Kết hôn rồi yêu - Chương 18
Nguyễn Nhật Thúy Hiền | Chat Online | |
27/02/2019 19:14:55 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
130 lượt xem
- * Kết hôn rồi yêu - Chương 19 (Truyện ngôn tình)
- * Kết hôn rồi yêu - Chương 20 (hoàn) (Truyện ngôn tình)
- * Kết hôn rồi yêu - Chương 17 (Truyện ngôn tình)
- * Kết hôn rồi yêu - Chương 16 (Truyện ngôn tình)
Cô nặng nề thở hổn hển, bên đùi đau nhức hàng loạt, mặt chôn ở bờ vai của hắn, hai người cùng đắm chìm ở dư âm cao triều.
Một hồi lâu, cô buồn buồn cắn vào bắp thịt hắn một cái, "Trình Dịch Dương, anh thật ác, chân của người ta bị chuột rút rồi!"
Tình cảm như mật ngọt, câu này thì ra là thật, Thẩm Kiều khởi động xe của mình, tâm tình vui vẻ vô cùng. Tình cảm giữa cô và Trình Dịch Dương càng ngày càng tốt, nhớ đến một câu thêm dầu vào mật, vào lúc này quả là xác đáng, mỗi phút bọn họ ở chung cô đều thỏa mãn muốn bật cười, ngay cả mẹ cũng nói, cô ngày ngày vui vẻ giống như nhặt được bảo vật, miệng đến giờ cũng không khép lại. Nhặt được bảo vật có gì vui vẻ, hạnh phúc của cô mới là số một, tất cả là do có Trình Dịch Dương làm bạn.
Cô chưa từng nghĩ tới cuộc sống hôn nhân giữa bọn họ, sẽ sung sướng như vậy, được một người đàn ông, cưng chiều, thương yêu như vậy, cô thật hưởng thụ, thật không hề giống những cuộc tình đã trải qua.
Cảm giác Trình Dịch Dương mang cho cô thật không giống những cuộc tình trước kia. Cô không biết đây có phải là tình yêu hay không, cô chỉ biết không thể rời bỏ hắn, mỗi khi nghĩ đến sẽ tách ra khỏi hắn cô liền có cảm giác không sống nổi. Lệ thuộc vào một người đàn ông như vậy đối với cuộc đời Thẩm Kiều là điều hoàn toàn mới lạ. Có lẽ, yêu hay không yêu không quan trọng nữa, cô chỉ cần biết Trình Dịch Dương vô cùng quan trọng đối với sinh mệnh cô, vậy là đủ rồi.
Xe đang hối hả chạy bỗng nhiên chiếc xe Porche lao ra chặn lại trước mặt, người trên xe thể thao xuống xe khiến cô có vài phần giật mình trợn tròn hai mắt.
Tách ra chưa tới một năm, thế nhưng cô đã cảm thấy xa lạ với dung mạo của hắn, giống như người đi tới không phải là bạn trai cũ của cô mà là một người cô không quen biết.
Kling đi tới bên cửa xe cô, nhẹ nhàng gõ một cái, cô rất không tình nguyện hạ cửa kính xuống, dù sao bon họ chia tay cũng không phải vì lý do tốt đẹp gì, ngay lập tức cô nghĩ tới tốt nhất cả đời này đừng gặp người này. Cô hận nhất là bị người ta lừa gạt tình cảm, nhưng khi bị hắn lừa gạt lại không phải rất đau.
"Kiều, đã lâu không gặp." Kling vẫn cao lớn, đẹp trai như vậy, mái tóc vàng cắt đúng mốt, tròng mắt lam nhạt, quần áo cao cấp trên người khiến hắn càng anh tuấn.
"Ừ." Cô nhàn nhạt gật đầu, đối với hắn, cô đã không có cảm giác mãnh liệt. Tình cảm của cô thật cực đoan, yêu chính là yêu, hận chính là hận, mãi cho đến hôm nay nhìn đến hắn lần nữa, cô mới phát hiện, thì ra trong lúc vô tình, cảm giác đối với Kling đã mất đi. Xem ra, thời gian thật là một phương thuốc tốt, vào giờ phút này,thế nhưng cô lại vô cùng nhớ đến ông chồng với cái đầu tóc ngắn, khuôn mặt nghiêm túc của mình.
Kling cúi đầu xuống, trong đôi mắt xanh là tương tư mênh mông, "Kiều, một năm qua này, anh thật sự vô cùng nhớ em."
Cô nhếch môi châm chọc: "Chúng ta chia tay, Kling."
"Kiều, đó là hiểu lầm, anh có thể..."
Cô giơ tay lên ngăn lời của hắn, "Kling, đàn ông phạm sai lầm chính là phạm sai lầm, cơ hội chỉ có một lần, tôi sẽ không cho lần thứ hai, anh nên biết tôi hận nhất người khác gạt tôi, điểm này không thể tha thứ."
"Anh bị hãm hại đấy!" Kling gầm nhẹ.
"Hãm hại?"
"Đúng!" Hắn căm hận nói.
Cô cười một tiếng, mang theo vài phần thoải mái, "Hãm hại hay không đã không quan trọng, Kling, giữa chúng ta đã không thể, có nhớ không, tôi kết hôn, chuyện của anh với tôi đã không còn liên quan."
"Nếu như có liên quan?"
"Có ý tứ gì?"
"Em biết tại sao không?" Kling cười cười, nhưng là nụ cười lại không nhiễm lên tròng mắt, "Đi theo anh, em rất nhanh có thể biết nguyên nhân." Xoay người, hắn quay về xe hắn.
Khi hắn khởi động xe, Thẩm Kiều vẫn còn do dự có nên tin lời hắn nói hay không.
"Kiều, tin tưởng anh, anh tuyệt đối sẽ không tổn thương em, nhất là chuyện này quan hệ với em rất lớn." Kling mở miệng bảo đảm.
Được rồi, mặc dù Kling đã từng lừa gạt cô ở phương diện tình cảm, nhưng bản tính của hắn thiện lương, ít nhất tuyệt sẽ không tổn thương cô, như vậy tạm thời tin tưởng hắn một lần. Thẩm Kiều lái xe đi theo hắn.
Thẩm Kiều không thể tin vào mắt mình, trước một khắc cô đang cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian vì có một ông chồng săn sóc, nhưng bây giờ cô như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Nhìn Trình Dịch Dương cùng nữ sinh cách đó không xa, mắt của cô càng đỏ hoe.
Thật ra thì giữa bọn họ cũng không có hành động vượt khuôn phép, bọn họ chỉ là từ siêu thị đi ra, trong tay Trình Dịch Dương cầm một túi giấy, nhưng trên túi đó có in nhãn hiệu phái nữ mà không phải đồ cô dùng, cái nhãn hiệu quần áo này cho tới bây giờ cô đều không thích, người tỉ mỉ như Trình Dịch Dương chẳng lẽ không biết điều đó, cho nên quần áo đã mua tuyệt đối không dành cho cô.
Tay của cô bé nhẹ nhàng khoác vào cánh tay hắn, trên mặt mang nụ cười thản nhiên. Gương mặt thanh thuần vô tội ngọt ngào động lòng người, thật là vô tội làm cho người ta hận nghiến răng nghiến lợi!
Tại sao, đến tột cùng là tại sao? Thẩm Kiều cô kiếp trước rốt cuộc là đã làm sai điều gì? Mà cô bé này lại muốn tới tổn thương cô? một lần nữa Lần trước là Kling còn chưa tính, lần này lại là Trình Dịch Dương, tại sao lại là hắn? Tại sao ngay cả hắn đều muốn phản bội cô?
Cưng chiều, thương yêu, chẳng lẽ là giả? Đàn ông có phải trời sinh luôn ôm một người còn mắt thì nhìn người khác? Cô cho là mình đã tìm được một người đàn ông tốt nhưng hóa ra đây cũng là giả. Nếu như ngay cả người đàn ông như Trình Dịch Dương cũng sẽ thay lòng, như vậy trên đời này, còn có người đàn ông nào là có thể tin tưởng, có thể dựa vào?
"Em xem, sự thật ở trước mắt." Kling bên cạnh nói thật nhỏ: "Tất cả chuyện trước kia do bọn họ bày ra. Kiều em phải tin tưởng anh, ngày đó anh thật bận đi Đài Bắc làm việc, nhưng khi trở về liền gặp cô ta. Cô ta vô cùng chủ động bắt chuyện với anh, anh vốn là người nhiệt tình nên không thể chống lại sự dụ dỗ, rồi cô ta rủ anh đi khách sạn, nhưng anh thề là không có chuyện gì xảy ra cả, trừ nụ hôn kia là do cô ta chủ động hôn anh, anh chỉ có không cự tuyệt mà thôi."
Thẩm Kiều ngây ngốc nhìn đôi nam nữ đang nói chuyện phiếm ở cách đó không xa, biểu hiện nhẹ nhàng như vậy, cô còn tưởng rẳng chỉ đối với cô hắn mới như vậy, thì ra ngu ngốc chính là cô, thì ra với bất kỳ cô gái nào hắn cũng nhẹ nhàng như vậy. Vẻ mặt của hắn, không thể gọi là cao hứng, nhưng cô hiểu biết hắn, đáng hận rất hiểu rõ, hiểu tâm tình bây giờ của hắn, có thể nói là vui vẻ, hắn đang vui vẻ cái gì?
"Anh cũng không biết tại sao, cô ta chủ động hôn anh, anh đón nhận, nhưng mà em lập tức xuất hiện, sau đó, chúng ta chia tay. Anh rất thống khổ rất hối hận, vốn đang suy nghĩ, tất cả đều là lỗi của anh, anh tự làm tự chịu, nhưng mà anh lại càng không cam tâm, không cam lòng cứ như vậy mất đi em, anh tìm người điều tra em, lại biết hôn nhân của em hạnh phúc, anh thấy vậy nên hết hi vọng rồi, nhưng đang trong lúc vô tình, anh phát hiện một chuyện, mới biết thì ra những chuyện xảy ra trước đây đều bị người ta hãm hại."
Lời của Kling như gió thổi qua tai, cô chỉ chuyên tâm nhìn hai người kia. Cô nhìn thấy cô gái kia đột nhiên mím môi, có mấy phần giận dỗi trừng mắt nhìn hắn một cái mà hắn lại cười. Hắn cười, trước mặt cô hắn rất ít khi vui vẻ như thế này, nhưng trước mặt nữ sinh này hắn lại cười, hay là hắn đã thích cô ta rồi?
"Kiều, em biết không, thì ra chồng em và nữ sinh kia..." Lời của Kling đột nhiên dừng lại, hắn kinh hô: "Kiều, Kiều, sao em khóc?"
Cô khóc sao? Thẩm Kiều vô thức đưa tay sờ, sờ tới một tay đầy nước mắt, đây là cái gì, một vũng nước lớn trong long bàn tay là cái gì? Đây không phải là cô, từ nhỏ đến lớn, khó khăn đến đâu, khó chịu đựng hơn nữa, cô cũng chưa từng khóc, nhưng bây giờ cô đang làm gì?
"Kiều, em..."
Đây không phải là cô, một cô gái khổ sở vì số phận, thương tâm muốn chết, không phải Thẩm Kiều tiêu sái như gió, cô nên chạy đến đánh cho cái tên bội bạc một trận giống như đã đối xử với Kling, đúng vậy, nên như vậy. Thẩm Kiều dùng sức lau nước mắt, mở cửa xe, giống như nữ thần báo thù, đi tới mục tiêu của cô!
"Trình Dịch Dương, anh mà nói về cái tên côn đồ Phương Nhĩ Chính nữa em sẽ tức giận đó." Vẻ mặt Lan Ninh Hinh lạnh như băng, tươi cười lúc trước biến mất.
"Ninh Hinh, cái tính đùa bỡn của em cẩn thận đó, tương lai....."
"Tương lai của em, anh không phải lo lắng, anh nên lo lắng cho mình thôi." Lan Ninh Hinh vội quay ngoắt thái độ, trên mặt cười đến vô cùng vui vẻ, "Nếu như mà em không có nhìn lầm, cô gái xuống xe hình như là vợ yêu quý của anh."
