Giờ G - Chương 13.1

111 lượt xem
ôm đó là ngày 12 tháng Chín.

Cô Aldin nói:

- Chỉ còn bốn mươi tám tiếng đồng hồ nữa thôi!

Thấy Royde nhìn mình, cô đỏ mặt, cắn môi.

- Cô cảm nghĩ như vậy sao? - Royde nói.

- Tôi không biết sao tôi lại thế. - Cô thanh minh - Chưa bao giờ tôi nóng lòng mong khách của nhà này đi mau như lần này! Xưa nay bao giờ chúng tôi cũng rất sung sướng được tiếp cậu Nevile... cả cô Audray nữa...

Royde làm một cử chỉ, ý nói anh rất hiểu.

- Nhưng lần này, - cô Aldin nói tiếp - chúng tôi cảm thấy như lúc nào cũng ngồi trên thùng thuốc súng, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung. Chính vì vậy mà câu đầu tiên tôi thốt ra sáng hôm nay lại là “đã quá hai ngày rồi!”. Cô Audray sẽ đi vào thứ Tư, cậu Nevile và cô Kay thì thứ Năm...

- Thứ sáu thì đến lượt tôi!

- Anh thì tôi không tính!... Anh vững chãi như bức thành, có anh ở đây tôi mới cảm thấy yên tâm!

- Tôi làm nhiệm vụ “Chất đệm”.

- Hơn thế nhiều!... Anh rất đáng mến và tính anh điềm tĩnh...

Royde cười.

Aldin trầm ngâm nói thêm:

- Tôi vẫn chưa hiểu tại sao cái nhà này suốt thời gian qua lúc nào cũng căng thẳng như thế? Hình như có một nỗi nguy hiểm nào đó treo lơ lửng trên đầu tất cả chúng ta... Mấy người làm cũng cảm thấy như vậy! Và họ đều cau có... Đến bà quản gia Barrett xưa nay điềm đạm, bình thản là thế mà cũng bồn chồn lo âu, hay gắt gỏng!... Tất cả chỉ vì Nevile nảy ra ý định quái đản là muốn tạo điều kiện cho hai cô vợ mới và cũ của cậu ta gặp nhau ở đây và làm thân với nhau... cốt để cậu ta đỡ day dứt lương tâm!

- Có thể nói, ý định của cậu ta đã thất bại!

- Rõ ràng là như thế rồi. Kay cảm thấy đã sắp đến lúc cô ta không chịu nổi nữa. Và phải nói gần đây tôi đâm bắt đầu mến cô gái tội nghiệp ấy!

Ngừng lại một chút, Aldin nói tiếp:

- Anh có nhận thấy tối qua, lúc chúng ta chia tay để về phòng, Nevile xoắn lấy Audray không? Cậu ta vẫn yêu vợ cũ và ly hôn là một sai lầm của cậu ta... Một sai lầm lớn...

Royde nhồi thuốc vào tẩu, nói giọng bực tức:

- Lẽ ra cậu ta phải nhìn thấy từ trước chứ!

- Ai cũng nói thế, nhưng chẳng thể gõ lại được. Tôi đâm ra thấy tội nghiệp Nevile.

- Những người như cậu ta...

Đột nhiên anh ngừng bặt.

- Những người như cậu ta thì sao?

- Những người như Nevile, - Royde nói tiếp - tưởng họ có thể làm tất cả những gì họ thích, và đạt được tất cả những gì họ muốn! Tôi tin rằng từ nhỏ đến nay, Nevile chưa phải chịu một thất bại nào, trước khi cậu ta ly hôn với Audray. Bây giờ thì cậu ta đã nếm mùi thất bại! Audray không còn là người dành cho cậu ta nữa. Thế là cậu ta giở đủ mọi trò, cố gình lấy phần thắng!

- Tôi nghĩ anh nói đúng, nhưng liệu có nghiệt ngã quá không? Hồi chưa ly hôn, Audray rất yêu chồng và hai vợ chồng rất ăn ý với nhau!

- Đồng ý! Nhưng bây giờ Audray không yêu cậu ta nữa.

- Điều đó chính tôi cũng đang muốn biết. - Aldin khẽ nói.

Royde nói tiếp:

- Tôi lộ ra với cô thêm điều này: Nevile nghi ngại cô vợ mới là có lý. Kay thuộc loại người có thể trở thành rất nguy hiểm. Khi bị dồn vào đường cùng, cô ta dám làm bất cứ điều gì!

Cô Aldin thở dài rồi quay lại điều cô nhận xét lúc đầu:

- Rốt cuộc, chúng ta chỉ còn phải chịu đựng bốn mươi tám tiếng đồng hồ nữa thôi!

Cái chết của ông già Treves là một đòn rất mạnh giáng xuống sức khỏe mỏng manh của phu nhân Tressilian. May mà tang lễ tổ chức ở London, chứ nếu tổ chức ở Saltcreek thì còn tai hại cho sức khỏe bà cụ đến đâu. Tuy nhiên trong tòa biệt thự này, mọi người, kể cả gia nhân đầy tớ, đều căng thẳng thần kinh đến tột độ. Bốn năm ngày hôm nay còn tăng lên thêm. Cô Aldin thấy mệt mỏi rã rời, và tinh thần suy sụp.

- Không khí thế nào ấy. - Cô nói to lên thành tiếng - Tôi có cảm giác bồn chồn rất lạ!

Đúng thế. Những ngày đầu tháng Chín này thời tiết nóng một cách hoàn toàn không bình thường. Rất nhiều lúc hàn thử biểu lên đến 25° trong bóng râm.

- Chị khó chịu về thời tiết này ư? - Nevile trong nhà ra, hỏi - Đúng là rất lạ, hình như mỗi ngày một nóng nực thêm! Và không hề có một ngọn gió!

Trời oi bức khiến thần kinh như sắp đứt.

Nevile ngước nhìn trời, nói thêm:

- Nhưng tôi cảm thấy chỉ nay mai sẽ mưa... Kiểu thời tiết nhiệt đới này không thể kéo dài lâu được!

Royde nhích ra xa dần, cốt để không ai nhận thấy. Anh đi vòng ra sau nhà, rồi biến mất.

Nevile nói:

- Anh ta là thứ người khó tính, rõ ràng anh ta không ưa tôi, luôn tránh mặt tôi...

- Royde bản chất tốt. - Cô Aldin nói.

- Tôi không đồng ý. Đầu óc anh ta thiển cận, chứa đầy các định kiến cổ hủ...

- Tôi cho rằng tại Royde yêu Audray, đang hy vọng lấy cô ấy thì cậu “nẫng” cô ấy đi...

- Tại anh ta cứ ngập ngừng mãi, tính toán suôt bẩy năm trời! Chẳng nhẽ con gái chờ mãi được hay sao?

Cô Aldin suy nghĩ một lúc lâu rồi nói:

- Biết đâu, rất có thể rồi cuối cùng hai người vẫn sẽ lấy được nhau!

Nevile cau mày.

- Audray mà lấy con gấu nặng nề thô thiển ấy được ư?

Nevile cười khẩy, nói tiếp:

- Giá trị cô ấy cao hơn thế nhiều!... Tôi không thể nghĩ Audray lại chịu lấy con người lầm lì ấy!

- Tôi lại thấy Audray rất mến Royde.

Nevile cười ra tiếng.

- Các bà chỉ thích làm mối! Chị không thể để Audray được hưởng một thời gian thoải mái hay sao?

- Nhưng liệu cô ấy có cảm thấy thoải mái không chứ?

Nevile quả quyết:

- Chị tưởng hiện nay Audray không thấy sung sướng hay sao?

- Tôi hoàn toàn không biết cô ấy sung sướng hay không.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư