LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Em phải xa anh sao?

183 lượt xem
- Hạ Mẫn Lan... Anh thích em !
- Nhàm chán.
-----------------------
- Hạ Mẫn Lan, anh... Yêu em!!!
- Vô vị.
------------------------
- Hạ Mẫn Lan. .. Em... Làm vợ anh nhé !!
- Vẫn chưa từ bỏ?
- Trừ khi anh chết.
- Lý do?
- Anh... Yêu em...
- Được. Vậy chúng ta thử xem sao.
-----------------------
Ngày cưới.
Anh dắt tay cô bước vào lễ đường, trong bộ đồ cưới hoa lệ. Lần đầu tiên, cô nở nụ cười - nụ cười hồn nhiên, chân chính... Cùng anh thề nguyền, hẹn ước đến thiên trường địa cửu...
------------------------------
- Quân, ăn tạm, tôi mới tập nấu..có lẽ chưa ngon.
Cô đẩy đẩy đĩa cơm chiên về phía anh. Anh thấy vậy liền cười cười, lấy tay chỉ lên má mình :
- Vợ, xưng hô sai rồi. Phạt !!.
Cô nghe anh nói liền đơ người. Anh lại tiếp tục :
- Vợ, thơm. Không thơm là ứ ăn a.
Cô thoáng đỏ mặt, nghiêng người, đặt môi mình lên má anh.
- Rồi đó, còn không mau ăn?!
Cô nói xong liền nghiêng người để che đii sự ngượng ngùng. Anh thấy vậy liền phì cười, trêu ghẹo cô :
- Hahaa... Vợ, quay anh xem nào.. Ấy... Vợ ngượng kìa... Vợ, ngượng gì chứ.. Quay đây anh xem a.
Cô nghe anh nói liền quay lại, trừng mắt với anh. Gò má đào vẫn chưa vơi đi nét thẹn thùng :
- Hừ... Anh mới ngượng ấy... Còn không mau ăn đii.
Anh nhìn thấy nét thẹn thùng trên mặt cô, tay liền dùng chút lực, kéo tay cô, đề cô ngã vào lòng mình, rồi đặt môt mình lên môi cô. Cô bị bất ngờ thì thoáng đơ người, rồi đẩy anh ra. Nét ngượng ngùng trên mặt chưa dứt nay lại càng ửng hồng. Cô trừng mắt, lườm anh :
- Anh...
Anh thấy nét đáng yêu trên mặt cô, đáy mắt liền chan chứa ôn nhu cùng đường mật, nụ cười vô sỉ lại nở rộ trên gương mặt anh :
- Anh làm sao cơ?! Chưa đủ hử?! Vợ, lại đây.. Chúng ta hôn thêm cái nữa.
- Vô sỉ.
Nói xong, cô liền mặt lạnh đứng dậy, nhưng chưa kịp bước đi thì bàn tay to lớn của anh lại bắt lấy tay cô, kéo cô trở lại. Để cô ngồi vào lòng, anh lại gục mặt lên hõm cổ cô, một lúc lâu sau mới lại cất lời :
- Cảm ơn em. Cảm ơn em đã đồng ý đến bên anh. Cảm ơn em đã cùng anh dựng lên một gia đình... Đừng bao giờ rời xa anh... Nhé !!!
- Vậy đừng làm em thất vọng.
------------------------------
Cuộc sống của cô tưởng chừng cứ êm đềm, ngọt ngào như vây. Nhưng chẳng ai ngờ thiên chưa tận, địa chưa tàn mà lời hứa đã tan. Cái gì thiên trường, cái gì địa cửu đều tan nát chẳng còn.
Ấy là vào một hôm. Cô dọn dẹp thư phòng cho anh. Trong quyển sách nhỏ tận cùng trên giá sách. Cô tìm thấy những mẩu giấy, những bức thư....
Cầm trên tay bức thư, cô liền nở nụ cười nhạt, đáy mắt không ngừng dâng lên hàn ý lạnh lẽo cùng sự tang thương, bi hài. Nhưng rất nhanh, cô liền bình ổn lại tâm lý.
Bước xuống bếp, cô cố tình trổ hết tài hoa, làm thật nhiều những món anh thích... Vì anh mà làm một bữa tiệc hoàn hảo....
Anh vừa về đến nhà liền nhận được cái ôm chắc nịch từ phía sau. Kèm theo đó là một lời chúc ngọt ngào : " Chồng yêu, sinh nhật vui vẻ !! "
Cả bữa tiệc, cô chỉ ngồi nhìn anh ăn, nhìn anh cười mà chẳng nói lời nào.
Đến khi anh đã gần say, cô mới cất lời :
- Chồng, hôm nay là sinh nhật anh. Em muốn giành tặng anh hai điều. Nhưng, một điều vui, và một điều buồn. Anh muốn nghe cái gì trước?!
- Hì hì... Vợ, hôm nay ngày vui, vậy em nói chuyện vui trước đi.
- Được. Chuyện vui là, chúng ta sắp có thêm một nhóc tì rồi.
Anh nghe vậy thì ngệt mặt ra, rồi cười khanh khách. Anh đưa tay ôm cô vào lòng, rồi hét toáng lên :
- Thật ư? Thế là anh sắp được làm cha rồi ư !!! Yeahh!!
Cô chỉ mỉm cười nhìn anh, đáy mắt bất chợt hiện lên vẻ thê lương ảm đạm. Còn anh, anh dường như chìm đắm với niềm vui của cái lần đầu được làm bố mà quên mất rằng, còn một tin buồn đang chờ đón anh.
Có lẽ vì quá đỗi vui mừng, mà anh uống mỗi lúc một nhiều. Chẳng bao lâu, anh liền ngã gục lên đùi cô. Cô thấy vậy, nước mắt bỗng trào ra, đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc anh, cô mới nghẹn ngào cất tiếng :
- Chồng à, còn một tin buồn nữa... Để em, nói anh nghe nhé. Tin buồn là... Anh.. Sẽ chẳng được nhìn thấy con đâu. Em.. Phải đii đây!
Nói rồi, cô đặt anh lên sofa rồi nhẹ nhàng bước đi. Bỗng, anh như ý thức được có điều quan trọng sắp rời xa mình, anh liền giơ tay, kéo cô ở lại. Miệng vẫn còn cong lên, anh lại nở nụ cười khờ khạo. Anh mơ màng mở mắt, lại cười hì hì nhìn cô, nói trong vô thức :
- Hì hì.. Anh sắp được làm cha rồi..
Cô thấy vậy cũng quay lại nhìn anh mỉm cười. Nhưng cuối cùng vẫn dứt rút tay mình ra khỏi tay anh. Cô quay người bước đii.
Trong cơn mê.. hình như, anh thấy.. Cô khóc... Có cái gì đó ươn ướt rơi vào tay anh?! Hình như... Là nước mắt.... Nhưng... Mí mắt anh sao nặng quá ... Anh... Lại cứ thế tiến vào giấc ngủ...
Xoảng... Choang.. Choang...
Cô vừa bước ra khỏi nhà, hàng loạt những âm thanh đổ vỡ vang lên. Người con trai đáng lẽ đang yên tĩnh nằm ngủ nay lại bất ngờ ngồi dậy, anh đưa tay hất đổ mọi thứ trên bàn. Khóe mắt từ bao giờ đã chảy xuống hai hàng lệ nóng. Mắt anh đỏ ngầu, nắm tay mạnh mẽ đấm vào tường đến bật máu. Bỗng nhiên, màn hình điện thoại của anh sáng lên, một dãy số xa lạ không ngừng nhấp nháy trên màn hình điện thoại. Anh vội vàng bắt máy, chỉ mong sao người gọi ấy là cô :
- Alo.. Vợ... Là... Là em... Phải k.. Không?!
- Hahaa... Mày có vẻ thương vợ mày quá nhỉ?!
- M.. Mày là ai?!
- Cháu ngoan.. .. Mới 3 năm không gặp... Mày đã quên cậu rồi ư?!
- Ngậm mồm. Mày chưa đủ tư cách dùng từ cậu với tao. Nói, vợ tao đâu?!
- Hahaa... Mày yêu vợ mày vậy ư?! Trò chơi này, ngày càng thú vị rồi đây
- Chết tiệt... Thằng khốn.. Vợ tao đâu?!
