẻ lắm. Ở Tây Lương chúng tôi, những người phụ nữ có chồng quá cố đều buộc phải tái hôn với em chồng, như công chúa Minh Viễn của Trung Nguyên được gả đến chỗ chúng tôi ấy, đáng nhẽ là lấy bá phụ, sau này tái giá với phụ hoàng tôi. Mặc dầu Trung Nguyên không có tập tục ấy, thế nhưng vừa nghĩ đến việc Lí Thừa Ngân qua đời, tôi không đừng được cơn buốt cóng, nếu mà hắn chết, tôi nhất định sẽ còn chật vật hơn bây giờ nhiều. Tôi cuống cuồng ngăn mình thôi đừng nghĩ tiếp nữa, gồng lên rặn ra mấy câu chuyện phiếm chẳng đâu vào đâu.
Truyện mới nhất:
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!