Trình Dịch Dương ngước mắt liền nhìn thấy Thẩm Kiều từ trên một chiếc xe xuống, cô thật là một nữ nhân mê người, ánh mặt trời màu vàng chiếu lấp lánh da thịt trắng noãn như sứ, cô mặc chiếc áo sơmi kẻ lam nhạt và chiếc váy màu đậm, dùng đai lưng đơn giản màu bạc làm toát lên phong thái trung tính. Mái tóc xoăn tự nhiên nhẹ nhàng buông xuống vai, mái tóc đen bóng tựa như đóa hoa sơn trà xinh đẹp.
"Nếu như em mà là anh, hiện tại sẽ không nhìn vợ mình mà thấy ngu đi." Lan Ninh Hinh cười xấu xa, cánh tay không có ý tốt kéo kéo hắn, "Chỉ sợ vợ của anh hiện giờ hận không thể làm thịt anh, tin tưởng em, em sẽ vui lòng đưa cho cô ấy một con dao."
"Đáng chết!" Trình Dịch Dương đột nhiên hét lớn một tiếng, chạy về phía cô. Cô gái này không muốn sống nữa sao? Đang là đèn đỏ mà cứ qua đường như vậy.
Không để ý chiếc xe vừa vượt qua gào thét chửi rủa hắn, hắn dùng tốc độ nhanh nhất vọt đến trước mặt cô, nắm chặt cánh tay cô: "Thẩm Kiều, em điên rồi sao? Đèn đỏ cũng dám qua đường, em thật khiến anh tức chết!"
Chiếc xe kia thiếu chút nữa sẽ đụng vào người cô, hắn sợ tới mức trái tim đều muốn ngừng đập, tính khí cũng không khống chế nổi nữa.
"Cô ta là ai?" Ngón tay mảnh khảnh chỉ thẳng vào cô gái đang đứng ven đường xem náo nhiệt, cô ta lại muốn phá hủy hạnh phúc người khác lần nữa.
"Tại sao Kling lại ở chỗ này?" Không để ý đến câu hỏi của cô, Trình Dịch Dương trông thấy người đàn ông từ trên xe bước xuống, ánh mắt đen nheo lại uy lực mười phần.
"Em hỏi anh, cô ta là ai?" Cô ta rốt cuộc là ai, đến tột cùng là người nào?
"Thẩm Kiều, em làm sao vậy?" Hắn rốt cuộc cảm thấy cô có điểm không đúng, mặt mũi của cô rất bình tĩnh thế nhưng hắn lại nhạy bén nhận thấy có lửa tan ra ở dưới núi băng.
Có phải anh thích cô ta hay không? Có phải anh đang gạt em? Có phải anh hết quan tâm đến em rồi hả? "Chuyện trước đây của Kling có phải anh bày ra?" Cô có một đống vấn đề lớn muốn hỏi, nhưng đối mặt với hắn không biết vì sao cô không thể hỏi được. Có lẽ là sợ đáp án là thật, trái tim sẽ tan vỡ, nên tùy tiện hỏi một vấn đề.
Sắc mặt của hắn trầm xuống, "Em sống chết băng qua đường chỉ để hỏi vấn đề này?" Nhìn rõ ràng cô đã khóc, ánh mắt hắn chợt nguy hiểm, cô ấy vẫn vì Kling mà khóc, "Thế nào, tới bất bình vì bạn trai cũ?" Cô ấy vì hắn ta mà khóc.
"Không sai, chuyện trước kia đều là anh an bài." Trình Dịch Dương thành thật thừa nhận.
"Anh!" Thẩm Kiều ngẩng đầu, thấy nụ cười trên gương mặt nữ sinh kia giống như là đang cười nhạo cô, là một người thất bại, một bại tướng vĩnh viễn dưới tay cô ta, đều là do Trình Dịch Dương mang đến! "Em hận anh, Trình Dịch Dương, em hận anh chết đi được! Được, được, em vĩnh viễn không muốn nhìn thấy anh!"
Trình Dịch Dương hất tay cô ra, mặt lạnh lùng, "Vậy thì hận đi, Thẩm Kiều, tôi không thể không nói, em cũng không có gì đáng để tôi yêu thích cả." Cô thật sự làm cho hắn quá thất vọng!
Một hồi lâu, cô buồn buồn cắn vào bắp thịt hắn một cái, "Trình Dịch Dương, anh thật ác, chân của người ta bị chuột rút rồi!"
Tình cảm như mật ngọt, câu này thì ra là thật, Thẩm Kiều khởi động xe của mình, tâm tình vui vẻ vô cùng. Tình cảm giữa cô và Trình Dịch Dương càng ngày càng tốt, nhớ đến một câu thêm dầu vào mật, vào lúc này quả là xác đáng, mỗi phút bọn họ ở chung cô đều thỏa mãn muốn bật cười, ngay cả mẹ cũng nói, cô ngày ngày vui vẻ giống như nhặt được bảo vật, miệng đến giờ cũng không khép lại. Nhặt được bảo vật có gì vui vẻ, hạnh phúc của cô mới là số một, tất cả là do có Trình Dịch Dương làm bạn.
Cô chưa từng nghĩ tới cuộc sống hôn nhân giữa bọn họ, sẽ sung sướng như vậy, được một người đàn ông, cưng chiều, thương yêu như vậy, cô thật hưởng thụ, thật không hề giống những cuộc tình đã trải qua.
Cảm giác Trình Dịch Dương mang cho cô thật không giống những cuộc tình trước kia. Cô không biết đây có phải là tình yêu hay không, cô chỉ biết không thể rời bỏ hắn, mỗi khi nghĩ đến sẽ tách ra khỏi hắn cô liền có cảm giác không sống nổi. Lệ thuộc vào một người đàn ông như vậy đối với cuộc đời Thẩm Kiều là điều hoàn toàn mới lạ. Có lẽ, yêu hay không yêu không quan trọng nữa, cô chỉ cần biết Trình Dịch Dương vô cùng quan trọng đối với sinh mệnh cô, vậy là đủ rồi.
Xe đang hối hả chạy bỗng nhiên chiếc xe Porche lao ra chặn lại trước mặt, người trên xe thể thao xuống xe khiến cô có vài phần giật mình trợn tròn hai mắt.
Tách ra chưa tới một năm, thế nhưng cô đã cảm thấy xa lạ với dung mạo của hắn, giống như người đi tới không phải là bạn trai cũ của cô mà là một người cô không quen biết.
Kling đi tới bên cửa xe cô, nhẹ nhàng gõ một cái, cô rất không tình nguyện hạ cửa kính xuống, dù sao bon họ chia tay cũng không phải vì lý do tốt đẹp gì, ngay lập tức cô nghĩ tới tốt nhất cả đời này đừng gặp người này. Cô hận nhất là bị người ta lừa gạt tình cảm, nhưng khi bị hắn lừa gạt lại không phải rất đau.
"Kiều, đã lâu không gặp." Kling vẫn cao lớn, đẹp trai như vậy, mái tóc vàng cắt đúng mốt, tròng mắt lam nhạt, quần áo cao cấp trên người khiến hắn càng anh tuấn.
"Ừ." Cô nhàn nhạt gật đầu, đối với hắn, cô đã không có cảm giác mãnh liệt. Tình cảm của cô thật cực đoan, yêu chính là yêu, hận chính là hận, mãi cho đến hôm nay nhìn đến hắn lần nữa, cô mới phát hiện, thì ra trong lúc vô tình, cảm giác đối với Kling đã mất đi. Xem ra, thời gian thật là một phương thuốc tốt, vào giờ phút này,thế nhưng cô lại vô cùng nhớ đến ông chồng với cái đầu tóc ngắn, khuôn mặt nghiêm túc của mình.
Kling cúi đầu xuống, trong đôi mắt xanh là tương tư mênh mông, "Kiều, một năm qua này, anh thật sự vô cùng nhớ em."
Cô nhếch môi châm chọc: "Chúng ta chia tay, Kling."
"Kiều, đó là hiểu lầm, anh có thể..."
Cô giơ tay lên ngăn lời của hắn, "Kling, đàn ông phạm sai lầm chính là phạm sai lầm, cơ hội chỉ có một lần, tôi sẽ không cho lần thứ hai, anh nên biết tôi hận nhất người khác gạt tôi, điểm này không thể tha thứ."
"Anh bị hãm hại đấy!" Kling gầm nhẹ.
"Hãm hại?"
"Đúng!" Hắn căm hận nói.
Cô cười một tiếng, mang theo vài phần thoải mái, "Hãm hại hay không đã không quan trọng, Kling, giữa chúng ta đã không thể, có nhớ không, tôi kết hôn, chuyện của anh với tôi đã không còn liên quan."
"Nếu như có liên quan?"
"Có ý tứ gì?"
"Em biết tại sao không?" Kling cười cười, nhưng là nụ cười lại không nhiễm lên tròng mắt, "Đi theo anh, em rất nhanh có thể biết nguyên nhân." Xoay người, hắn quay về xe hắn.
Khi hắn khởi động xe, Thẩm Kiều vẫn còn do dự có nên tin lời hắn nói hay không.
"Kiều, tin tưởng anh, anh tuyệt đối sẽ không tổn thương em, nhất là chuyện này quan hệ với em rất lớn." Kling mở miệng bảo đảm.
Được rồi, mặc dù Kling đã từng lừa gạt cô ở phương diện tình cảm, nhưng bản tính của hắn thiện lương, ít nhất tuyệt sẽ không tổn thương cô, như vậy tạm thời tin tưởng hắn một lần. Thẩm Kiều lái xe đi theo hắn.
Thẩm Kiều không thể tin vào mắt mình, trước một khắc cô đang cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian vì có một ông chồng săn sóc, nhưng bây giờ cô như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Nhìn Trình Dịch Dương cùng nữ sinh cách đó không xa, mắt của cô càng đỏ hoe.
Thật ra thì giữa bọn họ cũng không có hành động vượt khuôn phép, bọn họ chỉ là từ siêu thị đi ra, trong tay Trình Dịch Dương cầm một túi giấy, nhưng trên túi đó có in nhãn hiệu phái nữ mà không phải đồ cô dùng, cái nhãn hiệu quần áo này cho tới bây giờ cô đều không thích, người tỉ mỉ như Trình Dịch Dương chẳng lẽ không biết điều đó, cho nên quần áo đã mua tuyệt đối không dành cho cô.
Tay của cô bé nhẹ nhàng khoác vào cánh tay hắn, trên mặt mang nụ cười thản nhiên. Gương mặt thanh thuần vô tội ngọt ngào động lòng người, thật là vô tội làm cho người ta hận nghiến răng nghiến lợi!
Tại sao, đến tột cùng là tại sao? Thẩm Kiều cô kiếp trước rốt cuộc là đã làm sai điều gì? Mà cô bé này lại muốn tới tổn thương cô? một lần nữa Lần trước là Kling còn chưa tính, lần này lại là Trình Dịch Dương, tại sao lại là hắn? Tại sao ngay cả hắn đều muốn phản bội cô?
Cưng chiều, thương yêu, chẳng lẽ là giả? Đàn ông có phải trời sinh luôn ôm một người còn mắt thì nhìn người khác? Cô cho là mình đã tìm được một người đàn ông tốt nhưng hóa ra đây cũng là giả. Nếu như ngay cả người đàn ông như Trình Dịch Dương cũng sẽ thay lòng, như vậy trên đời này, còn có người đàn ông nào là có thể tin tưởng, có thể dựa vào?
"Em xem, sự thật ở trước mắt." Kling bên cạnh nói thật nhỏ: "Tất cả chuyện trước kia do bọn họ bày ra. Kiều em phải tin tưởng anh, ngày đó anh thật bận đi Đài Bắc làm việc, nhưng khi trở về liền gặp cô ta. Cô ta vô cùng chủ động bắt chuyện với anh, anh vốn là người nhiệt tình nên không thể chống lại sự dụ dỗ, rồi cô ta rủ anh đi khách sạn, nhưng anh thề là không có chuyện gì xảy ra cả, trừ nụ hôn kia là do cô ta chủ động hôn anh, anh chỉ có không cự tuyệt mà thôi."
Thẩm Kiều ngây ngốc nhìn đôi nam nữ đang nói chuyện phiếm ở cách đó không xa, biểu hiện nhẹ nhàng như vậy, cô còn tưởng rẳng chỉ đối với cô hắn mới như vậy, thì ra ngu ngốc chính là cô, thì ra với bất kỳ cô gái nào hắn cũng nhẹ nhàng như vậy. Vẻ mặt của hắn, không thể gọi là cao hứng, nhưng cô hiểu biết hắn, đáng hận rất hiểu rõ, hiểu tâm tình bây giờ của hắn, có thể nói là vui vẻ, hắn đang vui vẻ cái gì?
"Anh cũng không biết tại sao, cô ta chủ động hôn anh, anh đón nhận, nhưng mà em lập tức xuất hiện, sau đó, chúng ta chia tay. Anh rất thống khổ rất hối hận, vốn đang suy nghĩ, tất cả đều là lỗi của anh, anh tự làm tự chịu, nhưng mà anh lại càng không cam tâm, không cam lòng cứ như vậy mất đi em, anh tìm người điều tra em, lại biết hôn nhân của em hạnh phúc, anh thấy vậy nên hết hi vọng rồi, nhưng đang trong lúc vô tình, anh phát hiện một chuyện, mới biết thì ra những chuyện xảy ra trước đây đều bị người ta hãm hại."
Lời của Kling như gió thổi qua tai, cô chỉ chuyên tâm nhìn hai người kia. Cô nhìn thấy cô gái kia đột nhiên mím môi, có mấy phần giận dỗi trừng mắt nhìn hắn một cái mà hắn lại cười. Hắn cười, trước mặt cô hắn rất ít khi vui vẻ như thế này, nhưng trước mặt nữ sinh này hắn lại cười, hay là hắn đã thích cô ta rồi?
"Kiều, em biết không, thì ra chồng em và nữ sinh kia..." Lời của Kling đột nhiên dừng lại, hắn kinh hô: "Kiều, Kiều, sao em khóc?"
Cô khóc sao? Thẩm Kiều vô thức đưa tay sờ, sờ tới một tay đầy nước mắt, đây là cái gì, một vũng nước lớn trong long bàn tay là cái gì? Đây không phải là cô, từ nhỏ đến lớn, khó khăn đến đâu, khó chịu đựng hơn nữa, cô cũng chưa từng khóc, nhưng bây giờ cô đang làm gì?
"Kiều, em..."
Đây không phải là cô, một cô gái khổ sở vì số phận, thương tâm muốn chết, không phải Thẩm Kiều tiêu sái như gió, cô nên chạy đến đánh cho cái tên bội bạc một trận giống như đã đối xử với Kling, đúng vậy, nên như vậy. Thẩm Kiều dùng sức lau nước mắt, mở cửa xe, giống như nữ thần báo thù, đi tới mục tiêu của cô!
"Trình Dịch Dương, anh mà nói về cái tên côn đồ Phương Nhĩ Chính nữa em sẽ tức giận đó." Vẻ mặt Lan Ninh Hinh lạnh như băng, tươi cười lúc trước biến mất.
"Ninh Hinh, cái tính đùa bỡn của em cẩn thận đó, tương lai....."
"Tương lai của em, anh không phải lo lắng, anh nên lo lắng cho mình thôi." Lan Ninh Hinh vội quay ngoắt thái độ, trên mặt cười đến vô cùng vui vẻ, "Nếu như mà em không có nhìn lầm, cô gái xuống xe hình như là vợ yêu quý của anh."
Trình Dịch Dương ngước mắt liền nhìn thấy Thẩm Kiều từ trên một chiếc xe xuống, cô thật là một nữ nhân mê người, ánh mặt trời màu vàng chiếu lấp lánh da thịt trắng noãn như sứ, cô mặc chiếc áo sơmi kẻ lam nhạt và chiếc váy màu đậm, dùng đai lưng đơn giản màu bạc làm toát lên phong thái trung tính. Mái tóc xoăn tự nhiên nhẹ nhàng buông xuống vai, mái tóc đen bóng tựa như đóa hoa sơn trà xinh đẹp.
"Nếu như em mà là anh, hiện tại sẽ không nhìn vợ mình mà thấy ngu đi." Lan Ninh Hinh cười xấu xa, cánh tay không có ý tốt kéo kéo hắn, "Chỉ sợ vợ của anh hiện giờ hận không thể làm thịt anh, tin tưởng em, em sẽ vui lòng đưa cho cô ấy một con dao."
"Đáng chết!" Trình Dịch Dương đột nhiên hét lớn một tiếng, chạy về phía cô. Cô gái này không muốn sống nữa sao? Đang là đèn đỏ mà cứ qua đường như vậy.
Không để ý chiếc xe vừa vượt qua gào thét chửi rủa hắn, hắn dùng tốc độ nhanh nhất vọt đến trước mặt cô, nắm chặt cánh tay cô: "Thẩm Kiều, em điên rồi sao? Đèn đỏ cũng dám qua đường, em thật khiến anh tức chết!"
Chiếc xe kia thiếu chút nữa sẽ đụng vào người cô, hắn sợ tới mức trái tim đều muốn ngừng đập, tính khí cũng không khống chế nổi nữa.
"Cô ta là ai?" Ngón tay mảnh khảnh chỉ thẳng vào cô gái đang đứng ven đường xem náo nhiệt, cô ta lại muốn phá hủy hạnh phúc người khác lần nữa.
"Tại sao Kling lại ở chỗ này?" Không để ý đến câu hỏi của cô, Trình Dịch Dương trông thấy người đàn ông từ trên xe bước xuống, ánh mắt đen nheo lại uy lực mười phần.
"Em hỏi anh, cô ta là ai?" Cô ta rốt cuộc là ai, đến tột cùng là người nào?
"Thẩm Kiều, em làm sao vậy?" Hắn rốt cuộc cảm thấy cô có điểm không đúng, mặt mũi của cô rất bình tĩnh thế nhưng hắn lại nhạy bén nhận thấy có lửa tan ra ở dưới núi băng.
Có phải anh thích cô ta hay không? Có phải anh đang gạt em? Có phải anh hết quan tâm đến em rồi hả? "Chuyện trước đây của Kling có phải anh bày ra?" Cô có một đống vấn đề lớn muốn hỏi, nhưng đối mặt với hắn không biết vì sao cô không thể hỏi được. Có lẽ là sợ đáp án là thật, trái tim sẽ tan vỡ, nên tùy tiện hỏi một vấn đề.
Sắc mặt của hắn trầm xuống, "Em sống chết băng qua đường chỉ để hỏi vấn đề này?" Nhìn rõ ràng cô đã khóc, ánh mắt hắn chợt nguy hiểm, cô ấy vẫn vì Kling mà khóc, "Thế nào, tới bất bình vì bạn trai cũ?" Cô ấy vì hắn ta mà khóc.
"Không sai, chuyện trước kia đều là anh an bài." Trình Dịch Dương thành thật thừa nhận.
"Anh!" Thẩm Kiều ngẩng đầu, thấy nụ cười trên gương mặt nữ sinh kia giống như là đang cười nhạo cô, là một người thất bại, một bại tướng vĩnh viễn dưới tay cô ta, đều là do Trình Dịch Dương mang đến! "Em hận anh, Trình Dịch Dương, em hận anh chết đi được! Được, được, em vĩnh viễn không muốn nhìn thấy anh!"
Trình Dịch Dương hất tay cô ra, mặt lạnh lùng, "Vậy thì hận đi, Thẩm Kiều, tôi không thể không nói, em cũng không có gì đáng để tôi yêu thích cả." Cô thật sự làm cho hắn quá thất vọng!
Truyện mới nhất:
- Tự truyện (Truyện Đam mỹ)
- Cuộc đời cũng không hẳn là tẻ nhạt (Truyện tiểu thuyết)
- Tổng hợp truyện cười (Truyện cười)
- Một đời một kiếp Giang Nam Lão (Truyện ngôn tình)
- Ác mộng bóng ma (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Mèo mướp và chiếc mũ (Truyện ngắn)
- Bông hoa tím (Truyện ngắn)
- Bóng ma trắng (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Đêm của những con dao dài (Truyện lịch sử) (Truyện ngắn)
- Đại chiến (Truyện ngắn)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Kết hôn rồi yêu - Chương 18,Kết hôn rồi yêu,Chương 18,Cô nặng nề thở hổn hển,bên đùi đau nhức hàng loạ
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!