Có duyên không phậnNăm ta 7 tuổi, ta gặp chàng, yêu chàng, trở thành vị hôn thê của chàng.....
Năm ta 10 tuổi, cha mẹ ta gặp nạn trên đường mà qua đời. Chàng ở bên an ủi ta....
"Đừng buồn, có ta ở đây"
Vì câu nói đó của chàng, ta nguyện trầm luân cả đời cùng chàng.......
Năm ta 12 tuổi, ta cùng biểu muội của chàng đi xem hội hoa đăng. Lúc chúng ta đến bờ sông thả hoa đăng không hiểu vì sao nàng ấy bị ngã xuống cùng lúc ấy không hiểu vì sao chàng xuất hiện. Chàng nhảy xuống cứu nàng ấy. Lúc bế chàng ấy ngang qua ta, chàng lạnh lùng nhìn ta, trong mắt có trách cứ, có oán hận nhưng lại không thấy tia ưu thương nào cả.....
Trong suốt thời gian nàng ấy hôn mê, chàng luôn ở bên chăm sóc, chàng bỏ mặc ta. Ta đến thăm nàng ấy thì chàng lạnh lùng đuổi ta đi. Đến khi nàng ấy tỉnh lại, nàng ấy nói ta đẩy nàng ấy xuống. Chàng liền tin. Vì một câu nói không có căn cứ của nàng ấy, chàng mang theo cơn giận ngút trời đến tìm ta hưng sư vấn tội. Chàng lạnh lùng cảnh cáo ta không được phép động vào một cộng lông tơ của nàng ấy. Chàng lạnh lùng quay lưng bỏ đi mà không biết ta chỉ vì những câu nói của chàng mà nước mắt như mưa, tâm quặn đau......
Năm ta 14 tuổi, chàng nạp biểu muội chàng làm trắc phi. Cả ngày ở bên nàng ấy, bỏ mặc ta. Ta đến mời chàng và nàng ấy dùng cơm thì bị chàng châm trọc nói không biết trong cơm có độc hay không? Ta đến muốn tặng nàng ấy một cây trâm thì nàng liền đưa cho người khác xem ta có tẩm độc vào hay không?...... Thì ta trong lòng chàng ta lại là người phụ nữ tâm địa ngoan độc như vậy.......
Năm ta 15 tuổi, ta trở thành phu nhân của chàng, trở thành con dâu hoàng thất, là một bị Thái tử phi thanh cao. Ai cũng nói ta hạnh phúc nhưng chỉ ta biết hạnh phúc là một thứ xa lạ đối với ta. Cả một đêm ta ngồi trong tân phòng đợi chàng, còn chàng thì ở phòng trắc phi. Cả một đêm ta khóc đến thương tâm vì chàng còn chàng vui vẻ bên trắc phi. Ta tự hỏi chàng liệu còn yêu ta?
Năm ta 18 tuổi, phía Nam có loạn. Chàng được phụ hoàng phái đi dẹp loạn. Trước ngày lên đường hai ngày, không hiểu vì sao chàng uống say, chạy đến tìm ta, nói với ta rất nhiều điều.....
"Mạn Nhi, xin lỗi nàng..... "
"Mạn Nhi, ta không muốn thấy nàng khóc..... "
"Mạn Nhi, ta có lỗi với nàng..... "
"Mạn Nhi, ta yêu nàng.... "
"Mạn Nhi, ta không xứng với nàng.... "
Chàng nói rất nhiều, rất nhiều khiến ta không hiểu nhưng chàng nói chàng yêu ta, như vậy là quá đủ với ta.... Ta nhẹ nhàng hôn lên môi chàng, thủ thỉ.....
"Ta cũng yêu chàng.... "
Không hiểu vì sao, đôi mắt chàng đột nhiên đỏ ngầu, chàng kéo ta vào lòng, cúi xuống hôn ta.... Trong khi ta còn ngây người thì tay chàng đã nhanh chóng luồn vào y phục ta, trêu đùa hai gò bồng khiến cho cơ thể ta mềm nhũn, rên rỉ thành tiếng.... Ta biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì vì vậy ta không ngăn cản chàng, mặc cho chàng bế ta lên giường, thoát đi hết y phục của ta.... ( Các nàng tự tưởng tượng tiếp, tay nghề ta chỉ có như vậy thui