- Bình tĩnh nào chàng trai trẻ. Trò chơi, hẵn còn dài. Nào, giờ thì đến số nhà ABC, đường XYZ, nhớ là đi một mình nhé. Nếu mà đông người quá, cậu sợ đấy, lỡ mà có run tay cứa phải cái cổ xinh đẹp của ả đàn bà đó, cũng đừng trách cậu. Hahaa... Tạm biệt, sớm ngày gặp lại
Cạch...
Chiếc điện thoại mới còn nguyên vẹn nay tan nát rơi trên sán nhà. Anh lại liên tiếp giáng mấy quả đấm xuống bàn...
Chết tiệt.. Đáng lý anh không nên bày ra kế hoạch này, không nên để cô rời khỏi anh. Nhưng... Ở bên anh có quá nhiều nguy hiểm... . Do anh, tất cả là do anh... Là do anh cả. Do anh quá mù quáng vào hận thù... Anh... Anh hối hận rồi... Nhưng... Hối hận rồi có còn kịp không?! Một giọt lệ nóng lại tuôn dài nơi khóe mắt anh.
-----------------------
Khu nhà hoang số ABC, đường XYZ...
Cạch...
- Hạo, mày cút ra đây
Crap.. Crap..
- Hahaa... Giỏi lắm chàng trai. Không hổ là thiếu chủ của Hắc Ưng
Sau cánh cửa, một người đàn ông ung dung ngồi trên ghế, tay cầm điếu thuốc, khẽ hít vào một hơi rồi nhả ra từng làn khói trắng, môi cười xảo trá, mở miệng cất lời.
Anh cũng chẳng để tâm mấy lời lão nói, mạnh mẽ xông về phía lão ta. Lão thấy thấy vậy chỉ nhếch môi. Hai vệ sĩ bên cạnh lão cũng nhanh chóng bước lên, chắn trước mặt lão.
Ba người cứ vậy đánh nhau cho tới khi...
- Quân, nhìn xem là ai đến kìa.
Anh thấy vậy thì vội dừng lại động tác, ngước mặt nhìn lên liền thấy thân ảnh quen thuộc. Hai gã vệ sĩ liền lợi dụng lúc anh sơ hở mà tấn công. Anh bị đau liền nhanh chóng tỉnh táo trở lại, trả đòn lại hai gã thì Kỳ Hạo lại ung dung cất lời :
- Vương Quân, mày vẫn như ngày nào nhỉ?! Vẫn dũng mãnh như thế. Chỉ có điều, mày đánh như vậy, cậu sợ đấy, lỡ mà run tay, cứa nhầm vài đường vào người vợ mày thì cũng đừng trách cậu.
- Mày....
- Tao làm sao nào?! Hahaa... Quỳ xuống.. Tao nói, quỳ xuống.
Anh nghe vậy vẫn cứ đứng trơ ra, kệ lão. Lão ta nhìn anh, cười khẩy, tay cầm dao khua khua trước mặt cô.
- Hửm.. Có quỳ không đây?!
- Đ.. Đừng...
Nói rồi, anh liền buông thõng, ngồi thụp xuống, ánh mắt đục ngàu, trống rỗng. Cứ nhìn cô, rồi lại cụp mắt xuống, lẩm bẩm vài tiếng chẳng rõ lời..
Lão khẽ phất tay, ra hiệu cho đám đàn em tiến lại trói anh. Anh cũng mặc kệ hết thảy.
Anh không nói, lão cũng chẳng mở lời, mọi sự cứ vậy diễn ra trong yên lặng cho đến khi chiếc dây thừng đã yên ổn ôm chặt lấy tay anh. Lão lại cất giọng :
- Cô gái nhỏ, có thắc mắc chồng cô là ai không?!
Cô nghe lão nói, biểu cảm trên mặt chẳng có tí biến đổi, vẫn cứ yên tĩnh giữ im lặng, chẳng thèm đáp lời. Anh lại chẳng giữ được bình tĩnh như vậy, thân hình khẽ run rẩy, vô lực tựa vào tường, cúi đầu, che đi nỗi tuyệt vọng nơi đáy mắt, thấp giọng khẩn cầu :
- Đ.. Đừng....
Lão cũng chẳng quan tâm, lại tiếp tục cất lời :
- Chồng cô 7 năm trước chính là người thừa kế Hắc Long, tập đoàn mà năm đó bị ông cô tiêu diệt. Còn có, có biết tại sao năm đó Vương Quân lại không ngại tất cả, mặt dày theo đuổi cô không?! Đúng rồi, chính là vì để tiếp cận cô, tiêu diệt gia tộc cô. Ba mẹ cô chết vì tai nạn?! Không sai, đều do cậu ta dựng nên. Hạ gia liên tục gặp rắc rối?! Chính xác, cũng là do cậu ta động tay động chân. Chỉ là không ngờ, cuối cùng vẫn được cô phát triển lại. Bức thư hôm đó cô đọc được, cũng chính là vì cô hết giá trị lợi dụng, muốn đá cô mà thôi. Haha... Có phải rất thú vị không?! Được rồi, giờ chúng ta chơi một trò chơi nhỏ nhé. Tổ chức mới phát minh ra chất độc mới, ở đây có hai chén rượu, một chén có độc, một chén không. Chén có độc màu đỏ, chén không độc màu đen. Ai sống, ai chết?!
Anh nghe lão nói, chẳng hề do dự mà với tay toan cầm lấy ly rược đỏ. Nhưng còn chưa kịp cầm lên thì đã nghe thấy giọng lão :
- Nào, từ đã nào chàng trai, thuốc độc kia quý lắm đấy. Mà giá, chính là quyền quản lý tập đoàn The King. À...mày cũng có thể không đồng ý. Vậy cũng không sao, cậu rất rộng rãi, có thể tặng miễn phí cho mày một ly rược độc nữa, để cậu cùng vợ cậu nắm tay nhau xuống hoàng tuyền, vậy có phải rất tuyệt không?!
Vừa nói, lão vừa đưa biên bản chuyển nhượng đến trước mặt anh. Anh tờ giấy, rồi lại nhìn cô. Cô vẫn vậy, vẫn giữ sự im lặng, bình tĩnh và lý trí đến lạnh lùng.
Cũng phải, anh chính đầu sỏ gây nên mọi chuyện. Là anh phá hoại gia đình cô, khiến gia tộc cô sụp đổ. Cũng là anh không đủ bản lĩnh cho cô một mái nhà êm ấm. Là anh ích kỷ mang lại ấm áp cho cô, nhưng lại không thể nắm tay cô đi đến hết con đường, là anh khiến cô tổn thương, làm cô thất vọng. Là anh... Tất cả đều do anh cả. Cô như vậy cũng phải thôi...
Anh bấu chặt cây bút, dứt khoát ký xuống, xong liền quơ vội chén rượu trên bàn, nhanh chóng nuốt xuống.
Chén rượu vừa rời tay anh, cô mới chậm rãi cất tiếng :
- Kỳ Hạo, doanh nghiệp đá quý phía Tây thành phố, giao cho ông, đổi lấy một điều kiện nhỏ, ý ông thế nào?!
- Cô nói nghe thử xem?!
- Giao Vương Quân cho tôi. Tôi muốn chính tay kết thúc anh ta.
- Haha.. Thú vị.. Vương Quân à Vương Quân.. Nhìn đi, cô vợ mày yêu thương, dùng cả tính mạng ra bảo hộ vừa nói gì kìa. Được, được, Vương Quân giao cho cô. À, độc, nửa tiếng sau mới có tác dụng, cứ chơi thoải mái.
Nói rồi lão khoát khoát tay, ra hiệu cho đám người kia đẩy hắn đến gần cô, lại cởi trói cho cô. Anh nhìn cô, ánh mắt đỏ ngầu nhưng vẫn chứa sự ôn nhu cùng nỗi đau vô hạn nhưng lại chẳng có lấy một chút hận ý, khẽ nhắm mắt, để hàng lệ nóng chảy dài quanh mi, anh mới chậm dãi nói :
- Được chết dưới tay vợ... Anh có chết cũng chẳng còn gì hối tiếc.
Phập...
Chẳng biết từ bao giờ, con dao bóng loáng đã xuất hiện trên tay cô. Nhưng giờ, nó đã chẳng còn nằm trên tay cô nữa mà ghim sâu trên ngực chàng trai. Hoa máu nở rộ từng đóa trên nền đất, rực rỡ tựa đóa bỉ ngạn bên vong xuyên...
Anh chết, cô mới nói nhỏ vào bộ đàm mini trong khuy áo.
Cô vừa dứt lời, bên ngoài một đám người phá cửa tiến vào, cô lạnh lùng đứng dậy, khẽ nhếch môi, khoác anh lên vai :
- Và, có điều thú vị hơn, có lẽ ông chưa biết nhỉ?! Ông và cậu ta, cũng chỉ là con rối để tôi tiêu diệt Hắc Ưng thôi. Con rối?! Đúng, các người mới chính là con rối. Đưa đi.
Nói rồi, cô lạnh lùng xoay người bước đi mà chẳng biết rằng khóe mắt đã nhuốm lệ từ bao giờ.
--------
Vương gia...
Cô thẫn thờ ngồi ôm anh. Bông, một chàng trai đẩy cửa bước vào :
- Tiểu thư, đã xử lý xong.
- Ừ.
- Tiểu thư... Rõ ràng, người rất yêu anh ta... Sao lại...?!
- Anh ấy diệt gia tộc tôi. Nợ máu... Trả bằng máu.
- Nhưng, lão gia cùng chủ tịch rõ ràng chỉ là... Cha nuôi cô thôi mà... Cô cần gì..?!
- Họ cứu tôi, cho tôi cuộc sống như hiện tại. Tính mạng này của tôi, cũng là họ cứu về. Tôi, không thể phụ họ. Càng huống hồ, anh ấy đã uống thuốc độc, chẳng bao lâu nữa cũng chết. Anh ấy là chồng tôi. Có chết, người giết, cũng nhất định phải là tôi. Được rồi, cậu lui đi. Tôi muốn ở cạnh anh ấy.
- Dạ.
--------------------------
1 năm sau...
- Alo, tiểu thư, đám tay chân của Hắc Ưng đều được dọn dẹp ổn thỏa cả rồi ạ.
- Ừ.
Cô nói xong liền cúp máy, lại bấm tiếp một cuốc gọi đi :
- Dì Na, dì qua nhà con đón cu Bo, rồi giúp con trông nhóc ấy mấy bữa nhé?!
- Sao vậy con?!
- Con đi công tác mấy bữa.
- Ừ, dì qua đó liền.
Một lúc sau, dì Na liền đến, đón bé Bo đi.
Cả căn nhà rộng lớn, vốn dĩ chỉ có hai mẹ con, nay đứa trẻ đã đi vắng. Căn nhà cô quạnh đến lạ, chút hơi ấm cũng dần mỏng manh hơn. Cô đến bên cửa sổ, nhìn xuống dòng đường tấp nập. Nắng vẫn nhẹ nhàng chiếu xuống con phố tấp nập, từng đôi trai cầm tay nhau bước qua đường. Mấy bà bán rau vẫn cứ rao hò. Tiếng còi xe vẫn cứ cất lên inh ỏi. Vài tiếng trẻ con thỉnh thoảng cất giọng non nớt. Nó gọi mẹ, nó gọi ba, rồi nó cười khanh khách... Tất cả, dường như vẫn thế.. Chỉ có anh là không còn. Không sao... Cô... Rất nhnh liền có thể đến bên anh rồi. Anh cũng không cô đơn nữa...
Vừa nghĩ, cô vừa cần dao, cứa lên cổ tay mình.
Hạ Mẫn Lan cô, sống không phụ lại gia tộc. Nhưng chết, sẽ làm ma của Vương Quân.
Thứ chất lỏng đỏ tươi không ngừng tuôn ra. Vào khắc cuối hình như.. Có tia nắng mơn trớn gò má cô, có cơn gió khẽ vuốt tóc cô. Và... Hình như... Anh đang cười với cô... Anh... Đang dang tay chờ cô tới... Đúng rồi, chính là anh... Là anh đang đợi cô đây mà....
Không gian cứ vậy, dần trở lên yên tĩnh, chỉ còn tiếng nhạc trong trẻo phát ra từ máy cô là cứ đều đều vang lên..
Sau này,
Khi em đã học được yêu là như thế nào
Tiếc rằng anh đã tan biến nơi biển người...
Sau này
Khóc nghẹn ngào, cuối cùng em cũng hiểu
Có vài người, một khi đã bỏ lỡ sẽ không thể chở về...
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư