Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 208
Vãn Dương | Chat Online | |
22/03/2019 22:50:34 | |
Truyện xuyên không | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
130 lượt xem
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 209 (Truyện xuyên không)
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 210 (Truyện xuyên không)
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 207 (Truyện xuyên không)
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 206 (Hết) (Còn ngoại truyện) (Truyện xuyên không)
Lạc Băng ngự kiếm, sau khi đỡ nàng đứng trên thân kiếm rồi mới thấy mình cũng khó có thể đứng được, từ phía sau ôm lấy nàng: "Đứng vững." Nhưng mà trong lòng lại là tính toán, nếu lúc đầu có thể triệu hồi Băng Long ra, làm xe Băng Long hay gì đó, cũng giảm đi việc nàng phải hứng gió.
Chỉ tiếc...... Bây giờ pháp lực của mình vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, muốn triệu hồi Băng Long vẫn còn có chút khó khăn.
"Tốt lắm, lên đường!"
Bảo kiếm gào thét lên, sau đó vững vàng bay đến nơi không phải quá cao.
Bởi vì Lạc Băng khống chế tốc độ, cho nên gió không phải rất lớn, nhưng cũng đủ để cho hai người bay lâu trong gió, ống tay áo tung bay.
Tình cảm của Diệp Tuyết nhất thời dâng lên, không nhịn được nhắm mắt lại, giang hai cánh tay cảm nhận vui vẻ khi bay lượn.
Bộ dáng hạnh phúc thỏa mãn này, giống như lần đầu tiên được bay trong không trung......
"Băng, thật muốn ca hát, thật muốn khiêu vũ, thật muốn nói......Thiếp yêu chàng......" Diệp Tuyết lớn tiếng ra ngoài, sau đó đột nhiên nghiêng đầu hôn lên môi chàng.
Lạc Băng lập tức ý loạn thần mê, mặc dù hai người ở chung một chỗ đã lâu như vậy, hôn cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng chàng vẫn không khống chế được mình, mỗi lần chạm vào bờ môi mềm mại của nàng, đầu óc lập tức trống rỗng, khó thở.
"A...... Cẩn thận......"
Cho đến khi bên tai vang lên thét chói tai, chàng mới biết bởi vì mình mất hồn, hai người đã rớt khỏi kiếm, đang nhanh chóng rơi xuống......
Lập tức niệm chú, ôm nàng vào trong ngực đồng thời ngự phong (bay) lên, sau đó từ từ hạ xuống mặt đất.
"Tuyết Nhi, nàng có sao không? Có bị dọa không?" Chàng vội vàng hỏi, ngay cả việc đặt nàng xuống đất cũng quên mất. Nữ nhân mang thai là không thể bị dọa, đây là ngày đó Cửu Chỉ nói với mình đấy!
"Không có việc gì..., thiếp đâu có yếu ớt như vậy." Diệp Tuyết dí dỏm le lưỡi về phía chàng.
Chờ sau khi xác định nàng thật sự không sao, chàng mới nặng nề thoải mái miệng: "Tuyết Nhi, đều là ta không tốt, ta thật sự vô dụng."
"Không cho chàng nói như vậy." Nàng lập tức lấy tay che miệng của chàng, trong mắt là thương yêu: "Chàng đã làm rất tốt, ngược lại là thiếp, luôn gây ra phiền toái cho chàng, mới vừa rồi nếu không phải trong lúc bất chợt hôn chàng...chàng cũng sẽ không khiến chúng ta rớt xuống."
"Đứa ngốc!" Nghe nàng nói như vậy, Lạc Băng không nhịn được dùng đầu củng đầu của nàng: "Nàng đã cũng biết nàng sai, lần này làm sai, có phải nên nhận trừng phạt hay không?"
"Ừ, vậy chàng phạt thiếp thế nào?"
"Cái này...... Phạt về nàng sau mỗi ngày đều phải hôn ta mười lần, nếu không hoàn thành thì bổ sung trên giường."
"Mới không cần!"
"Thật sao?"
"Ba lần!"
"Tám lần!"
"Năm lần!"
"Được, đồng ý!" Lạc Băng dâng lên đôi môi khêu gợi của mình lên: "Hiện tại bắt đầu đi, hôm nay còn có 4 lần."
"Không cần, ngày mai bắt đầu."
"Hôm nay bắt đầu!"
"Băng, thiếp đói bụng......" Biết nếu tiếp tục như vậy, cũng không phải là biện pháp, cho nên Diệp Tuyết lựa chọn sáng suốt nói sang chuyện khác.
Quả nhiên, vừa nghe đến nàng nói đói bụng rồi, Lạc Băng không dây dưa chuyện mới vừa rồi nữa. Nhìn vòng quanh một vòng bốn phía, mới nói: "Xem nơi này có nước có cỏ, nhất định là có nai con thỏ con gì đó đi qua. Tuyết Nhi, hôm nay nàng muốn ăn thịt gì?"
"Ừ......" Diệp Tuyết vô ý thức dùng ngón tay đặt lên khóe miệng của mình: "Hôm nay muốn ăn cá."
"Cá?" Trong ấn tượng của Lạc Băng, hồ ly rất ít ăn cá.
Nhưng nàng lại nghiêm túc gật đầu một cái: "Đúng vậy, bỗng nhiên nghĩ ra."
"Được, ta sẽ đi bắt." Cái này không thành vấn đề, cách đây mấy trăm thước, có một cái hồ lớn, bên trong nhất định có rất nhiều cá tươi ngon: "Nàng ở chỗ này chờ ta, ta đi bắt." Nơi này là dị thế, bởi vì không biết rốt cuộc nơi này là nơi nào, cho nên tạm thời gọi là dị thế, thức ăn thật sự vô cùng phong phú. Cho dù là bay trên trời, hay là chạy dưới đất, hoặc là bơi trong nước, cái gì cần có đều có, nhưng mà ở nơi này động vật thuần túy chỉ là động vật, không có yêu, cũng không có ma.
Các loại trái cây rau dại nhiều vô cùng, chỉ cần nơi có thể nhìn thấy cây, cơ bản là có thể tìm thấy trái cây để giải khát.
"Đợi chút." Diệp Tuyết kéo chàng lại: "Thiếp cũng muốn đi."
"Được rồi, vậy ta ôm nàng." Biết coi như mình kiên trì, nàng nhất định cũng sẽ đi, cho nên không bằng đồng ý.
"Thiếp tự đi."
"Nàng vẫn nên ở lại đây, không nên đi."
"Thật sự không được sao......" Diệp Tuyết lùi một bước. Không ngờ Băng mới vừa còn ngốc nghếch, bỗng nhiên lại trở lên phúc hắc rồi, cũng biết uy hiếp người khác! Người xấu!
......
"Oa, thật là xinh đẹp." Từ xa nhìn không cảm thấy đặc biệt, cho đến khi đến bên hồ, Diệp Tuyết mới phát hiện việc mình kiên trì muốn đi qua chính xác đến mức nào!
Hồ có hình bán nguyệt, một bên lõm vào, một bên lồi ra.
Ở bên lõm vào, có một bãi cát cực kỳ rộng lớn, vẫn luôn chiếu ra ánh sáng bảy màu. Chỉ cần đứng nhìn từ xa, là có thể tưởng tượng được đứng trên bãi cát mềm mại đó, cảm giác được những hạt cát bao bọc mát xa cho đôi bàn chân......
Ở bên lồi ra kia, có một hàng cây rất dài và thẳng, hơi giống cây dừa trên bờ biển, nhưng nếu cẩn thận phân biệt, vẫn còn có chút khác biệt.
"Nhanh, mau buông thiếp xuống."
Cho đến khi Lạc Băng ôm nàng đứng trên bãi cát trắng mịn lên, Diệp Tuyết mới nhìn rõ những thứ chiếu ra ánh sáng bảy màu này là những viên bảo thạch thiên nhiên tinh khiết, Hồng Ngọc, Ngọc Bích, Thạch Anh đen...... Từng viên từng viên, cho đến khi hai mắt nàng hiện ra ngôi sao màu đỏ.
Nữ nhân đối với những đồ lấp lánh luôn vô cùng si mê, nàng cũng giống vậy.
Lạc Băng không biết tại sao nàng lại phấn như vậy, nhưng mà đối với nàng ra lệnh y hệt yêu cầu, không thể không nghe, cẩn thận đặt nàng từ trong ngực xuống, dặn dò: "Đi chậm một chút, bây giờ cơ thể nàng bất tiện."
"Thiếp biết......"
Chỉ tiếc...... Bây giờ pháp lực của mình vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, muốn triệu hồi Băng Long vẫn còn có chút khó khăn.
"Tốt lắm, lên đường!"
Bảo kiếm gào thét lên, sau đó vững vàng bay đến nơi không phải quá cao.
Bởi vì Lạc Băng khống chế tốc độ, cho nên gió không phải rất lớn, nhưng cũng đủ để cho hai người bay lâu trong gió, ống tay áo tung bay.
Tình cảm của Diệp Tuyết nhất thời dâng lên, không nhịn được nhắm mắt lại, giang hai cánh tay cảm nhận vui vẻ khi bay lượn.
Bộ dáng hạnh phúc thỏa mãn này, giống như lần đầu tiên được bay trong không trung......
"Băng, thật muốn ca hát, thật muốn khiêu vũ, thật muốn nói......Thiếp yêu chàng......" Diệp Tuyết lớn tiếng ra ngoài, sau đó đột nhiên nghiêng đầu hôn lên môi chàng.
Lạc Băng lập tức ý loạn thần mê, mặc dù hai người ở chung một chỗ đã lâu như vậy, hôn cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng chàng vẫn không khống chế được mình, mỗi lần chạm vào bờ môi mềm mại của nàng, đầu óc lập tức trống rỗng, khó thở.
"A...... Cẩn thận......"
Cho đến khi bên tai vang lên thét chói tai, chàng mới biết bởi vì mình mất hồn, hai người đã rớt khỏi kiếm, đang nhanh chóng rơi xuống......
Lập tức niệm chú, ôm nàng vào trong ngực đồng thời ngự phong (bay) lên, sau đó từ từ hạ xuống mặt đất.
"Tuyết Nhi, nàng có sao không? Có bị dọa không?" Chàng vội vàng hỏi, ngay cả việc đặt nàng xuống đất cũng quên mất. Nữ nhân mang thai là không thể bị dọa, đây là ngày đó Cửu Chỉ nói với mình đấy!
"Không có việc gì..., thiếp đâu có yếu ớt như vậy." Diệp Tuyết dí dỏm le lưỡi về phía chàng.
Chờ sau khi xác định nàng thật sự không sao, chàng mới nặng nề thoải mái miệng: "Tuyết Nhi, đều là ta không tốt, ta thật sự vô dụng."
"Không cho chàng nói như vậy." Nàng lập tức lấy tay che miệng của chàng, trong mắt là thương yêu: "Chàng đã làm rất tốt, ngược lại là thiếp, luôn gây ra phiền toái cho chàng, mới vừa rồi nếu không phải trong lúc bất chợt hôn chàng...chàng cũng sẽ không khiến chúng ta rớt xuống."
"Đứa ngốc!" Nghe nàng nói như vậy, Lạc Băng không nhịn được dùng đầu củng đầu của nàng: "Nàng đã cũng biết nàng sai, lần này làm sai, có phải nên nhận trừng phạt hay không?"
"Ừ, vậy chàng phạt thiếp thế nào?"
"Cái này...... Phạt về nàng sau mỗi ngày đều phải hôn ta mười lần, nếu không hoàn thành thì bổ sung trên giường."
"Mới không cần!"
"Thật sao?"
"Ba lần!"
"Tám lần!"
"Năm lần!"
"Được, đồng ý!" Lạc Băng dâng lên đôi môi khêu gợi của mình lên: "Hiện tại bắt đầu đi, hôm nay còn có 4 lần."
"Không cần, ngày mai bắt đầu."
"Hôm nay bắt đầu!"
"Băng, thiếp đói bụng......" Biết nếu tiếp tục như vậy, cũng không phải là biện pháp, cho nên Diệp Tuyết lựa chọn sáng suốt nói sang chuyện khác.
Quả nhiên, vừa nghe đến nàng nói đói bụng rồi, Lạc Băng không dây dưa chuyện mới vừa rồi nữa. Nhìn vòng quanh một vòng bốn phía, mới nói: "Xem nơi này có nước có cỏ, nhất định là có nai con thỏ con gì đó đi qua. Tuyết Nhi, hôm nay nàng muốn ăn thịt gì?"
"Ừ......" Diệp Tuyết vô ý thức dùng ngón tay đặt lên khóe miệng của mình: "Hôm nay muốn ăn cá."
"Cá?" Trong ấn tượng của Lạc Băng, hồ ly rất ít ăn cá.
Nhưng nàng lại nghiêm túc gật đầu một cái: "Đúng vậy, bỗng nhiên nghĩ ra."
"Được, ta sẽ đi bắt." Cái này không thành vấn đề, cách đây mấy trăm thước, có một cái hồ lớn, bên trong nhất định có rất nhiều cá tươi ngon: "Nàng ở chỗ này chờ ta, ta đi bắt." Nơi này là dị thế, bởi vì không biết rốt cuộc nơi này là nơi nào, cho nên tạm thời gọi là dị thế, thức ăn thật sự vô cùng phong phú. Cho dù là bay trên trời, hay là chạy dưới đất, hoặc là bơi trong nước, cái gì cần có đều có, nhưng mà ở nơi này động vật thuần túy chỉ là động vật, không có yêu, cũng không có ma.
Các loại trái cây rau dại nhiều vô cùng, chỉ cần nơi có thể nhìn thấy cây, cơ bản là có thể tìm thấy trái cây để giải khát.
"Đợi chút." Diệp Tuyết kéo chàng lại: "Thiếp cũng muốn đi."
"Được rồi, vậy ta ôm nàng." Biết coi như mình kiên trì, nàng nhất định cũng sẽ đi, cho nên không bằng đồng ý.
"Thiếp tự đi."
"Nàng vẫn nên ở lại đây, không nên đi."
"Thật sự không được sao......" Diệp Tuyết lùi một bước. Không ngờ Băng mới vừa còn ngốc nghếch, bỗng nhiên lại trở lên phúc hắc rồi, cũng biết uy hiếp người khác! Người xấu!
......
"Oa, thật là xinh đẹp." Từ xa nhìn không cảm thấy đặc biệt, cho đến khi đến bên hồ, Diệp Tuyết mới phát hiện việc mình kiên trì muốn đi qua chính xác đến mức nào!
Hồ có hình bán nguyệt, một bên lõm vào, một bên lồi ra.
Ở bên lõm vào, có một bãi cát cực kỳ rộng lớn, vẫn luôn chiếu ra ánh sáng bảy màu. Chỉ cần đứng nhìn từ xa, là có thể tưởng tượng được đứng trên bãi cát mềm mại đó, cảm giác được những hạt cát bao bọc mát xa cho đôi bàn chân......
Ở bên lồi ra kia, có một hàng cây rất dài và thẳng, hơi giống cây dừa trên bờ biển, nhưng nếu cẩn thận phân biệt, vẫn còn có chút khác biệt.
"Nhanh, mau buông thiếp xuống."
Cho đến khi Lạc Băng ôm nàng đứng trên bãi cát trắng mịn lên, Diệp Tuyết mới nhìn rõ những thứ chiếu ra ánh sáng bảy màu này là những viên bảo thạch thiên nhiên tinh khiết, Hồng Ngọc, Ngọc Bích, Thạch Anh đen...... Từng viên từng viên, cho đến khi hai mắt nàng hiện ra ngôi sao màu đỏ.
Nữ nhân đối với những đồ lấp lánh luôn vô cùng si mê, nàng cũng giống vậy.
Lạc Băng không biết tại sao nàng lại phấn như vậy, nhưng mà đối với nàng ra lệnh y hệt yêu cầu, không thể không nghe, cẩn thận đặt nàng từ trong ngực xuống, dặn dò: "Đi chậm một chút, bây giờ cơ thể nàng bất tiện."
"Thiếp biết......"
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!