LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

NHỮNG MÙA HÈ XANH

128 lượt xem

Cho bản thân một ngày khác đi, cho mình một ngày thư thái, để suy ngẫm, để đạp xe ba cây số mua mấy que kem Tràng Tiền vào một buổi trưa hè, thấy cũng không tệ đâu, nhỉ?

***

Cơn mưa ban sáng khiến buổi nắng trưa hè đã dịu bớt. Phương ngồi sau yên xe đạp, lơ đãng nghiêng đầu nhìn lên những tán phượng vĩ đỏ rực. Màu đỏ rực của phượng đằm thắm mà không gắt, điểm trên nền những tán lá xanh non mơn mởn, tạo nên một cảm xúc lạ lùng. Cảm xúc ấy nó vẫn chưa lý giải được, hoặc giả điều đó không cần thiết. Như nó vẫn thường thấy trong mình một nỗi xôn xao mỗi lần trông hoa phượng đỏ, dìu dịu man mác, và nhẹ nhàng lắm. Nắng đổ tràn xuống lòng đường rực rỡ. Đọn gió thanh thổi nhè nhẹ, chìm giữa tiếng ve râm ran đâu đó trên những màu cây.

Có nhiều khi, từ vườn khuya bước về, bàn chân ai rất nhẹ, tựa hồn những năm xưa."

Câu hát ấy nó chỉ thấy hay, nhưng không hiểu. Mỗi lần nghe, lại như thấy một lớp nghĩa nữa. Câu hát gói gọn cả đời người, và mở đầu bằng một câu nói vô cùng quen thuộc, thôi về đi, nghe kéo dài u hoài, day dứt, đắng đót cổ họng. Nghe như tiếng gọi của người nơi xa xôi, nghe như tiếng gọi của bản thân tới tận sâu thẳm lòng mình.

Thôi về đi.

Ha, tự dưng nó thấy mình già quá. Câu hát ấy nó có hiểu gì đâu, chỉ thấy nó hay, nó buồn vậy thôi. Sống cho thật tốt vào, để sau này không phải nuối tiếc mà thiết tha những câu hát giá như thời gian quay trở lại. Nhưng con người ta thì thường hoài niệm, vậy đấy.

- Đừng có ngủ gật, ngã bây giờ. – Tiếng Thanh chợt quát khẽ từ phía trên cắt đứt những dòng suy nghĩ miên man của nó.

Phương chớp mắt như vừa tỉnh khỏi giấc ngủ, cho quen với ánh nắng chói gắt của mùa hè. Anh nó đã đèo đến trước cửa tiệm kem nổi tiếng ngàn đời ở Tràng Tiền. Nó hớn hở nhảy ngay xuống.

- Anh vẫn ăn kem sô cô la đúng không, em khao!

- À đấy, mãi mới nghe được một câu có vẻ hay ho. Thế anh ăn ốc quế cho mày hết tiền luôn!

- Xời, ốc quế cũng chơi đấy! Em mua một hộp cho cả nhà ăn luôn!

Trong lúc đợi cái Phương vào mua kem, Thanh dựa vào xe đạp vẩn vơ nhìn trời mây. Làm gì nó không hiểu con em gái mười sáu tuổi mới lớn này nghĩ cái gì, à thực ra cũng không phải là hiểu hết, nhưng cũng là vừa đủ cho cái tâm tư thời kì biến động luôn nghĩ là mình đã lớn nhưng thật ra vẫn rất là trẻ con ấy. Một đứa trẻ hay nghĩ nhưng vẫn rất đơn giản, cảm xúc bộc lộ hết trên gương mặt. Nó cũng chẳng tự nhận hơn hai tuổi đã là người lớn, nhưng là một thằng anh đã sống cùng con em gái hơn mười sáu năm có lẻ này, cũng dễ dàng nhận thấy những nét buồn trong mắt con bé mỗi khi nấu cơm xong mà chỉ có nó về ăn cùng, hay khi nó cũng bỏ mặc Phương ở nhà một mình để đi đá bóng với đám bằng hữu hay đi xem phim với cô bạn mình thích. Nhưng cả nó và Phương, đều là những đứa-trẻ-đang-lớn, những đứa trẻ ham chơi với những niềm vui bên ngoài thú vị hơn, hấp dẫn hơn, để có thể tạm quên đi cảm giác tội lỗi khi bỏ mặc gia đình mà tận hưởng cuộc vui với bạn bè. Có những tuổi trẻ đã bỏ quên mùa hè bên gia đình thương yêu như thế đấy.

- Xong rồi anh hai, mình về thôi. – Trong lúc nó mải suy nghĩ Phương đã mua xong chạy ra ngồi phịch lên ghế sau khiến nó loạng choạng suýt ngã.

- Ngồi cẩn thận vào. – Thanh nhắc nhở rồi đạp xe về phía hồ Gươm.

- Ủa sao anh lại đi đường này? - Phương ngơ ngác. Nó nhớ đi vòng qua hồ Gươm thì về nhà sẽ xa hơn.

- Tự dưng tao muốn đi ngắm cảnh đấy, không được à! – Thanh bỗng dưng nổi quạu.

Phương không nói gì nữa. Lướt bên bờ hồ lộng gió và nắng trưa yên ả, nó khẽ mỉm cười hạnh phúc.

Về đến nhà, thật ngoài dự tính là bố mẹ nó đã về trước. Nhìn hai anh em ngơ ngác mẹ nó mỉm cười:

- Hôm nay bố mẹ cố sắp xếp công việc để về sớm với các con, tại cũng lâu rồi nhà mình chưa đi chơi đâu đó. Mấy đứa có muốn đi đâu chơi không?

Phương ngẩng đầu nhìn anh nó, thấy anh nó cũng đang nhìn xuống, và trên môi đều vẽ nụ cười.

- Con muốn đi vườn bách thú! – Phương hào hứng đề xuất.

- Không! Con muốn đi công viên! – Thanh cũng to giọng không kém.

- Em muốn đi sở thú có đạp vịt cơ!

- Mày dốt thế, đạp vịt lúc nào chả được! Đi công viên giải trí còn có cả xem phim và nhà ma!

Bố nó nhìn hai anh em cãi nhau một lúc rồi làm mặt nghiêm trọng và nói ra một quyết định cũng nghiêm trọng chả kém:

- Bố quyết định rồi. Nhà mình sẽ đi cả sở thú và công viên!

- Yeah!! Bố tuyệt nhất!! – Phương và Thanh đập tay cùng reo.

- Vậy đi công viên trước nhé bố? – Thanh tiếp tục mở đầu cuộc cãi nhau không ai nhường ai.

- Không, đi sở thú cơ! Anh lớn phải nhường em nhỏ chứ!

- Trẻ phải kính trên chứ! Bố ơi, công viên nhé!

- Bố nó à, em cũng muốn đi cả siêu thị và chợ hoa nữa. – Mẹ nó bỗng dưng nói với bố bằng giọng hết sức ngọt ngào làm mấy lời cãi nhau chí chóe của hai anh em trôi về nơi xa.

- Được chứ! Vậy nhà mình sẽ đi siêu thị trước nhé!

- Bố phân biệt đối xử!! – Lần này thì cả hai anh em đều đồng lòng có chung suy nghĩ.

Ngôi nhà trở nên thật nhộn nhịp và huyên náo, như buổi trưa hè tĩnh lặng đã tan đi cho một buổi chiều và những dự định cuộc vui mới.

Tại sao phải chờ đợi, tại sao phải tìm kiếm, hạnh phúc đâu nơi xa.

Ngoảnh lại nhìn cuộc sống, góp nhặt những yêu thương bé nhỏ, đong đầy, vun thành niềm hạnh phúc, đơn giản vậy thôi. Cho bản thân một ngày khác đi, cho mình một ngày thư thái, để suy ngẫm, để đạp xe ba cây số mua mấy que kem Tràng Tiền vào một buổi trưa hè, thấy cũng không tệ đâu, nhỉ?

Mùa hè đã đến, mùa của những yêu thương.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư