LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 174

73 lượt xem
"Nhưng mà...... Trí nhớ của Tích Phong không khôi phục, vốn chàng không đồng ý cưới Tuyết Nhi, hơn nữa còn si ngốc một lòng chờ ngươi trở về." Thái độ của Ngu Cát có vẻ ghen ghét, trong ánh mắt cũng là mang theo một tia tàn nhẫn: "Nhưng mà vô cùng đáng tiếc chính là, đồng thời Diệp Tuyết cũng khôi phục pháp lực kiếp trước, Tích Phong đã bị nàng giam lỏng, mà ta tuyệt đối sẽ không thành toàn cho ngươi và Tích Phong. Ha ha...... Tích Phong không thích ta, mà thích nữ nhân khác, trong lòng ta sẽ khó chịu; nhưng người chàng thích ngươi, mà ngươi lại không thể sống cùng chàng, trong lòng ngươi có thể càng khó chịu hơn so với ta. Cho nên, trong lòng của ta thang bằng lại! Ha ha...... Ha ha ha ha......"

"Ngươi...... Ngu Cát, ngươi thật độc ác!" Cửu Dao tin lời nói của đối phương là thật. Nắm chặt thanh chắn trên cửa sắt, trong lòng muôn vàn tình cảm, một lòng chỉ muốn nhanh chóng được đường ra ngoài, cứu Tích Phong trong tay Diệp Tuyết ra.

"Ha ha, so với sự ích kỷ của ngươi, thì ta cũng chỉ là ăn miếng trả miếng thôi."

"...... Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng thả ta ra ngoài?"

"Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa rõ sao? Cho dù như thế nào chắc chắn ta sẽ không thả ngươi ra!" Ngu Cát cười lớn xoay người: "Ta muốn ngươi phải chịu đau khổ ở đây, vĩnh viễn cũng không thể quay về với Tích Phong." Giọng nói từ từ đi đi xa, địa lao lần nữa khôi phục an tĩnh.

"Ngu Cát, cái kẻ tiện nhân này!!!......" Trong lòng Cửu Dao lửa giận ngất trời, hô to một tiếng, lấy nàng làm trung tâm, bộc phát ra một cỗ năng lượng khổng lồ, đẩy toàn bộ nước trong phòng giam ra ngoài.

Nước rút đi, trên mặt đất lại có một tảng đá hình vuông, hơi giống nắp giếng một chút. Mà nước từ nơi này đang chảy xuống từng chút......

Đây là lần đầu tiên nàng nổi giận lớn như vậy, cho nên cũng là lần đầu tiên phát hiện ra bí mật này.

Có nước thì sẽ có lỗ hổng!

Đúng là trời cũng giúp ta!

Tâm tình của Cửu Dao lập tức tăng vọt, thừa dịp nước mới bị đẩy ra chưa tràn vào, dùng hết hơi sức toàn thân đẩy hòn đá ra, vừa đủ cho nàng nằm úp sấp leo ra......

......

Bò được khoảng hơn trăm thước, thông đạo (lối đi) phía trước mở rộng, trong lòng Cửu Dao mừng rỡ, tốc độ bò nhanh hơn, dần dần là đã có thể đứng lên, đợi sau khi chạy được một đoạn, rốt cuộc ra khỏi thông đạo......

Căn cứ vào các loại đá san hô và loại cá trước mặt để phán đoán, nơi này hẳn là đã ở bên ngoài Thủy Tinh cung.

Kích động trong lòng nhưng bên ngoài cũng không quên vận khí, một lá chắn dần dần xuất hiện quanh người, như bong bóng bình thường bảo vệ nàng ở bên trong, sau đó từ từ đi về phía mặt biển: "Ngu Cát, ngươi cứ chờ đó cho ta, thù của ta và ngươi, ngày sau chúng ta từ từ tính tiếp!"

......

"Như thế nào?" Ngu Cát ngồi trên ghế Thủy Tinh, thích ý ăn bồ đào.

Trăm Đao cung kính đứng ở bên cạnh, nói: "Yên tâm, tất cả đều theo kế hoạch, hồ ly này đã thuận lợi từ địa lao ra ngoài, sắp đến mặt biển rồi."

"Tốt."

Ha ha, hồ ly a hồ ly, ngươi cũng có lúc hồ đồ!?

Có thể để ngươi chạy đi dễ dàng như vậy, địa lao này còn có tác dụng gì?

Hiện tại việc mình cần làm chỉ là chờ!

Đợi khi thời cơ chín muồi, chính là ngày Cửu Dao chết!

......

Thật vất vả lên tới mặt biển, Cửu Dao nhảy một cái, ngự phong bay đến một ngọn núi cao, ở trên đó tìm được một cây thảo dược, nhai kỹ rồi nuốt vào.

Ngồi xuống đất, vận khí điều tiết.

Cho đến dược tính hoàn toàn phát huy tác dụng trong cơ thể, nàng mới từ từ mở mắt ra, quay người lại, biến thành một chấm tròn bay trong không trung. Lơ lửng lên xuống một lát, lần nữa chấm tròn biến trở về hình người.

Ngu Cát đáng chết, lại có thể hạ độc với mình, khiến cho mình không cách nào sử dụng dịch chuyển tức thời, mới bị nhốt bên trong cánh cửa như vậy, thù này, lần sau chúng ta từ từ tính!

Bay trong không trung, gọi tọa kỵ của mình ra, sau khi cảm ứng được vị trí của đối phương, trực tiếp bay đến Ma giới......

......

Trước vách núi cao vạn trượng, Diệp Tuyết đang đứng đón gió.

Băng tuyết đông cứng bốn phía, hiện ra băng tuyết sáng bóng.

Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống quanh nàng, tinh tế, bay lả tả, khi nhìn nàng lại có vài phần không chân thật.

Sau lưng có sát khí truyền đến, theo sát là một tiếng quát to: "Diệp Tuyết, nộp mạng đi!"

Nàng vẫn đứng đó mà không hề di chuyển, đợi đến khi có một thanh trường kiếm đến sau lưng, khi nó sắp đâm thẳng tim vào nàng, không nhanh không chậm mà vung tay lên......

Không khí sau lưng lập tức đông, đồng thời cũng đông luôn người đánh lén trong không trung...... 

Cửu Dao mở to đôi mắt đầy hoảng sợ, giống như gặp quỷ từ từ xoay người nhìn phía trước......

Nàng là Diệp Tuyết, là người đời trước Tích Phong đặt trong tim, khuôn mặt quyến rũ đó, cho dù có hóa thành tro bụi, chắc chắn nàng cũng sẽ không nhận lầm!

Nhưng nàng cũng không phải Diệp Tuyết, khuôn mặt lạnh như băng này, ánh mắt lãnh khốc vô tình này, không có trong trí nhớ của nàng.

"Diệp Tuyết, tại sao muốn cướp Tích Phong của ta, tại sao? Hắn là của ta, vĩnh viễn đều là của ta!" 

"Tích Phong của ngươi?" Nhớ tới hồ đan của mình cũng chỉ để mở ra cửa Thời Không, để cứu Cửu Dao này từ thời không khác trở về mà thôi, ngay lập tức trong lòng của Diệp Tuyết dâng lên một cỗ tức giận. Mặc dù về cơ bản thì đây không phải là lỗi của nàng, nhưng cũng là họa do nàng gây ra, cho nên...... Lạc Băng chết, nàng cũng khó thoát tội!
 
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư