Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 207
Vãn Dương | Chat Online | |
22/03/2019 22:50:07 | |
Truyện xuyên không | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
131 lượt xem
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 208 (Truyện xuyên không)
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 209 (Truyện xuyên không)
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 206 (Hết) (Còn ngoại truyện) (Truyện xuyên không)
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 205 (Truyện xuyên không)
Nắng vàng trút xuống, chiếu trên gò đất nhấp nhô cao thấp nối liền nhau không ngớt. Trên gò đất đầy những cây cỏ nhỏ xanh tươi, sắc nét và non nớt. Phía trên có một bông hoa nhỏ không biết tên nở ra, không lộng lẫy như mẫu đơn, nhưng cũng không có mùi thơm như hoa nhài, cho nên khi nhắm mắt lại nằm ở phía trên, vô cùng thoải mái.
"Tuyết Nhi."
Diệp Tuyết vốn nằm song song với Lạc Băng, tay nắm tay.
Không biết đã qua bao lâu, hắn đột nhiên mở mắt, nghiêng người, đối mặt với nàng.
"Hả? Làm sao vậy?" Diệp Tuyết cũng mở mắt ra.
Trên mặt là nụ cười ôn nhu, như những cơn gió thổi qua lòng hắn......
"Tuyết Nhi, ta lo lắng......" Chàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng đang nhô lên của nàng. Đứa nhỏ này đã ở trong bụng Tuyết Nhi ròng rã sáu tháng rồi, vượt xa thời gian sinh sản của hồ ly, nếu thêm nữa, nhất định sẽ xảy ra chuyện!
"Chàng đang lo lắng hài tử trong bụng sẽ gặp nguy hiểm sao?"
"Ừm!" Lạc Băng cau mày gật đầu một cái, trên mặt là vẻ mặt khổ sở: "Tuyết Nhi, nếu không chúng ta không cần hài tử này nữa." Mặc dù mình vô cùng thích hài tử này, nhưng mình không thể dùng tính mạng của Tuyết Nhi làm tiền đánh cuộc được!
Thật vất vả mới có thể ở cùng nhau, cuối cùng cũng có thế giới thuộc về hai người, hắn không muốn tách khỏi nàng!
"Chàng nói cái gì!" Diệp Tuyết vừa nghe, nhất định là không đồng ý.
Lập tức ngồi dậy từ trên bãi cỏ, đẩy chàng ra: "Đây là hài tử của chàng và thiếp, thiếp tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm tổn thưởng nó." Nhìn chàng sau khi bị mình đẩy ngã xuống đất, chán nản không có ý đứng dậy, trong lòng lại có chút áy náy.
Nàng biết mới vừa rồi mình quá kích động, chàng muốn làm như vậy, cũng là vì suy nghĩ cho mình.
Hơn nữa...... Chàng còn dùng giọng bàn bạc, mình có cái gì không thể nói được sao!
"Thật xin lỗi Băng, thiếp dùng quá nhiều sức rồi, chàng có bị ngã không?"
"Không có." Chàng từ từ phun ra hai chữ.
"Được rồi, thiếp biết là chàng vì muốn tốt cho thiếp, nhưng mà hài tử này là kết tinh tình yêu của thiếp và chàng, tại sao có thể nói không cần là không cần đây? Chẳng lẽ địa vị của thiếp trong lòng chàng cũng chỉ như con của chúng ta, nói không cần là có thể không cần sao?"
"Dĩ nhiên không phải, Tuyết Nhi, ta đối với nàng là yêu, trời đất chứng giám. Trong lòng ta nàng vĩnh viễn đều quan trọng nhất, hơn nữa cũng là duy nhất, nàng nhất định phải tin tưởng ta!" Lạc Băng lập tức khẩn trương, vụng về giải thích, thậm chí còn kéo tay của nàng, giống như là sợ nàng lại đột nhiên biến mất.
"Ha ha...... Nhìn bộ dáng của chàng như vậy, thiếp cũng chỉ là chỉ đùa một chút mà thôi." Trên mặt Diệp Tuyết là nụ cười hạnh phúc rực rỡ. Lạc Băng càng ngày càng đáng yêu, cái loại ngây ngốc đáng yêu.
"Tuyết Nhi, lời như vậy có thể tùy tiện nói giỡn sao." Chàng tức giận, nhưng mà trong nội tâm lại thở phào một cái. Chàng sợ nhất chính là Tuyết Nhi nghi ngờ mình, kể từ đó, địa vị của mình trong lòng Tuyết Nhi nhất định sẽ rớt xuống, đến lúc đó khóc cũng chỉ có một mình!
"Thật sao, thiếp bảo đảm sau này sẽ không nói nữa." Nói xong, đưa bàn tay về phía chàng: "Kéo thiếp."
"Muốn đi đâu?" Lạc Băng đầu tiên tự mình bò dậy từ trên bãi cỏ, sau đó vô cùng cẩn thận đỡ nàng từ trên bãi cỏ đứng dậy: " Nàng muốn cái gì, ta lấy giúp nàng là được."
Ngay từ lúc hai tháng bụng này đã vô cùng to, khi đó cho là sẽ phải sinh, nhưng mà vẫn luôn luôn chờ cho đến hôm nay, sáu tháng rồi, bụng cũng không có lớn hơn nữa, nhưng hài tử bên trong cũng không có ý định đi ra.
Phải biết, nữ nhân mang thai hài tử rất vất vả, nhất là đến đủ tháng, nữ nhân mang thai cả ngày phải nâng cao cái bụng bự, có thể nói là không chịu nổi gánh nặng. Huống chi thân thể Tuyết Nhi còn mỏng manh như vậy, mình thực sợ sẽ làm lưng của nàng bị thương.
Diệp Tuyết cũng sờ sờ bụng mình: "Bụng có chút đói đói rồi." Bởi vì bây giờ là hai người, mình ăn thật khỏe, thèm ăn, gấp 2-3 lần so với trước!
Nhưng mà nói mệt mỏi, thật ra thì cũng khá tốt.
Có lẽ trải qua một thời gian dài, bụng vẫn giữ tình trạng này đã được bốn tháng, nàng đã thích ứng rất nhanh rồi.
"Ta sẽ đi lấy đồ ăn cho nàng, nãng hãy tiếp tục nằm ở đây nghỉ ngơi đi." Lạc Băng nói xong, lại muốn dìu nàng ngồi xuống.
Diệp Tuyết khoát tay lia lịa: "Ngồi cả ngày rồi, mới kêu có mệt không. Mấy ngày nay đều chàng chuẩn bị thức ăn, hôm nay thiếp muốn đi cùng chàng."
"Nơi này đầy đủ thức ăn, ta chuẩn bị một chút cũng không phiền toái, không mất bao nhiêu hơi sức, nhưng mà nàng......"
"Băng......" Diệp Tuyết nắm lấy cánh tay của chàng làm nũng: "Người ta muốn cùng đi với chàng nha, có được không, có được không......"
"Được rồi được rồi, nhưng phải cẩn thận một chút, biết không?" Sao Lạc Băng có thể là đối thủ của nàng, nàng chỉ cần hơi tính kế một chút, là chàng đã phải ngoan ngoãn đầu hàng.
"Vâng vâng, thiếp biết."
"Tuyết Nhi."
Diệp Tuyết vốn nằm song song với Lạc Băng, tay nắm tay.
Không biết đã qua bao lâu, hắn đột nhiên mở mắt, nghiêng người, đối mặt với nàng.
"Hả? Làm sao vậy?" Diệp Tuyết cũng mở mắt ra.
Trên mặt là nụ cười ôn nhu, như những cơn gió thổi qua lòng hắn......
"Tuyết Nhi, ta lo lắng......" Chàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng đang nhô lên của nàng. Đứa nhỏ này đã ở trong bụng Tuyết Nhi ròng rã sáu tháng rồi, vượt xa thời gian sinh sản của hồ ly, nếu thêm nữa, nhất định sẽ xảy ra chuyện!
"Chàng đang lo lắng hài tử trong bụng sẽ gặp nguy hiểm sao?"
"Ừm!" Lạc Băng cau mày gật đầu một cái, trên mặt là vẻ mặt khổ sở: "Tuyết Nhi, nếu không chúng ta không cần hài tử này nữa." Mặc dù mình vô cùng thích hài tử này, nhưng mình không thể dùng tính mạng của Tuyết Nhi làm tiền đánh cuộc được!
Thật vất vả mới có thể ở cùng nhau, cuối cùng cũng có thế giới thuộc về hai người, hắn không muốn tách khỏi nàng!
"Chàng nói cái gì!" Diệp Tuyết vừa nghe, nhất định là không đồng ý.
Lập tức ngồi dậy từ trên bãi cỏ, đẩy chàng ra: "Đây là hài tử của chàng và thiếp, thiếp tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm tổn thưởng nó." Nhìn chàng sau khi bị mình đẩy ngã xuống đất, chán nản không có ý đứng dậy, trong lòng lại có chút áy náy.
Nàng biết mới vừa rồi mình quá kích động, chàng muốn làm như vậy, cũng là vì suy nghĩ cho mình.
Hơn nữa...... Chàng còn dùng giọng bàn bạc, mình có cái gì không thể nói được sao!
"Thật xin lỗi Băng, thiếp dùng quá nhiều sức rồi, chàng có bị ngã không?"
"Không có." Chàng từ từ phun ra hai chữ.
"Được rồi, thiếp biết là chàng vì muốn tốt cho thiếp, nhưng mà hài tử này là kết tinh tình yêu của thiếp và chàng, tại sao có thể nói không cần là không cần đây? Chẳng lẽ địa vị của thiếp trong lòng chàng cũng chỉ như con của chúng ta, nói không cần là có thể không cần sao?"
"Dĩ nhiên không phải, Tuyết Nhi, ta đối với nàng là yêu, trời đất chứng giám. Trong lòng ta nàng vĩnh viễn đều quan trọng nhất, hơn nữa cũng là duy nhất, nàng nhất định phải tin tưởng ta!" Lạc Băng lập tức khẩn trương, vụng về giải thích, thậm chí còn kéo tay của nàng, giống như là sợ nàng lại đột nhiên biến mất.
"Ha ha...... Nhìn bộ dáng của chàng như vậy, thiếp cũng chỉ là chỉ đùa một chút mà thôi." Trên mặt Diệp Tuyết là nụ cười hạnh phúc rực rỡ. Lạc Băng càng ngày càng đáng yêu, cái loại ngây ngốc đáng yêu.
"Tuyết Nhi, lời như vậy có thể tùy tiện nói giỡn sao." Chàng tức giận, nhưng mà trong nội tâm lại thở phào một cái. Chàng sợ nhất chính là Tuyết Nhi nghi ngờ mình, kể từ đó, địa vị của mình trong lòng Tuyết Nhi nhất định sẽ rớt xuống, đến lúc đó khóc cũng chỉ có một mình!
"Thật sao, thiếp bảo đảm sau này sẽ không nói nữa." Nói xong, đưa bàn tay về phía chàng: "Kéo thiếp."
"Muốn đi đâu?" Lạc Băng đầu tiên tự mình bò dậy từ trên bãi cỏ, sau đó vô cùng cẩn thận đỡ nàng từ trên bãi cỏ đứng dậy: " Nàng muốn cái gì, ta lấy giúp nàng là được."
Ngay từ lúc hai tháng bụng này đã vô cùng to, khi đó cho là sẽ phải sinh, nhưng mà vẫn luôn luôn chờ cho đến hôm nay, sáu tháng rồi, bụng cũng không có lớn hơn nữa, nhưng hài tử bên trong cũng không có ý định đi ra.
Phải biết, nữ nhân mang thai hài tử rất vất vả, nhất là đến đủ tháng, nữ nhân mang thai cả ngày phải nâng cao cái bụng bự, có thể nói là không chịu nổi gánh nặng. Huống chi thân thể Tuyết Nhi còn mỏng manh như vậy, mình thực sợ sẽ làm lưng của nàng bị thương.
Diệp Tuyết cũng sờ sờ bụng mình: "Bụng có chút đói đói rồi." Bởi vì bây giờ là hai người, mình ăn thật khỏe, thèm ăn, gấp 2-3 lần so với trước!
Nhưng mà nói mệt mỏi, thật ra thì cũng khá tốt.
Có lẽ trải qua một thời gian dài, bụng vẫn giữ tình trạng này đã được bốn tháng, nàng đã thích ứng rất nhanh rồi.
"Ta sẽ đi lấy đồ ăn cho nàng, nãng hãy tiếp tục nằm ở đây nghỉ ngơi đi." Lạc Băng nói xong, lại muốn dìu nàng ngồi xuống.
Diệp Tuyết khoát tay lia lịa: "Ngồi cả ngày rồi, mới kêu có mệt không. Mấy ngày nay đều chàng chuẩn bị thức ăn, hôm nay thiếp muốn đi cùng chàng."
"Nơi này đầy đủ thức ăn, ta chuẩn bị một chút cũng không phiền toái, không mất bao nhiêu hơi sức, nhưng mà nàng......"
"Băng......" Diệp Tuyết nắm lấy cánh tay của chàng làm nũng: "Người ta muốn cùng đi với chàng nha, có được không, có được không......"
"Được rồi được rồi, nhưng phải cẩn thận một chút, biết không?" Sao Lạc Băng có thể là đối thủ của nàng, nàng chỉ cần hơi tính kế một chút, là chàng đã phải ngoan ngoãn đầu hàng.
"Vâng vâng, thiếp biết."
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!