Đơn giản là như thế
Đỗ Phương Lam | Chat Online | |
11/03/2019 18:36:52 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
211 lượt xem
- * Cảm ơn anh vì đã nhường em lại cho nỗi cô đơn (Truyện ngắn)
- * Chỉ tại em quá ngốc nên tự làm em đau (Truyện ngắn)
- * Oan gia ngây thơ của trẫm (Truyện ngắn)
- * Em phải xa anh sao? (Truyện ngắn)
- Giá?!
- 80...800 vạn.
- Được.
Tiếng nói lạnh lùng vừa dứt cũng là lúc bạc môi băng lãnh của anh bao phủ lên môi cô. Tay anh xiết chặt lấy eo cô, dần dần, từng tiếng vải bị xé rách làm đôi. Còn cô, cô bị anh chút đii từng chút một dưỡng khí, yếu đuối tựa vào ngực anh, tuy rằng môi cô đã bị môi anh chiếm lấy, nhưng vậy cũng chẳng thể che lại những tiếng nức nở nghẹn ngào của cô. Anh thấy cô như vậy, mày nhíu chặt lại, hất tay cô ra, nói giọng ghét bỏ :
- Một con điếm như cô, lấy quyền gì mà khóc chứ?! Vô vị.
Nói rồi, anh xốc lại vạt áo đã có chút xộc xệch của bản thân, quăng cho cô một tấm thẻ đã ghi sẵn mật khẩu ở bên trên rồi lạnh lùng bước ra ngoài.
Anh đii rồi, cô mới phá lên mà cười, chẳng để ý đến những giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên khóe mi.
Yêu anh?! Cô yêu anh, rất yêu anh là khác, với cô, anh còn quan trọng hơn cả sinh mạng, nhưng trong mắt anh, cô chẳng phải chỉ đơn giản là 1 con điếm, không hơn, cũng chẳng kém, chẳng phải ư?! Được rồi, buông thả bản thân cô cũng buông thả rồi, giờ cô phải đii làm nốt việc cuối cùng, vậy cô cũng chẳng còn gì nuối tiếc nữa.. cô, có thể thanh thản mà ra đii.
Tự nói với lòng mình như vậy, gạt đii hàng nước mắt còn chưa khô đang chảy dài trên gò má, cô đii vào nhà vệ sinh, thay bộ quần áo mà anh đã sai người để cạnh bồn tắm, rồi bước ra ngoài, gọi taxi về khu nhà trọ lụp xụp mà cô thuê.
Chưa kịp bước vào nhà, cô liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Cô vội vã mở cửa, Nhã Hân - nhỏ bạn thân của cô, thấy cô trở về liền nhanh chóng bế em bé lại phía cô, lo lắng hỏi :
- My, mày đii đâu cả chiều thế?! Con mày nó khóc suốt từ chiều đến giờ rồi đấy.
Cô nghe vậy chỉ cố gượng cười, ngăn lại dòng lệ nóng đang trực trào ra, bế con mình rồi trả lời lấy lệ :
- Tao đii có tí việc ấy mà, đừng lo, tao không sao đâu.
Nhỏ nghe vậy, biết cô không muốn nói cũng không hỏi thêm gì nữa. Phút chốc, hai người bỗng chìm vào không khí im lặng đến quỷ dị, chỉ còn tiếng cười của đứa bé khi được mẹ âu yếm là cứ vang lên mãi.
Cô nhìn con, đứa bé cứ mỉm cười hồn nhiên, quấn lấy cô mà lòng đau như có nghìn vết cứa, nhìn đứa bé mỉm cười khanh khách, cô bất giác cũng cười theo nó, nhưng đáy mắt cô, sao mà thê lương, ủ rũ đến lạ.
Cứ nhìn đứa bé, cô lại như nhìn thấy anh. Ừ, đây là con của anh và cô, là kết tinh của hai người bọn họ. Thật ra thì, anh cũng không biết cô đã có mang con của anh. Vì sao ư?! Đơn giản là vì, hôm đó bạn gái của anh bỏ anh mà đi, anh liền chìm trong men rượu. Tình cờ cô lại là nhân viên của quán rượu đó. Lúc anh say, liền nhận nhầm cô là bạn gái anh. Hai người vì thế mà phát sinh quan hệ. Nhưng hôm sau, khi anh còn chưa tỉnh, cô đã bỏ đi rồi. Vậy nên, cô là ai anh còn chẳng biết, làm sao lại biết được đứa con này cơ chứ?! Cô mang thai đứa bé chín tháng, lại vì sinh đứa trẻ mà từ bỏ cơ hội chữa căn bệnh ung thư quái ác của bản thân. Vì anh biết hay không thì đứa trẻ này vẫn là con của anh và cô. Là minh chứng cho tình yêu cô dành cho anh, cô... dù phải bỏ đii cả sinh mệnh của bản thân cũng nhất định phải bảo vệ đứa nhỏ thật tốt.
Vừa nghĩ cô liền dứt khoát đưa ra quyết định. Cô quay sang, nói với nhỏ :
- Hân, tao... tao có thể nhờ mày một chuyện không?!
- Bạn bè lâu như vậy rồi, mày còn hỏi câu đấy à?! Nói nhanh, muốn tao giúp gì?!
- Mày...mày đưa đứa bé về nhà tao hộ tao được không?!
- Hả?! Sao mày không đii cùng?!.... Á, My ơi, mũi mày chảy máu kìa...
- Suỵt... Nhỏ thôi, đứa bé vừa ngủ, mày làm nó thức bây giờ.
Cô vừa nói vừa đưa một tay lên lau dòng chất lỏng đang nhỏ giọt trên mũi. Dừng một chút, cô lại nói :
- Mày cũng biết rồi đấy, tao... Chẳng còn sống được bao lâu nữa. Nếu như... Nếu thật sự phải chết, tao muốn chết ở đây, ở chính cái thành phố mà tao gặp được anh ấy, mặc dù ở đây, tao và anh ấy chẳng có kỷ niệm gì cả, nhưng ở đây, có hơi thở của anh ấy, có hình bóng của anh ấy. Mày biết mà, với tao vậy là đủ. Hân, giúp tao đi mà, coi như là, tao cầu xin mày vậy..
Nói rồi, cô quỳ sụp xuống trước nhỏ. Nhỏ thấy vậy thì hoảng hốt, luống cuống cả lên :
- Mày đứng lên đii, đứng lên rồi có gì mình lại nói.
- Mày hứa giúp tao đii rồi tao đứng lên.
- Ừ, ừ, tao... tao hứa...
Cô nghe vậy mới nặng nề đứng lên, lấy ra tấm thẻ mà anh đưa, cô dúi vào tay nhỏ :
- Ừ, cảm ơn mày, đây, mày cầm lấy, lấy tiền tàu xe, còn bao nhiêu thì đưa bố tao, trong này tuy không nhiều nhưng đủ để chữa bệnh cho mẹ tao, và nuôi đứa bé một thời gian. Bố tao mà hỏi sao tao không về thì bảo công ty tao có chi nhánh ở nước ngoài mà bên ấy thiếu người nên điều tao sang. Đợi mẹ tao khỏe hẳn rồi hãy nói sự thật. Tốt nhất là... Giấu được bao lâu thì cứ giấu.
Nhỏ nghe xong thì nước mắt nhạt nhòa, cầm lấy tấm thẻ, dặn dò cô mấy câu rồi cũng ngậm ngùi thu dọn đồ đạc đii mua vài hộp sữa bột, rồi đưa đứa bé về nhà cô.
Nhỏ đii rồi, con cô cũng có người chăm sóc, mẹ cô cũng có tiền chữa bệnh, cô cũng... chẳng còn gì để vướng bận, để lưu luyến nữa. Mặc bộ váy mà cô thật đẹp, trang điểm thật xinh, cô lại đii bắt taxi đến công viên, nơi cô gặp anh lần đầu. Tìm đúng ghế đá ngày ấy, cô ngồi xuống, nhìn những đóa hoa đào đang nở rộ đầy trời, hình ảnh một cô gái nhỏ cầm cuốn sách, vừa đọc vừa cười, rồi vô tình va phải một chàng trai thấp thoáng, như ẩn như hiện hiện ra trước mắt cô, cô mỉm cười ấm áp, đưa tay ra toan ngắt lấy một bông thì bỗng đâu, một cơn gió kéo đến, cánh hoa liền theo gió bay đii. Nhưng khoảnh khắc đẹp đẽ ấy chẳng bao lâu liền kết thúc, bông hoa rơi xuống, an vị trên mặt đất, trở về với cuộc sông yên bình mà cô độc của nó trước kia...
Nhành hoa kia cũng giống anh và cô. Cô là nhành hoa, anh là cơn gió, vì vài biến cố nhỏ mà chạm vào nhau. Tuy giây phút mà hoa và gió hòa vào nhau thật đẹp, hoa được nương tựa vào gió, được bay bổng trên bầu trời, được trải nhiệm những cảm giác mới lạ, nhưng sự đẹp đẽ ấy thật ngắn ngủi, hoa cũng chỉ là một nhành hoa nhỏ bé trong vô vàn những bông hoa được gió cuốn đi mà thôi, sao có thể cùng gió phiêu bạt đất trời, bên nhau mãi mãi chứ?!
Nghĩ đến đây, bỗng dưng cơ thể cô truyền đến từng đợt đau nhói đến mãnh liệt. Nhưng sao đau bằng nơi trái tim đang rỉ máu của cô chứ. Rồi, cô cứ thế buông thả, tựa người vào thành ghế, cô cầm lọ thuốc quăng đii, mắt từ từ nhắm lại, cô lại cười nhưng là một nụ cười thanh thản, nụ cười của người đã muốn buông thả, nụ cười của người đã chẳng còn gì luyến tiếc. Tất cả.... Có lẽ, nên kết thúc rồi !!!
- 80...800 vạn.
- Được.
Tiếng nói lạnh lùng vừa dứt cũng là lúc bạc môi băng lãnh của anh bao phủ lên môi cô. Tay anh xiết chặt lấy eo cô, dần dần, từng tiếng vải bị xé rách làm đôi. Còn cô, cô bị anh chút đii từng chút một dưỡng khí, yếu đuối tựa vào ngực anh, tuy rằng môi cô đã bị môi anh chiếm lấy, nhưng vậy cũng chẳng thể che lại những tiếng nức nở nghẹn ngào của cô. Anh thấy cô như vậy, mày nhíu chặt lại, hất tay cô ra, nói giọng ghét bỏ :
- Một con điếm như cô, lấy quyền gì mà khóc chứ?! Vô vị.
Nói rồi, anh xốc lại vạt áo đã có chút xộc xệch của bản thân, quăng cho cô một tấm thẻ đã ghi sẵn mật khẩu ở bên trên rồi lạnh lùng bước ra ngoài.
Anh đii rồi, cô mới phá lên mà cười, chẳng để ý đến những giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên khóe mi.
Yêu anh?! Cô yêu anh, rất yêu anh là khác, với cô, anh còn quan trọng hơn cả sinh mạng, nhưng trong mắt anh, cô chẳng phải chỉ đơn giản là 1 con điếm, không hơn, cũng chẳng kém, chẳng phải ư?! Được rồi, buông thả bản thân cô cũng buông thả rồi, giờ cô phải đii làm nốt việc cuối cùng, vậy cô cũng chẳng còn gì nuối tiếc nữa.. cô, có thể thanh thản mà ra đii.
Tự nói với lòng mình như vậy, gạt đii hàng nước mắt còn chưa khô đang chảy dài trên gò má, cô đii vào nhà vệ sinh, thay bộ quần áo mà anh đã sai người để cạnh bồn tắm, rồi bước ra ngoài, gọi taxi về khu nhà trọ lụp xụp mà cô thuê.
Chưa kịp bước vào nhà, cô liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Cô vội vã mở cửa, Nhã Hân - nhỏ bạn thân của cô, thấy cô trở về liền nhanh chóng bế em bé lại phía cô, lo lắng hỏi :
- My, mày đii đâu cả chiều thế?! Con mày nó khóc suốt từ chiều đến giờ rồi đấy.
Cô nghe vậy chỉ cố gượng cười, ngăn lại dòng lệ nóng đang trực trào ra, bế con mình rồi trả lời lấy lệ :
- Tao đii có tí việc ấy mà, đừng lo, tao không sao đâu.
Nhỏ nghe vậy, biết cô không muốn nói cũng không hỏi thêm gì nữa. Phút chốc, hai người bỗng chìm vào không khí im lặng đến quỷ dị, chỉ còn tiếng cười của đứa bé khi được mẹ âu yếm là cứ vang lên mãi.
Cô nhìn con, đứa bé cứ mỉm cười hồn nhiên, quấn lấy cô mà lòng đau như có nghìn vết cứa, nhìn đứa bé mỉm cười khanh khách, cô bất giác cũng cười theo nó, nhưng đáy mắt cô, sao mà thê lương, ủ rũ đến lạ.
Cứ nhìn đứa bé, cô lại như nhìn thấy anh. Ừ, đây là con của anh và cô, là kết tinh của hai người bọn họ. Thật ra thì, anh cũng không biết cô đã có mang con của anh. Vì sao ư?! Đơn giản là vì, hôm đó bạn gái của anh bỏ anh mà đi, anh liền chìm trong men rượu. Tình cờ cô lại là nhân viên của quán rượu đó. Lúc anh say, liền nhận nhầm cô là bạn gái anh. Hai người vì thế mà phát sinh quan hệ. Nhưng hôm sau, khi anh còn chưa tỉnh, cô đã bỏ đi rồi. Vậy nên, cô là ai anh còn chẳng biết, làm sao lại biết được đứa con này cơ chứ?! Cô mang thai đứa bé chín tháng, lại vì sinh đứa trẻ mà từ bỏ cơ hội chữa căn bệnh ung thư quái ác của bản thân. Vì anh biết hay không thì đứa trẻ này vẫn là con của anh và cô. Là minh chứng cho tình yêu cô dành cho anh, cô... dù phải bỏ đii cả sinh mệnh của bản thân cũng nhất định phải bảo vệ đứa nhỏ thật tốt.
Vừa nghĩ cô liền dứt khoát đưa ra quyết định. Cô quay sang, nói với nhỏ :
- Hân, tao... tao có thể nhờ mày một chuyện không?!
- Bạn bè lâu như vậy rồi, mày còn hỏi câu đấy à?! Nói nhanh, muốn tao giúp gì?!
- Mày...mày đưa đứa bé về nhà tao hộ tao được không?!
- Hả?! Sao mày không đii cùng?!.... Á, My ơi, mũi mày chảy máu kìa...
- Suỵt... Nhỏ thôi, đứa bé vừa ngủ, mày làm nó thức bây giờ.
Cô vừa nói vừa đưa một tay lên lau dòng chất lỏng đang nhỏ giọt trên mũi. Dừng một chút, cô lại nói :
- Mày cũng biết rồi đấy, tao... Chẳng còn sống được bao lâu nữa. Nếu như... Nếu thật sự phải chết, tao muốn chết ở đây, ở chính cái thành phố mà tao gặp được anh ấy, mặc dù ở đây, tao và anh ấy chẳng có kỷ niệm gì cả, nhưng ở đây, có hơi thở của anh ấy, có hình bóng của anh ấy. Mày biết mà, với tao vậy là đủ. Hân, giúp tao đi mà, coi như là, tao cầu xin mày vậy..
Nói rồi, cô quỳ sụp xuống trước nhỏ. Nhỏ thấy vậy thì hoảng hốt, luống cuống cả lên :
- Mày đứng lên đii, đứng lên rồi có gì mình lại nói.
- Mày hứa giúp tao đii rồi tao đứng lên.
- Ừ, ừ, tao... tao hứa...
Cô nghe vậy mới nặng nề đứng lên, lấy ra tấm thẻ mà anh đưa, cô dúi vào tay nhỏ :
- Ừ, cảm ơn mày, đây, mày cầm lấy, lấy tiền tàu xe, còn bao nhiêu thì đưa bố tao, trong này tuy không nhiều nhưng đủ để chữa bệnh cho mẹ tao, và nuôi đứa bé một thời gian. Bố tao mà hỏi sao tao không về thì bảo công ty tao có chi nhánh ở nước ngoài mà bên ấy thiếu người nên điều tao sang. Đợi mẹ tao khỏe hẳn rồi hãy nói sự thật. Tốt nhất là... Giấu được bao lâu thì cứ giấu.
Nhỏ nghe xong thì nước mắt nhạt nhòa, cầm lấy tấm thẻ, dặn dò cô mấy câu rồi cũng ngậm ngùi thu dọn đồ đạc đii mua vài hộp sữa bột, rồi đưa đứa bé về nhà cô.
Nhỏ đii rồi, con cô cũng có người chăm sóc, mẹ cô cũng có tiền chữa bệnh, cô cũng... chẳng còn gì để vướng bận, để lưu luyến nữa. Mặc bộ váy mà cô thật đẹp, trang điểm thật xinh, cô lại đii bắt taxi đến công viên, nơi cô gặp anh lần đầu. Tìm đúng ghế đá ngày ấy, cô ngồi xuống, nhìn những đóa hoa đào đang nở rộ đầy trời, hình ảnh một cô gái nhỏ cầm cuốn sách, vừa đọc vừa cười, rồi vô tình va phải một chàng trai thấp thoáng, như ẩn như hiện hiện ra trước mắt cô, cô mỉm cười ấm áp, đưa tay ra toan ngắt lấy một bông thì bỗng đâu, một cơn gió kéo đến, cánh hoa liền theo gió bay đii. Nhưng khoảnh khắc đẹp đẽ ấy chẳng bao lâu liền kết thúc, bông hoa rơi xuống, an vị trên mặt đất, trở về với cuộc sông yên bình mà cô độc của nó trước kia...
Nhành hoa kia cũng giống anh và cô. Cô là nhành hoa, anh là cơn gió, vì vài biến cố nhỏ mà chạm vào nhau. Tuy giây phút mà hoa và gió hòa vào nhau thật đẹp, hoa được nương tựa vào gió, được bay bổng trên bầu trời, được trải nhiệm những cảm giác mới lạ, nhưng sự đẹp đẽ ấy thật ngắn ngủi, hoa cũng chỉ là một nhành hoa nhỏ bé trong vô vàn những bông hoa được gió cuốn đi mà thôi, sao có thể cùng gió phiêu bạt đất trời, bên nhau mãi mãi chứ?!
Nghĩ đến đây, bỗng dưng cơ thể cô truyền đến từng đợt đau nhói đến mãnh liệt. Nhưng sao đau bằng nơi trái tim đang rỉ máu của cô chứ. Rồi, cô cứ thế buông thả, tựa người vào thành ghế, cô cầm lọ thuốc quăng đii, mắt từ từ nhắm lại, cô lại cười nhưng là một nụ cười thanh thản, nụ cười của người đã muốn buông thả, nụ cười của người đã chẳng còn gì luyến tiếc. Tất cả.... Có lẽ, nên kết thúc rồi !!!
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Đơn giản là như thế,Tiếng nói lạnh lùng vừa dứt cũng là lúc bạc môi băng lãnh của anh bao phủ lên môi cô tay anh xiết chặt lấy eo cô dần dần từng tiếng vải bị xé rách làm đôi
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!