Đông cung - Chương 35

132 lượt xem
Có 1 câu, phải nói thế nào nhỉ, gần vua như gần hổ, lòng vua khó đoán. Câu này thật đúng, tiếp con trai của hoàng đế cũng như tiếp hổ con ấy, ý khó đoán y chang nhau, hắn đang nghĩ gì tôi đoán mãi không ra. Chỉ dám rụt rè hỏi: “Thần thiếp đã hứa gì với điện hạ à?”
Thấy tôi tỏ vẻ không nhận, giọng hắn cao vút: “Quả nhiên nàng quên sạch bách! Nàng hứa sẽ dẫn ta đến kỹ viện chơi.”
Ối giời ơi! Câu này hà tất phải gào lên như thế?
Tôi bổ nhào đến chặn đứng ngay cái mồm hắn lại: “Bé tiếng chứ!” Vừa khéo lúc ấy, đoán chừng Vĩnh Nương biết Lí Thừa Ngân đến, lại không yên tâm, chỉ sợ chúng tôi cãi vã, liền tự mình vào nội điện, kết quả bà ấy vừa thò đầu vào, đã thấy ngay cảnh tôi như con cua 8 càng bấu víu trên người Lí Thừa Ngân, xiêm y chẳng những xộc xệch, mà tay còn đang bụm chặt lấy miệng hắn, Lí Thừa Ngân thì vừa xốc tôi khỏi giường, hai bàn tay vẫn đặt khư khư trên eo tôi….Quả thật trông tôi cứ như con khỉ đang vắt vẻo trên cành cây, nói chung tư thế hai người chúng tôi, bảo mập mờ có khối mập mờ, nói khả nghi, công nhận có thừa khả nghi….bà ấy chưa kịp nhìn cho rõ sự tình, đã giật mình, rụt đầu mất hút.
Tôi bực lắm, lần trước là A Độ, lần này đến lượt Vĩnh Nương, hà tất họ cứ phải bỏ chạy ngay chính những lúc thế này.
Lí Thừa Ngân lại tỏ vẻ dường như rất phấn khởi: ‘Dậy nào, ta sai người chuẩn bị quần áo ổn thỏa cả rồi. Ăn xong tết Nguyên tiêu, sợ không có dịp nào nữa.” Tôi cứ tưởng sau khi hắn làm hòa với Triệu lương đệ rồi thì sẽ quên chuyện này từ đời xa lắc xa lơ nào rồi chứ, ai mà biết hắn còn nhớ nguyên xi.
Quả nhiên hắn đã chuẩn bị sẵn một bao quần áo mới to tướng, trước kia tôi chưa từng được ngắm một Lí Thừa Ngân trong trang phục bình dân, chỉ thấy có nét gì đó kỳ quặc khó nói lên lời. Cũng không thể nói là chướng mắt, có điều không giống với dáng vẻ thường ngày của hắn cho lắm.
“Có phải dán râu giả lên không?” Hắn hào hứng bới râu giả từ trong bọc ra cho tôi xem. “Thế này thì đố ai nhận ra chúng ta.”
“Có phải mặc đồ đen đi đêm không?” Hắn khoái chí lôi quần áo từ trong bọc ra cho tôi xem, “Thế này có vượt tường leo nóc nhà cũng không hề hấn gì.”
“Có phải mang thuốc mê theo không?” Hắn phấn khởi lục thuốc mê từ trong bọc ra cho tôi xem, “Thế này có chấp 10 tên 8 tên tuyệt đối không thành vấn đề.”…..
Tôi thật sự không thể dằn lòng được nữa rồi, điện hạ ơi là điện hạ, người đến kỹ viện, chứ có phải đi giết người đốt nhà cướp của ở tiệm bạc hay lương khố đâu….Tôi nhịn lắm, không thể nhịn thêm nữa, bảo: “Mang đủ tiền là được rồi.” Thì khỏi phải nói, Lí Thừa Ngân quả thực có tiền, mà còn rất hào phóng nữa chứ, tôi vừa dứt lời, hắn đã vét đáy túi lấy ra một đống vàng, chậc chậc, quả thực có thể bao trọn cả phường Minh Ngọc luôn ấy chứ.
Tôi thay nam phục xong, Lí Thừa Ngân cứ tấm tắc cười, tôi gườm gườm dọa sẽ không dẫn hắn đi theo bây giờ, hắn khó lắm mới nín được cười.
Tôi bảo phải gọi A Độ theo, Lí Thừa Ngân sống chết không chịu dẫn nàng ấy theo. Tôi nói: “Không có A Độ bên cạnh, thiếp không quen.”
Hắn nghiêm nghị bảo: “Có ta bên cạnh nàng là đủ rồi.”
“Thế nhưng lỡ đâu….”
“Nàng không tin ta có thể bảo vệ nàng à?” Tôi thở dài, lần trước kẻ nào bị thích khách đâm cho một nhát hả, kẻ nào bị đâm đến chết đi sống lại, tí nữa thì bỏ mạng đấy hả…..Nhưng mà vừa chợt nhớ đến gã thích khách nọ , trong lòng lại thấy áy náy, lập tức cũng hết cả vùng vằng, mà tôi ngầm ra hiệu với A Độ. A Độ rõ ý tôi, nàng ta sẽ bí mật bám sát sau chúng tôi.
Thế là, tôi và Lí Thừa Ngân, 2 người chúng tôi biến mất khỏi Đông Cung mà thần không biết quỷ không hay. Vĩnh Nương nhất định vẫn ngỡ tôi và Lí Thừa Ngân đang trong nội điện, cũng không có kẻ nào khác phát hiện ra hành tung của chúng tôi. Không ngờ tôi còn thấy phấn khởi vô cùng, tôi vốn thích xuất cung ra ngoài chơi mà, kể cả hôm nay có thêm 1 Lí Thừa Ngân đi chăng nữa, tôi vẫn cứ cảm thấy rất đỗi hài lòng.
Ra khỏi Đông Cung, mới nhận ra trời đang đổ mưa. Làn mưa rét buốt táp vào mặt, rét đến thấu xương, bất giác tôi đã thấy lo lo, nếu mà mưa to hơn, hội ngắm hoa đăng ngày mai nhất định chẳng còn mấy hứng thú nữa. Năm kia trời cũng đổ mưa to, tuy trên phố phường có dựng lều trúc, đèn vẫn cứ treo, thế nhưng trăng nào có sáng vằng vặc, nào có biển hoa đăng để mà ngắm đâu.
Con đường lát đá bóng bảy trơn trượt ướt sũng trong cơn mưa, hằn lên tiếng vó ngựa lộc cộc. Hai bên đường, nhành liễu tuốt lá lưa thưa buông thõng như làn tóc rối, tô điểm lên quán xá hai ven đường, trong quán đang nhem nhóm ánh đèn vàng, trải dọc con đường dài tắp lự nơi không xa kia là sắc màu lấp lánh của chuỗi đèn lồng. Mai đã là tết Nguyên tiêu, nơi tửu lâu quán trà người đông việc nhiều, xe cộ như dòng nước chảy ngược xuôi trên đường. Thượng Kinh vốn có vẻ phồn hoa thế này đây, nhất là một Thượng Kinh những ngày giáp tết Nguyên tiêu, trong phồn hoa lâm râm âm ỷ là cái sự tĩnh lặng, vẻ e ấp hệt như tân nương sắp xuất giá về nhà chồng, nàng dầy công trang điểm, mặc xiêm áo rực rỡ, chỉ đợi có ngày mai.
Chúng tôi xuống ngựa trước cửa phường Minh Ngọc, có tiểu nhị ân cần niềm nở chạy đến giữ cương, dắt chúng vào tàu ngựa phía sân sau.
Tối nay phường Ngọc Minh tấp nập nhộn nhịp khác thường, lầu trên lầu dưới đâu đâu cũng có người. Toàn thân chúng tôi ướt quá nửa, Vương đại nương vẫn ra chào đón tôi với vẻ mặt như nhìn thấy bảo vật sống, miệng ngoác cười đến nỗi không khép lại được, giọng cố hữu sang sảng như ngày nào, may mà tôi cướp lời chặn ngang bà ấy: “Đại nương, tìm gian phòng cho chúng tôi thay áo quần trước đã, vị đại ca của tôi lần đầu tới đây, vẫn lạ nước lạ cái.”
Vương đại nương đánh giá Lí Thừa Ngân qua cách ăn vận bên ngoài một lúc, cái nhìn bợ đỡ ấy vừa trông thấy viên minh châu trên mũ đội đầu của Lí Thừa Ngân, lập tức cười híp cả mắt: “Đương nhiên, đương nhiên rồi, mời hai vị công tử đi lối này.”
Lúc lên lầu, tôi hỏi Vương đại nương: “Nguyệt Nương đâu?”
“Vừa mới có vị khách đến, thế nên Nguyệt Nương đi hầu đàn rồi.”
Tôi thấy rõ lạ, với cái kiểu bệnh tương tư từ lần trước của Nguyệt Nương, nể mối thâm tình bấy lâu nay giữa chúng tôi lắm, tỷ ấy cũng chỉ đàn được có 2 bài là đã phờ phạc ủ rũ. Nguyệt Nương không chỉ là hoa khôi của Minh Ngọc phường, mà còn xứng danh ca kỹ có tiếng ở Thượng Kinh, không xếp hạng nhất thì cũng phải hạng nhì, quan lại quyền quý loại tầm trung tỷ ấy còn chẳng thèm đả động, thậm chí cái lần tôi dẫn Bùi Chiếu đến, tỷ ấy có để ý gì đâu. Thế nên tôi tò mò hỏi: “Là vị khách quý nào mà lại có bản lĩnh thế?”
“Còn ai vào đây nữa?” Vương đại nương mặt mày rạng rỡ, “Chính là cái vị lần trước, khiến Nguyệt Nương nhà ta xuyến xao bồi hồi một đợt đấy thôi, lần này lại đến rồi.”
Hả?!
Tôi cảm giác như tính hiều kỳ trong mình đang trỗi dậy, liền đeo bám Vương đại nương đòi đi xem bằng được. Vương đại nương tỏ vẻ khó dễ, bảo: “Chuyện này…khách đang uống rượu trong phòng….không thể phá luật được…”
Tôi giở trò mềm nắn rắn buông một hồi, Vương đại nương nhất quyết không chịu. Bà ấy làm ăn không phải chỉ ngày một ngày hai, nghĩ bụng không nỡ hủy hoại tên tuổi gây dựng bấy lâu. Bà ấy tiếp đãi chúng tôi vô cùng niềm nở, dẫn chúng tôi vào một gian phòng đẹp đẽ lộng lẫy xong, còn gửi hai bộ quần áo lên, phân phó hai đứa a hoàn xinh xẻo vào giúp chúng tôi đổi đồ, sau đó tự mình đi chuẩn bị tiệc rượu thết chúng tôi.
Tôi chỉ sợ lòi cái đuôi mình là con gái, thế nên đợi bà ấy đi khuất, mới xua hai đứa đầy tớ kia đi, tự mình động tay thay bộ quần áo ướt này ra mới được. Lí Thừa Ngân khẽ hỏi: “Nàng định làm thế nào?”
Tôi cười ngô nghê nhìn hắn: “Làm thế nào cái gì cơ?”
“Đừng giả ngu! Ta biết tỏng nàng nhất định sẽ có cách để đi xem mặt gã khách quý gì gì kia!”
“Đương nhiên rồi! Nguyệt Nương là tỷ muội kết nghĩa với thiếp, lỡ đâu tỷ ấy bị gã hư hỏng kia lừa thì phải làm sao? Thiếp nhất định phải đi liếc cái đã!”
Lí Thừa Ngân “hừ” một tiếng, bảo: “Nàng thì biết gì về đàn ông mà tốt chẳng hỏng?”
Sao lại không hiểu chứ? Tôi thừa hiểu nhé!
Tôi chỉ vào mũi hắn: “Đừng khinh thiếp không biết nhé! Loại như chàng ấy, chính là loại đàn ông hư hỏng!”
Sắc mặt Lí Thừa Ngân trở nên khó coi: “Thế ai mới là người đàn ông tốt?”
Đương nhiên như cha tôi chính là người đàn ông tốt rồi, thế nhưng bây giờ tôi mà lôi cha mình ra nói, thể nào hắn sẽ cự cãi bằng được. Thế nên tôi bỗng nhiên nảy ra 1 ý, nói: “Như phụ hoàng ấy, người mới là đàn ông chân chính.”
Y như rằng, sắc mặt Lí Thừa Ngân càng sa sầm hơn, tím tái hệt như bị ngạt thở, tuy nhiên hắn không thể bảo cha hắn không phải người đàn ông tuyệt vời được, thế là hắn đành làm thinh, không tranh cãi với tôi nữa.
Tôi dẫn hắn ra khỏi phòng, thành thục dẫn hắn xuyên qua dãy hàng lang, ngó bốn bề không bóng người, mới lôi hắn vào 1 gian phòng.
Trong phòng không châm đèn, tối như bưng, giơ bàn tay ra còn chả trông rõ được 5 ngón. Tôi mau chóng dò dẫm khóa trái cửa, thế rồi lại mò mẫm đai lưng trên người Lí Thừa Ngân.
Lí Thừa Ngân trông tôi vừa trở gót đã ôm chặt hắn, bất giác cả cơ thể cũng săn lại, nhưng vẫn không đẩy tôi ra, trái lại, còn mặc kệ tôi sờ soạng lần mò. Thế nhưng tôi cứ mò mãi chưa xong, cuối cùng hắn không nén được hỏi tôi: “Nàng định làm gì thế?”
“Xuỵt! Không phải chàng mang theo ngòi châm lửa à? Lấy ra dùng xem nào.”
Lí Thừa Ngân móc ngòi lấy lửa ra dúi vào tay tôi, hình như còn tỏ vẻ giận dỗi, nhưng mà cả ngày hắn cứ hờn dỗi suốt, tôi cũng chẳng thèm bận tâm, châm ngọn nến đặt trên bàn xong, tôi nói: “Thiếp phải đi cải trang, rồi đi xem mặt gã khách quý của Nguyệt Nương cái đã.”
Lí Thừa Ngân nói: “Ta cũng muốn đi!”
Tôi mở hòm xiểng, vừa lấy đồ, vừa nói với hắn, nhưng đầu vẫn không thiết ngẩng lên: “Chàng không được đi!”
“Nàng ỷ vào đâu mà dám nói nàng đi được trong khi ta lại không được đi?”
Tôi lôi cả thảy kem yến bột nước ra, đặt cả trên bàn, rồi cười tít mắt nói: “Thiếp định trang điểm thành con gái để ra ngoài, chàng đi được chắc?”
Quả nhiên Lí Thừa Ngân đành cam chịu, thế nhưng đương lúc tôi dương dương tự đắc ngồi xuống chải đầu dặm phấn trước gương, Lí Thừa Ngân chợt buông 1 câu: “Ta cũng hóa trang thành con gái đấy!”
Tôi từ trên ghế ngã đánh rầm một cái làm rung rinh cả nền nhà.
Ôi mông ơi là mông, ngã một quả rõ là đau…. Cho đến khi Lí Thừa Ngân kéo tôi dậy, mông vẫn còn nhưc nhức.
Lí Thừa Ngân nói: “Đằng nào thì ta cũng phải đi cùng nàng.”
Tôi chỉ biết câm nín ngước mắt hỏi trời cao: “Thiếp đi xem cái gã kia thôi, chàng đi theo làm cái gì hả trời?”
“Nàng bảo cái cô Nguyệt Nương kia có sắc đẹp chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn cơ mà….”
Tôi tức chết mất, tôi muốn ói ra máu luôn cho rồi, xưa kia tôi chỉ biết Lí Thừa Ngân là kẻ thủ đoạn lưu manh, chằng ngờ hóa ra hắn còn du côn trắng trợn nhường này, chỉ để ngắm được hoa khôi là Nguyệt Nương thôi mà hắn nguyện hạ mình đến thế, không ngại hy sinh thân mình hóa trang thành phận nữ nhi. Quả nhiên có chết vì gái đẹp cũng đáng.
Tôi nguýt hắn 1 cái: ‘Được thôi, qua đây!”
“Làm gì?”
Tôi thấy mình trong gương nở một nụ cười nham hiểm: “Đương nhiên là giúp chàng….trang điểm cho đẹp rồi!”
Cái này thì miễn bàn, khuôn mặt Lí Thừa Ngân vốn khôi ngô, cải trang thành nữ thì kiều diễm lắm đây.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo