Làm gì có ai mà hiểu con người của tôi khi mà tôi đã dần quen được cái cảm giác bị bỏ rơi, cái cảm giác mà chẳng 1 ai thèm quan tâm tới mình cả thực sự để làm quen đc với điều này là phải trải qua quá nhiều những giông bão cuộc đời thì mới thấm đc. Đối với những người khi mà họ mới quen tôi mới nch với tôi đôi lần họ thường nghĩ rằng tôi là một con người có bộ mặt kiêu ngạo nhìn có vẻ mạnh mẽ bất chấp tất cả với cái tính tình lúc nắng lúc mưa nhưng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài thực chất tôi là con người vô cùng yếu đuối dễ khóc có thể khóc vì bất cứ chuyện gì giống như kiểu đôi lúc cảm thấy mệt mỏi buồn chán điểm kém bị nói lớn xem phim tc hay nhiều lúc chỉ cần ngồi lặng im ngắm nhìn trời xanh thôi cũng có thể rơi nước mắt ngày trước khi còn nhỏ cứ động đến là lại không nhưng toàn được mẹ dỗ lớn lên rồi biết nghĩ cho người khác nhiều hơn nên đôi lúc có chuyện buồn là lại gục mặt giả vờ ngủ hay chui vào WC khóc 1 mình hay thả mình vào màn đêm nói chung mỗi lúc buồn là lại tìm 1 chỗ nào đó không có ai để được khóc tôi không muốn để người khác nhìn thấy những giọt lệ của mình rơi tại vì tôi không muốn nhận được sự thương hại từ họ. Nhiều lúc như muốn ngủ 1 giấc thật dài và không bao giờ tỉnh lại nữa nhưng ko thể. Dường như mọi thứ đều đang trôi ngược sóng với cuộc đời bi đát của tôi để có thể có được mọi thứ điều đó cực kì khó khăn với tôi tưởng trừng như nó đang bị ngăn cách với tôi vậy...