LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 206 (Hết) (Còn ngoại truyện)

110 lượt xem
Tiểu hồ ly nhìn phụ mẫu ở trên giường, ở trong lòng hỏi, bởi vì nó biết, mẫu thân đang ở một thế giới khác mà người khác không đến được, nhất định có thể nghe được......

Mẫu thân......

Người hạnh phúc không......

Giọng trẻ con non nớt truyền đến từ thế giới xa xôi......

Diệp Tuyết ngẩng đầu từ trong lồng ngực ấm áp lên, nhìn mặt trăng to như khay bạc trên bầu trời, trên mặt là nụ cười hạnh phúc.

"Tuyết Nhi, nàng đang cười cái gì vậy?" Lạc Băng cúi người, ở bên tai của nàng nói nhỏ. Ấm áp hơi thở phun lên cổ của nàng, thật là nhột, cũng rất thoải mái.

"Không có cười cái gì cả." Diệp Tuyết thu hồi tầm mắt, lần nữa chui vào trong ngực của hắn, "Băng, chàng nói có phải thiếp rất tham lam không?" Đồng thời chiếm thân thể của hai người, lòng của hai người, chính mình có phải quá xa xỉ rồi không!

"Không tham lam, Tuyết Nhi của ta làm chuyện gì cũng đúng." Lạc Băng nói xong, lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm vành tai của nàng.

Làm cho Diệp Tuyết không nhịn được cười khanh khách.

"Tuyết Nhi, nàng cảm thấy có gì thay đổi không?"

"Hả?" Nàng ngẩng đầu lên, thật cẩn thận nhìn thân thể chàng lần nữa: "Không có, Băng vẫn đẹp trai như cũ vậy!"

"Ta chỉ đẹp trai thôi sao?" Nhìn nàng dân lên đôi môi mọng nước, thân thể Lạc Băng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

"Đâu có cái gì khác?" Diệp Tuyết nghiêm túc nói. Hai tay hai chân đều rất tốt, nàng thật sự không phát hiện ra có gì khác thường!

Lạc Băng cũng không đợi thêm được nữa, dùng môi ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, gặm cắn cánh môi trơn mượt này một chút.

Đầu lưỡi cạy mở hàm răng của nàng, tìm kiếm cái lưỡi thơm tho của nàng, để lưỡi của hai người quấn chung một chỗ, chơi đùa, triền miên......

Một cái hôn, thật sâu, thật lâu, chỉ hôn mà thân thể nàng giống như nhũn ra, tê dại ngã vào trong ngực của chàng, chàng buông nàng ra: "Nàng có cảm thấy có gì khác lạ không?"

"Chàng...... Chàng trở lên xấu xa hơn rồi!" Diệp Tuyết đỏ mặt. Lớn như vậy, còn giống như người chưa tưng được hôn, cho dù ở chung với Tích Phong, cũng không có lâu như vậy......

"Hư? Vậy ta muốn nàng nhìn một chút, cái gì mới là xấu xa thật sự!" Lạc Băng cười, một tay đẩy nàng trên bãi cỏ, trừng phạt bằng cách giơ tay đặt lên mềm mại của nàng, nhẹ nhàng bóp một cái......

Mình không còn là Băng Hồn, nàng cũng không phát hiện ra thân thể mình đã có nhiệt độ? Xem ra từ trước đến giờ nàng không có để ý mình, không có việc gì, sau này mình sẽ cố gắng thật tốt, kiến Tuyết Nhi từ từ nhớ đến mình!

"A......" Diệp Tuyết không nhịn được rên rỉ ra tiếng.

Tay Lạc Băng từ từ dời khỏi mềm mại của nàng, bắt đầu cởi y phục của nàng, nhưng mà bị nàng ngăn lại: "Không cần...... Nơi này là bên ngoài......"

"Không sao, nơi này trừ nàng và ta, sẽ không còn có người khác! Tuyết Nhi, nghe lời, lấy tay ra, nàng biết ta đã đợi ngày này bao lâu rồi không? Chẳng lẽ nàng không muốn bồi thường cho ta sao?"

Gương mặt của Diệp Tuyết trở nên đỏ bừng, nhưng vẫn nghe lời buông lỏng tay.

Trên người chợt lạnh, y phục đã bị cởi ra toàn bộ......

Dưới ánh trăng, da thịt của nàng trắng như tuyết, dáng người có lồi có lõm, khiến toàn bộ năng lực kiềm chế của Lạc Băng đều sụp đổ......

Hắn chỉ biết mình giờ phút này chính là một con sói đói bụng, muốn ăn hết nàng......

Cúi người, từng chút hôn lên thân thể nàng, cho đến khi thân thể nàng mềm xuống, hắn mới dùng nội lực cởi hết y phục trên người ra, thấp giọng đầu độc bên tai của nàng: "Tuyết Nhi, tách chân ra một chútt, ta muốn tiến vào......"

......

Quan hệ hòa hợp gắn bó, có lẽ ánh trăng và bầu trời cũng phải xấu hổ, trốn vào trong tầng mây......

......

***

Bây giờ Ma giới và Yêu Giới đã hợp hai làm một, do Tích Phong quản lý.

Sau khi Tích Phong thay đổi, không có chuyện gì Tích Phong không xử lý được, đến bây giờ, cho dù là Ma giới hay là Yêu Giới đều vô cùng ủng hộ hắn.

Tiểu hồ ly đã trưởng thành một tiểu tử anh tuấn, nhưng mà sau khi mười tám tuổi, hắn cũng không cao hơn nữa, bởi vì hắn nói mình không thể lớn lên còn cao hơn đại ca được, như vậy rất không lễ phép.

Rốt cuộc Thanh Long cũng không phụ công, tìm Yên Yên trở lại. Thì ra lúc đầu sau khi Yên Yên được Ưng Vương Lôi Ngao cứu đi đã ẩn cư nơi núi rừng, tính không ra ngoài nữa.

Sau khi Lôi Ngao biết Thanh Long sống lại, lập tức đã vào trong núi, nói tin tức tốt này cho Yên Yên, rốt cuộc thì người có tình sẽ thành thân thuộc.

......

Ngày hôm đó, Diệp Tuyết đã ngủ mê man mười lăm ngày, sáng sớm, Tích Phong đã tới đây đợi.

Thời gian vừa đến, nàng quả thật từ từ tỉnh dậy, nhưng...... Vừa tỉnh lại, chỉ cảm thấy trong dạ dày buồn nôn, muốn ói, lại phun không ra.

Vội vàng gọi Cửu Chỉ đang trong thời gian nghỉ phép với Bích Lạc đến.

Cửu Chỉ kiểm tra sự thay đổi, sau đó quỳ dưới đất: "Chúc mừng nương nương, người đã mang thai bảy ngày......"

......

Đây là lời của tác giả:

(wow, kha kha kha, mọi người đoán, mọi người đoán, mọi người đoán thử xem, đứa bé này là của ai?)

(Hì hì, đến đây là Đại Kết Cục, Ngữ Phàm cảm thấy kết quả như thế là tốt nhất, đây chính là kết mà ta đã nghĩ mấy ngày mấy đêm, cái kết này được chọn từ trong hơn mười cái kết.)

(Mong ước người trong thiên hạ có tình sẽ thành thân thuộc!)

(Phía sau còn có ngoại truyện, o o, muốn biết Ngữ Phàm sắp xếp như thế nào? Mỏi mắt mong chờ a ~~)
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư