LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 176

69 lượt xem
"Hả?" Diệp Tuyết khẽ lên tiếng, "Vậy vì sao ngươi phải giết nàng?"

Ngu Cát thấy Diệp Tuyết muốn nghe nàng giải thích, tiếp tục nói: "Ta biết rõ từ trước đến giờ muộn luôn mềm lòng, muốn giết nàng, cũng không nỡ xuống tay. Nhưng ta thì khác, ta đã bị nàng lợi dụng vô số lần, hơn nữa đã sớm đã muốn tìm nàng báo thù, khổ nỗi vẫn luôn không đánh lại nàng, cho nên chỉ có thể nhịn, nhịn mãi. Hôm nay Thiên Thời, Địa Lợi nhân hòa, ta lại nóng lòng, cho nên mới không được đồng ý của muội, lập tức giết nàng."

"Nói bậy!"

"Nơi này không tới phiên ngươi nói" Diệp Tuyết lạnh giọng về phía Tích Phong, đợi hắn ngoan ngoãn im miệng, mới tiếp tục lời của mình: "Nhưng tại sao cảm thấy ngươi đang giết người diệt khẩu cộng thêm ném đá dấu tay đây?"

"Tuyết Nhi, nếu muộn nghĩ như vậy, vậy ta cũng không có biện pháp. Dù sao cũng là ta có lỗi trước, cho dù bị ép buộc, nhưng ta cũng đã làm tổn thương muội." Ngu Cát thở dài một tiếng, hiên ngang lẫm liệt: "Hiện tại ta đại thù đã báo, không có gì nhưng lưu luyến rồi. Muội giết ta cũng được, đánh ta cũng được, ta sẽ không có nửa câu oán hận."

Diệp Tuyết trầm mặc.

Sau một lúc lâu mới từ từ mở miệng: "Ta tin tưởng ngươi."

"Tuyết Nhi......" Tích Phong muốn mở miệng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của nàng lại thôi.

"Cám ơn Tuyết Nhi."

"Nhưng mà tốt nhất những gì ngươi nói đều là thật, bằng không đợi đến khi ta phát hiện được, ta sẽ khiến ngươi hối tiếc không kịp."

Thật ra thì sao Diệp Tuyết lại không biết lời nào là lời nói thật, lời nào là lời nói dối của đối phương!

Nàng làm như vậy, cũng chỉ là muốn trong mười hai Thần Thú có ma hóa Giao nhân, cho nên...... Trước khi cứu được Lạc Băng, cho dù thế nào Ngu Cát cũng không thể chết được. Thay vì làm cho đối phương thêm phiền toái, không bằng tạm thời ổn định nàng!

Dĩ nhiên, Ngu Cát cũng không phải là không có đại não người.

Giết Cửu Dao, ném đá dấu tay cũng là việc cấp bách, về phần có phải Diệp Tuyết tin nnagf hay không, nàng cũng không xác định lắm.

Nhưng mà không có quan hệ, chỉ cần hiện tại có thể quang minh chánh đại ở ở bên cạnh Diệp Tuyết, hơn nữa sẽ không bị xử tử, cũng đã đủ rồi.

Mình nhất định sẽ giải quyết nàng trước khi Lạc Băng sống lại!

"Được, ta nhất định sẽ không để Tuyết nhi phải thất vọng."

Diệp Tuyết vung tay lên, Cửu Dao trên mặt đất đất trực tiếp mất đi hơi thở, ánh mắt dừng lại một lúc trên người Tích Phong, ngự phong đi......

"Ngu Cát, cho dù ngươi có âm mưu gì, ta nhất định sẽ không để ngươi thực hiện được."

"Ha ha, Tích Phong, cái này không phải do ngươi rồi!" Ngu Cát lộ ra nguyên hình, cười đến cuồng vọng: "Nghe nói ngươi đã thất sủng thật lâu? Như thế nào, cảm giác bị người vứt bỏ như thế nào? Ha ha ha...... Ha ha ha ha......" Xoay người một cái, biến mất không thấy nữa.

Trong không khí chỉ còn lại tiếng cười phách lối này......

***

Trên đỉnh núi, sương trắng lượn lờ, khí thế hào hùng.

Nhưng nếu như nhìn xuống, sẽ phát hiện cảnh tượng cây cối trên núi đều lụi tàn.

Đây là lúc ma tính của Lạc Băng tăng mạnh, dấu vết lưu lại.

Tuy Diệp Tuyết bị ma hóa, nhưng thiện lương trong lòng vẫn không hoàn toàn bị che lấp, mảnh đất này đã đầy vết thương, nàng không đành lòng lại tổn thương nữa. Vì vậy đã thu lại khí lạnh quanh thân, không bước lên sen băng nữa.

Thánh Kỳ Lân dẫn nàng đễn chỗ cao nhất của ngọn núi kia thì dừng lại, đợi nàng đi xuống, ngửa mặt lên trời gầm thét một tiếng, đất rung núi chuyển!

Đây là đang gọi, gọi bạn của mình tỉnh giấc.

Rất nhanh, ba âm thanh từ ba phương hướng truyền đến, Phượng Minh Hổ Khiếu......

Ngón tay Diệp Tuyết khẽ sáng lên, nhẹ nhàng đi qua phương hướng ba âm thanh truyền đến.

Xong, núi lở tuyết tan, mấy đạo ánh sáng vàng vội vàng tới đây, đến khi nhìn kỹ, những tia sáng kia đã đến bên cạnh, theo thứ tự bị Tích Phong phong ấn là Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước.

Ba thần thú vui mừng nhảy múa xung quanh nàng.

Diệp Tuyết khẽ gật đầu một cái, trên mặt cứng nhắc lại có thể lộ ra một nụ cười cưng chìu: "Mấy ông bạn già, đã lâu không gặp." Đưa bàn tay trắng noãn ra, vuốt ve trán của chúng, sau đó đột nhiên sau đó hét lớn một tiếng: "Thanh Long, lúc này không tỉnh lại, thì đợi đến bao giờ."

Tiếng nói vừa dứt, trên người ba Thần thú bắn ra ba đạo ánh sáng, bắn thẳng lên trời, đợi ánh sáng thu hồi, Thanh Long đã hét dài xuất hiện ở bên cạnh.

Sáng rực lên, Năm đại Thần Thú lắc mình một cái, lại có thể biến thành năm thiếu niên đẹp trai lanh lẹ.

Thanh Long hoàn là bộ dạng năm đó của Xà Vương, nhưng vết sẹo trên mặt đã biến mất không thấy.

"Tham kiến chủ nhân." Năm nam tử đồng loạt quỳ dưới đất, thỉnh an.

Hơn ba vạn năm rồi, sau khi chủ nhân tự sát, năng lượng suy yếu, năng lượng của bọn nó cũng suy yếu theo, cho nên mới bị Cửu Dao phong ấn, chỉ còn lại pháp lực và tập tính của thần thú.

Mà Thanh Long bởi vì là người đứng đầu của tứ đại Thần Thú, cho nên mới có thể trở thành Xà Vương, biến ảo thành Đằng Vân, thống trị một phương.

"Đứng lên đi." Diệp Tuyết xua tay, khiến năm người đứng dậy.

Thánh Kỳ Lân và ba người còn lại lập tức dứng lên, trên mặt đều là vui sướng lâu ngày mới gặp, chỉ có Thanh Long vẫn quỳ trên đất như cũ: "Chủ nhân, Thanh Long tội đáng chết vạn lần."
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư