Giờ G - Chương 16.2

98 lượt xem
Chánh thanh tra Battle gãi cằm, nói:

- Có vẻ hung thủ biết rất rõ mọi quy luật sinh hoạt trong tòa nhà này. Thưa bác sĩ, ông có thấy vụ án mạng này rất lạ không?

Bác sĩ Lazenby cười:

- Điều đó là đối với các ông!

Bác sĩ ra rồi, chỉ còn lại hai cậu cháu.

Battle suy nghĩ. Lát sau ông nói:

- Cháu có nghĩ là hung thủ đã đeo găng khi cầm vào cây gậy này không? Cây gậy đã có sẵn nhiều vết vân tay mà hiện giờ ta thấy?

- Cháu không nghĩ như thế - Leach nói - và cậu cũng đừng nghĩ như thế. Bởi cầm vào tay một cây gậy nặng như thế này để gây án tất phải nắm rất chắc, làm sao không xóa đi những vết vân tay có sẵn trên đó từ trước? Mà các vết vân tay đó đến giờ vẫn rất rõ...

- Chính vì vậy, - Battle kết luận - chúng ta đành rất lịch sự đề nghị tất cả các quý ông quý bà ở đây cho xin mẫu vân tay của họ vậy. Tất nhiên chúng ta không ép! Nhưng cậu tin rằng sẽ không ai phản đối... Làm xong việc đó, ta so sánh xem những vân tay nào trùng với vết vân tay trên cây gậy...

- Và nếu thấy, chúng ta bắt ngay người đàn ông đó!

- Liệu có phải đàn ông không?

- Các vết vân tay đều của một người và y là nam giới, - Leach nói. - Không phải của phụ nữ, vì vân tay quá to so với vân tay phụ nữ. Hơn nữa, vụ án này không thuộc loại phụ nữ thực hiện!

Battle rất tán thành.

- Đúng đây là loại vụ án do nam giới gây ra, biểu hiện rất rõ ràng. Hung thủ phải là người tàn bạo, khôn ngoan và có công phu rèn luyện thân thể. Cháu thấy trong nhà này người nào gần với tính chất đó không?

- Cháu chưa biết rõ họ lắm!

- Vậy ta xuống gặp họ!

Battle đi ra phía cửa. Ông ngoái đầu nhìn lại một lần nữa chiếc giường, lẩm bẩm:

- Cậu không thú câu chuyện về cái dây kéo chuông kia!

- Tại sao ạ?

Cửa mở, ông đứng lại.

- Một vị phu nhân già, liệt - Ông nói tiếp - Ai lại có thể giết bà cụ được nhỉ? Trong khi đó, có bao nhiêu mụ già đanh ác, chuyên làm hại người khác, đáng bị phang một gậy lên đầu cho chết đi thì lại vẫn sống nhăn răng. Hay bà cụ có tiền? Số tiền ấy sau khi bà cụ mất, ai được hưởng nhỉ?

Nhận thấy câu hỏi của ông cậu gợi ra ý tưởng rất hay, Leach reo lên sung sướng:

- Vậy là cậu đã gợi ra được một hướng điều tra rồi đấy! Khi chúng ta biết được số tiền của phu nhân Tressilian ai sẽ hưởng, chúng ta có thể tìm ra được mọi thứ. Đúng thế!

Lúc xuống thang gác, chánh thanh tra Battle đọc lại bản danh sách ông đã ghi lên một mảnh giấy.

- Tiểu thư Aldin, ông Royde, ông Nevile Strange, bà Kay Strange, bà Audray Strange... Sao lắm “bà Strange” thế này?

- Theo cháu hiểu thì ông Nevile Strange có hai vợ...

Battle nheo mắt cười, nói khẽ:

- Lại một vụ Con Yêu Râu Xanh nữa hay sao đây?

Hai người bước vào phòng ăn, thấy mọi người đã tụ tập đông đủ. Họ ngồi quanh bàn như thường lệ, nhưng không phải để ăn.

Mọi cặp mắt hướng vào chánh thanh tra Battle, trong khi ông chăm chú quan sát từng người. Về mặt pháp lý, họ đều được coi là vô tội, khi chưa có đủ bằng chứng kết tội họ. Nhưng đối với Battle, thì tất cả những người liên quan ít nhiều đến vụ án đều có khả năng là hung thủ.

Battle nhìn từng người. Cô Aldin ngồi đầu bàn, dáng ngồi cứng đơ. Bên cạnh là Royde bình thản nhồi thuốc lá vào tẩu. Audray ngồi lùi ra phía sau một chút, một tay cầm thuốc lá hút, tay kia cầm tách cà phê. Nevile chăm chú châm điếu thuốc. Chiếc bật lửa trong tay anh ta hơi run run. Kay đặt cả hai tay lên bàn. Battle cảm thấy mặt cô ta tái nhợt dưới lớp son phấn.

Trong lúc ông Battle quan sát, thanh tra Leach nói đôi lời ngắn gọn, giọng kiểu “nhà chức trách”. Sau đó, anh đề nghị cô Aldin giới thiệu từng người.

Giới thiệu xong, cô Aldin nói:

- Sự việc đau lòng này làm tất cả chúng tôi choáng váng, nhưng tất cả chúng tôi đều rất muốn giúp nhà chức trách với mức độ tối đa theo khả năng mỗi người.

Leach giơ cây gậy đánh “gôn” mà anh vẫn giấu sau lưng.

- Đầu tiên, - Anh nói - các vị biết vật này chứ?

Kay thét lên một tiếng.

- Lạy Chúa! - Cô kêu lên - Hung thủ đã sử dụng cái gậy kia để...

Cô nghẹn lại, không nói tiếp được nữa.

Trong khi đó, Nevile đứng lên, bước đến gần hai nhà chức trách.

- Nghe nói đó là một trong những cây gậy đánh gôn của tôi. Tôi muốn xem được không?

- Tất nhiên là được - Thanh tra Leach đáp - Bây giờ, thậm chí ông có thể cầm nó...

Hai chữ “bây giờ” khiến câu nói có một ý ngầm nhưng không ai phản ứng gì.

Xem xét xong, Nevile nói:

- Hình như chính là một trong những cây gậy chơi “gôn” của tôi thật. Tôi có thể trả lời dứt khoát nếu hai ông vui lòng đi với tôi.

Anh dẫn hai nhà chức trách đến một cái tủ lớn kê ngoài hành lang, dưới gầm cầu thang, cửa tủ mở, để lộ ra rất nhiều cây vợt tennis, và ông Battle nhớ ngay ra ông đã nhìn thấy người đàn ông này trong một số cuộc thi quần vợt.

- Ông đã tham gia tranh giải ở Wimbledon? - Battle hỏi.

Nevile ngoái đầu lại, đáp:

- Vâng, đúng thế! Cả ông nữa, cũng tham gia giải đó?

Battle cố nén một nụ cười.

Trong lúc đó, Nevile lôi ra hết các cây vợt tennis để kéo ra hai bao đựng đồ chơi “gôn” đang đè lên các dụng cụ dùng cho môn câu cá.

- Nhà này chỉ có hai người chơi “gôn” - Anh giải thích - Tôi và vợ tôi. Mà cây gậy này là loại của nam giới.

Nevile kiểm tra những thứ trong bao của anh, tất cả có mười lăm cây gậy đánh “gôn”.

- Vậy nó đúng là cây gậy của tôi.

- Cảm ơn ông. Vậy là vấn đề này đã được giải quyết.

Nevile nói tiếp:

- Điều tôi thấy lạ trong vụ án này, là trong nhà không mất thứ gì và không có biểu hiện nào chứng tỏ có kẻ bên ngoài đột nhập vào nhà!

Giọng nói của anh chứa đựng một nỗi ngạc nhiên, nhưng đồng thời có cả một nỗi lo lắng. Anh nói tiếp:

- Gia nhân và người làm công trong nhà đều là những người tốt và họ không thể...

Thanh tra Leach nhẹ nhàng ngắt lời anh:

- Chúng tôi sẽ tìm hiểu về họ qua tiểu thư Aldin. Nhưng ông có thể cho tôi biết tên những công chứng viên của phu nhân Tressilian được không?

- Tất nhiên là được. Đó là hai ông Askwith và Treslawny ngoài thành phố Saint-Loo.

- Cảm ơn ông. Chúng tôi sẽ liên hệ với hai ông ấy để biết tài sản của phu nhân sẽ được trao cho ai.

- Các ông muốn biết những người thừa kế của cố phu nhân?

- Tên những người thừa kế, di chúc của phu nhân, tất cả mọi thứ...

- Về di chúc của phu nhân, - Nevile nói - tôi không biết gì hết. Nhưng theo tôi biết thì phu nhân không có gì nhiều để thừa kế. Ngược lại, tôi có thể cho các ông biết phần lớn tài sản này...

- Đấy là điều chúng tôi quan tâm.

- Toàn bộ tài sản này sẽ được chuyển sang cho tôi, theo di chúc của ông chồng quá cố của phu nhân, ông Matthew Tressilian. Phu nhân chỉ có quyền sử dụng số tài sản đó trong lúc sống, chứ không được quyền sở hữu.

- Thế là đủ! - Thanh tra Leach nói.

Viên thanh tra nói rất chậm rãi, nhấn từng chữ, đồng thời chăm chú nhìn Nevile khiến anh khó chịu, chớp chớp mắt.

Tuy nhiên, thanh tra Leach nói tiếp bằng giọng lịch sự, nhẹ nhàng:

- Ông có biết đại khái trị giá của số tài sản đó không, thưa ông?

- Tôi không thể nói đích xác, nhưng khoảng trên dưới một trăm ngàn bảng...

- Cho mỗi người trong hai ông bà?

- Không, cho chung hai chúng tôi.

- Khoản tiền khá lớn đấy!

Nevile cười, ung dung nói:

- Tôi thấy cần nói để các ông biết là thu nhập của tôi cho phép tôi tha hồ tiêu, không cần phải mong cho người chủ thừa kế của tôi chết.

Thanh tra Leach khó chịu thấy Nevile hiểu sai câu nói vừa rồi của anh, nhưng anh không cãi, và câu chuyện dừng lại ở đó.

Ba người quay ra phòng ăn. Tại đây Leach lại phát biểu một lần thứ hai trong ngày. Lần này viên thanh tra trẻ tuổi nói về những dấu vân tay. Anh thanh minh rằng đây là công việc bình thường của cơ quan cảnh sát, và những dấu vân tay tìm thấy trong phòng ngủ của của phu nhân chỉ có tác dụng nếu người ta có được vân tay của tất cả những người trong nhà để so sánh.

Không ai có ý kiến gì và họ nối đuôi nhau sang phòng thư viện, để cảnh sát viên Jones lăn tay từng người lên ống mực rồi ấn lên những tờ phiếu.

Trong khi đó, hai cậu cháu Battle và Leach bắt đầu tiến hành thẩm vấn các gia nhân đầy tớ trong nhà.

Bác đầu bếp Hurstall kể rằng tối qua bác là người khóa cửa, và từ lúc đó đến sáng, bác không nhận thấy có gì khác thường. Không có hiện tượng nào chứng tỏ có người bên ngoài lọt vào đêm qua. Cửa ra đường được khóa, chỉ khác mọi khi là bác không cài chốt, vì cậu Nevile tối hôm qua sang chơi thị trấn Easterhead bên kia vũng biển, nói sẽ về khuya.

- Bác biết ông Nevile đi lúc mấy giờ không?

- Khoảng 10 giờ 20. Tôi nghe thấy tiếng sập cửa...

Leach thấy hiện nay chưa có câu gì cần hỏi thêm bác đầu bếp. Anh chuyển sang những gia nhân khác. Tất cả có vẻ lo lắng, nhưng đều trả lời trôi chảy. Nhìn chung cuộc thẩm vấn không cung cấp được chi tiết nào đặc biệt. Chỉ còn một người chưa được thẩm vấn là chị hầu phòng “lớn”. Chị ta có giọng nói chua như giấm.

- Tôi lên phòng để ngủ, lúc đó hơn 10 giờ một chút. Lúc đi ngang bên ngoài phòng phu nhân, tôi nghe thấy phu nhân và cậu Nevile tranh cãi rất to.

- Chị có thể cho biết hai người nói những gì không?

- Thật ra gọi là tranh luận có lẽ đúng hơn...

- Tối qua, trong lúc ăn tối, ông Nevile ăn mặc thế nào? - Thấy bác đầu bếp Hurstall im lặng, Leach hỏi tiếp - Bộ âu phục màu xanh lam phải không? Hay màu ghi kẻ sọc?

- Tôi nhớ rồi, câu Nevile mặc áo vét màu xanh lam...

Các gia nhân đã ra hết thì cảnh sát viên Jones chạy vào, vẻ rạng rỡ.

- Vậy là đã rõ. Tôi đã lấy vân tay tất cả và có một dấu vân tay ăn khớp! Tôi chưa kiểm tra thật kỹ, nhưng tôi tin là đúng...

- Cụ thể?

- Các dấu vân tay trên cán cây gậy chơi “gôn”, thưa ông thanh tra, đều của Nevile Strange.

Battle ngả người ra lưng ghế:

- Rất tốt.

IV

Họ hội ý trong phòng giấy của cảnh sát trưởng địa phương. Có mặt cả ba người: thiếu tá cảnh sát trưởng Mitchell, hai cậu cháu Battle và Leach.

Viên thiếu tá cảnh sát trưởng thở dài, nói:

- Tôi nghĩ, chúng ta đành phải bắt Nevile Strange thôi.

Thanh tra Leach tán thành.

Thiếu tá Mitchell quay sang nhìn Battle.

- Theo tôi, - Battle nói - thế là chúng ta có đủ bằng chứng để ra một lệnh bắt giữ. Động cơ gây án có: cái chết của phu nhân Tressilian sẽ tạo điều kiện cho Nevile và vợ ông ta hưởng một gia tài khá lớn. Nevile là người cuối cùng nhìn thấy phu nhân còn sống và giữa hai người đã nổ ra một cuộc to tiếng. Trên bộ âu phục ông ta mặc buổi tối hôm xảy ra vụ án có vết máu. Cuối cùng là trên hung khí gây án chỉ có những dấu vân tay của ông ta. Không có dâu vân tay của ai khác!

Battle trầm ngâm nói:

- Tôi vẫn băn khoăn về hai thứ, cây gậy đánh “gôn” và sợi dây kéo chuông. Đúng ra là một trong hai thứ chứ không phải cả hai.

Cảnh sát trưởng Mitchell và thanh tra Leach chăm chú nhìn Battle, chờ ông nói tiếp:

- Chúng ta thử hình dung sự việc diễn biến như thế nào. Tạm đặt giả thuyết là Nevile vào phòng phu nhân Tressilian, hai người to tiếng với nhau, rồi trong lúc nóng nảy, ông ta phang cây gậy chơi “gôn” lên đầu bà cụ... Nếu như vậy, đây là một vụ án mạng không có chủ định từ trước. Nhưng ta giải thích thế nào về cây gậy kia? Lúc đó là buổi tối, Nevile mang cây gậy đánh “gôn” rất nặng ấy theo làm gì?

- Có những cầu thủ tập luyện cả ban đêm, trong phòng ngủ!

- Đồng ý. Nhưng mọi người không ai thấy Nevile tập điều khiển cây “gôn”, cả trong nhà lẫn ngoài nhà. Chỉ một lần duy nhất, cách đây tám ngày, ông ta tập điều khiển cây gậy đánh “gôn” trên bãi cát. Như vậy có nghĩa, ông ta đem theo cây gậy đánh “gôn” vào phòng là có dụng ý. Có khả năng này vì số tiền ông ta được hưởng sau khi bà cụ qua đời rất lớn. Tuy nhiên trong khả năng này vẫn có một trong hai thứ chúng ta cần làm sáng tỏ: cây gậy “gôn” và sợi dây kéo chuông. Về chuyện bà quản gia Battle bị đánh thuốc ngủ thì dễ giải thích. Nhưng một trong hai thứ kia hiện còn mù mịt. Và nếu Nevile có chủ ý giết phu nhân, thì ông ta gây chuyện to tiếng với bà cụ làm gì? Ông ta chỉ việc đánh thuốc ngủ cho bà quản gia, rồi nhẹ nhàng vào phòng phu nhân. Sau khi thực hiện xong vụ án, ông ta tạo hiện trường giả, như có một cuộc đột nhập từ ngoài vào, lau chùi chiếc gậy “gôn” rồi cất nó vào chỗ cũ, thế là xong. Không! Có vấn đề nào đó trong chuyện này chưa ăn khớp!

- Vậy theo ông thì thế nào? - Thiếu tá Mitchell hỏi.

- Tôi quan tâm nhiều nhất đến cây gậy “gôn”.

- Nhưng không thể một kẻ nào đấy gây án mạng bằng cây gậy đó mà không làm mất đi những dấu vân tay của Nevile.

- Điều này cho thấy, hung khí là thứ khác chứ không phải cây gậy đánh “gôn”.

Thiếu tá Mitchell thở dài:

- Giả thuyết ấy của ông rất phiêu lưu, ông không thấy như vậy sao, thưa ông Battle?

- Tôi lại cho rằng rất lô gích. Nevile giết bà cụ bằng cây gậy đó hay bằng một thứ khác? Theo tôi giả thuyết thứ hai hợp lý hơn. Theo tôi, cây gậy kia được cố tình đặt vào phòng để đánh lạc hướng, sau khi hung thủ quết ít máu và dính vài sợi tóc vào đấy. Các vị còn nhớ, chính bác sĩ Lazenby cũng không quả quyết cây gậy đó là hung khí.

Ngả người ra lưng ghế, thiếu tá Mitchell lắng nghe, mỗi lúc một chăm chú hơn.

- Ông nói tiếp đi, ông Battle - Viên thiếu tá cảnh sát trưởng giục - Ông cứ phát triển trí tưởng tượng của ông nữa đi.

Battle bèn nói tiếp:

- Ta tạm gác cái gậy đó lại. Bây giờ ta thử xét động cơ gây án. Liệu Nevile có động cơ nào cần thanh toán gấp bà cụ không? Cái chết của phu nhân Tressilian đúng là cho ông ta một khoản tiền lớn, nhưng ông ta có cần tiền lắm không? Theo tôi, đây là vấn đề cốt lõi. Nevile bảo rằng ông ta không cần đến số tiền đó. Tôi nghĩ chúng ta nên điều tra cho rõ thêm về tình hình tài chính của ông ta. Nếu quả ông ta đang nợ nần và chủ nợ đang thúc ép thì như vậy là có động cơ. Còn nếu như lời ông ta nói là đúng thì ta phải tìm động cơ khác.

- Nghĩa là sao?

- Xem ông ta có động cơ nào ngoài chuyện tiền nong để giết bà cụ không?

Battle cau mày suy nghĩ, rồi nói tiếp:

- Tôi nhớ một câu tôi đã đọc được ở đâu đó, nói về “một bàn tay nhỏ nhắn từ Italia sang”. Câu ấy ý nói, nhiều khi động cơ gây án không nằm gần mà nằm rất xa...

Ba người im lặng một lúc lâu.

Cuối cùng thiếu tá Mitchell lên tiếng:

- Có lẽ ông nói có lý, ông Battle. Bởi tôi thấy trong vụ án này có một điều gì đó rất lạ. Vậy ông có thấy hướng điều tra của chúng ta nên thế nào không?

Battle nắm bàn tay lên cằm, nói:

- Tôi thích những phương pháp đơn giản. Chúng ta đã thấy nhiều biểu hiện Nevile là thủ phạm, vậy chúng ta tiếp tục điều tra theo hướng ấy. Chưa cần bắt nhưng vẫn tiếp tục thẩm vấn ông ta, xoay ông ta đủ kiểu, đồng thời lắng nghe diễn biến dư luận bàn tán của những người khác trong tòa nhà. Dần dần sự thật sẽ ló ra...

- Cậu bảo tiếp tục thẩm vấn Nevile? - Thanh tra Leach hỏi.

- Đúng thế và điều tra tỉ mỉ thêm. Thí dụ cần biết chính xác tối hôm đó, Nevile đã sử dụng thời gian thế nào. Theo tôi, ta nên công khai sự nghi ngờ của chúng ta đối với Nevile, trong khi đó ta quan sát phản ứng của những người khác...
 
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư