Giờ G - Chương 16.1

86 lượt xem
Chánh thanh tra Battle được hưởng một kỳ nghỉ hè dễ chịu. Tuy chỉ còn ba ngày nữa là kết thúc chuyến nghỉ mát, nhưng ông cũng vẵn hơi buồn thấy thời tiết bắt đầu chuyển sang mùa mưa. Nhưng khí hậu nước Anh là như thế, biết làm sao được? Và ông cũng đã được hưởng bao nhiêu ngày đẹp trời rồi.

Battle đang ngồi ăn điểm tâm với cháu ông, thanh tra James Leach, thì chuông điện thoại reo, gọi Leach.

Anh nhấc máy nghe một lúc rồi nói:

- Vâng, thưa ông! Tôi đến ngay bây giờ!

Rồi đặt máy xuống, vẻ mặt Leach đăm chiêu.

- Chuyện quan trọng à? - Battle hỏi.

- Một vụ án mạng... Phu nhân Tressilian... Một bà già liệt, rất danh tiếng trong vùng này. Tòa biệt thự ba tầng của bà cụ nằm trên bờ vách cao, thuộc địa phận làng Saltcreek. Sếp của cháu đang đợi cháu...

“Sếp” của thanh tra Leach là cảnh sát trưởng địa phương.

- Sếp rất thân với phu nhân - Leach nói thêm - Và ông ấy đợi cháu để cùng đến đó.

Ra đến cửa, anh quay lại nói với ông cậu:

- Cậu ạ...

- Cái gì?

- Cháu muốn cậu giúp cháu một tay, được rkhông ạ?... Đây là lần đầu tiên cháu phải điều tra một vụ quan trọng như thế này!

- Còn ở đây được ngày nào, cậu sẽ giúp cháu ngày ấy! Nhưng đấy là một vụ kẻ gian đột nhập định ăn trộm, nhưng không thành nên hắn phải giết chủ nhân hay sao?

- Cháu chưa biết.

II

Nửa giờ sau, thiếu tá Mitchell, Cảnh sát trưởng địa phương, nói chuyện với hai cậu cháu.

- Hiện nay còn quá sớm để khẳng định điều gì - Ông ta nói - Nhưng theo tôi, một điều đã rõ ràng: hung thủ không phải người bên ngoài. Không thấy mất thứ gì, không có hiện tượng phá cửa. Sáng nay, lúc xảy ra án mạng, các cửa đều đóng, kể cả cửa sổ.

Mitchell quay sang Battle:

- Nếu tôi đề nghị với Sở cảnh sát thành phố London, liệu họ có đồng ý cho phép ông hỗ trợ chúng tôi một tay không? Ông hiện đang có mặt ở đây, ông lại là cậu của Leach... Tất nhiên còn phải hỏi ông có chịu ở lại đây không đã... Tôi rất không muốn ép ông phải bỏ phần cuối của thời gian nghỉ hè...

- Về phần tôi, - Battle nói - tôi đồng ý hỗ trợ cho Leach, cháu tôi. Còn về phần sở cảnh sát London, ông nên liên hệ với ông Edgar. Hình như ông có quen ông ấy, đúng thế không?

Cảnh sát trưởng Mitchell gật đầu. Ông ta rất thân với Edgar Cotton, phó giám đốc Sở cảnh sát thành phố London.

- Tôi tin rằng với ông Edgar thì dễ thôi. Vậy là ta thống nhất nhé! Tôi sẽ gọi điện cho ông Edgar ngay bây giờ.

Mitchell nhấc máy, yêu cầu nối với London.

- Ông có cho đây là một vụ quan trọng không? - Battle hỏi.

- Nói chung, vụ này thuộc loại chúng tôi không được phép mắc một sai lầm nào. Nạn nhân là một nhân vật quen biết nhiều quan chức cao cấp... Và vụ án sẽ đụng đến một nhân vật không phải loại bình thường, cho nên việc điều tra phải tuyệt đối chính xác, không được phép phạm một sai lầm nào...

Battle gật đầu, không nói gì: ông đã hiểu ý ông bạn đồng nghiệp “tại chỗ” nói gì.

“Ông ta tin rằng đã biết thủ phạm là ai - Battle thầm nghĩ - Và ông ta rất buồn về chuyện đó. Hẳn phải là một người có danh tiếng trong vùng này, một nhân vật cao quý lắm. Nếu mình đoán sai, xin ai cứ chặt đầu mình đi!”

III

Hai cậu cháu Battle và Leach đang đứng trên ngưỡng cửa gian phòng ngủ, một gian phòng rất rộng và toàn đồ đạc quý giá. Trước mặt hai người, một nhân viên cảnh sát quỳ trên sàn đang thận trong nâng cây gậy đánh “gôn”, lấy dấu vân tay in ở đó. Trên chỗ bịt sắt của cây gậy, có vết máu đã khô, dính vào đó là mấy sợi tóc.

Gần giường, bác sĩ Lazenby, vốn kiêm chân thầy thuốc pháp y của địa phương, đang cúi người xem xét thi hài phu nhân Tressilian.

- Rõ như ban ngày - Bác sĩ nói - Nạn nhân bị đánh từ phía trước mặt. Ngay đòn đầu tiên, bà cụ đã bị vỡ sọ, chết ngay. Nhưng hung thủ muốn ăn chắc, nên đã bồi thêm một đòn thứ hai.

- Cảm ơn bác sĩ - Thanh tra Leach nói - Nạn nhân chết từ lúc nào?

- Trong khoảng giữa 10 giờ và 12 giờ đêm.

- Có thể chính xác hơn được không?

- Tôi không muốn phỏng đoán. Từ lúc đó đến nay, đã có nhiều yếu tố tác động, nên không thể chỉ dựa trên mức độ cứng lại của tử thi. Nhưng có thể chắc chắn rằng không trước 10 giờ đêm, và không sau 12 giờ đêm.

- Và hung khí là cây gậy đánh “gôn” kia?

Bác sĩ xem xét cây gậy.

- Chắc thế. Nhưng rất có thể hung thủ cố tình để lại cây gậy đó, vì theo tôi khám nghiệm tử thi thì nạn nhân chết không phải do đòn đánh của một cây gậy... Ông thấy đấy, thứ đập vào đầu nạn nhân không phải cạnh sắc của phần kim loại trên cây gậy, mà là một vật tròn nhẵn, có thể là thân cây gậy...

- Nghĩa là hung thủ đã phải rất chính xác trong động tác... Nhưng tôi cho rằng đấy chỉ là một hiệu quả ngẫu nhiên...

Leach giơ tay, thử lặp lại động tác của hung thủ.

- Thế thì lạ đấy. - Anh ta kết luận.

- Đúng thế - Bác sĩ trầm ngâm nói - Còn một chi tiết nữa làm tôi khó hiểu không kém. Đó là đòn đánh giáng vào thái dương bên phải của nạn nhân. Bởi hung thủ chỉ có thể đứng bên này giường, tức là bên trái nạn nhân. Phía bên kia vướng bức tường, hắn không có chỗ đứng...

- Nghĩa là, - Leach, rất chú ý đến chi tiết đó, anh nói - hung thủ là người thuận tay trái?

- Đấy là một điều - Bác sĩ nói - Tôi nghĩ đến nhưng chưa dám kết luận, bởi có quá ít bằng chứng. Tôi chỉ có thể nói, có nhiều khả năng hung thủ là người thuận tay trái. Tuy nhiên còn có những khả năng khác. Thí dụ lúc bị đánh, nạn nhân có thể hơi quay đầu sang bên trái. Mà cũng có khả năng hung thủ nhích giường ra để giáng đòn đánh, xong việc mới đẩy lại như cũ.

- Khả năng ấy rất ít! - Leach nói.

- Tôi đồng ý, nhưng không phải không có. Theo kinh nghiệm của tôi, thì rất ít khả năng hung hủ dùng tay trái đánh. Tôi không tin.

cảnh sát viên Jones, vẫn quỳ, cho biết cây gậy thuộc loại gậy đánh “gôn” rất bình thường, không phải loại dành riêng cho những người thuận tay trái.

- Vậy là rõ - thanh tra Leach nói - Nhưng rất có thể cây gậy không phải của hung thủ. Thưa bác sĩ, tôi cho rằng chúng ta có thể kết luận hung thủ là đàn ông được không?

- Chưa hoàn toàn chắc chắn. Có thể là phụ nữ, vì cây gậy khá nặng, không cần phải giáng mạnh lắm.

Chánh thanh tra Battle nói bằng giọng điềm tĩnh quen thuộc của ông ta:

- Đúng thế. Nhưng như vậy, ông chưa khẳng định hung khí là cây gậy đó?

Bác sĩ Lazènby quay sang Battle, đáp:

- Tất nhiên là chưa! Tôi chỉ nói rằng có thể hung thủ gây án bằng cây gậy này, chứ tôi chưa kết luận. Tất nhiên, tôi sẽ phân tích chất máu trên phần bằng kim loại của cây gậy, xem có đúng là niáu nạn nhân hay không. Và tôi sẽ đặt những sợi tóc này dưới kính hiển vi để xem xét.

Battle gật đầu.

- Bác sĩ nói đúng. Phải xem xét rất kỹ trước khi kết luận.

Bác sĩ Lazenby ngạc nhiên nhìn viên chánh thanh tra:

- Vậy ông cũng chưa tin rằng hung khí là cây gậy này?

Battle vội vã nói rõ ý mình:

- Không phải thế!... Tôi vốn suy nghĩ đơn giản, tôi tin vào thứ gì tôi đã nhìn thấy rõ mồn một. Nạn nhân chết vì bị đánh bằng một vật nặng. Mà cây gậy này rất nặng. Trên cán gậy lại có máu và những sợi tóc. Kết luận: đó chính là hung khí.

Thanh tra Leach hỏi:

- Lúc bị đánh, bà cụ thức hay ngủ?

Battle nói:

- Theo tôi thì thức. Trong mắt nạn nhân có nét ngạc nhiên, cảm giác rất riêng của tôi thì bà cụ không thể ngờ là sẽ bị giết. Tôi cho rằng không có sự chống cự và trên nét mặt nạn nhân không thấy có nét hoảng sợ. Tôi đoán bà cụ vừa thức dậy, chưa tỉnh hẳn, hoặc, bà cụ không nghĩ rằng người đứng trước mặt bà cụ lại định hành hung bà cụ...

Leach trầm ngâm nói:

- Trong phòng lúc đó không có nguồn ánh sáng nào khác ngoài ngọn đèn nhỏ ở đầu giường kia chứ?

- Đúng thế... Nhưng điều đó không giúp gì thêm cho chúng ta. Ngọn đèn đầu giường có thể do bà cụ bật lên lúc có người khác vào, cũng có thể được thắp sáng từ trước, hai tình huống đó không khác gì nhau trong vụ án mạng.

Cảnh sát viên Jones đã đứng lên. Anh nở một nụ cười thỏa mãn.

- Trên cây gậy này, - Anh ta nói - có rất nhiều dấu vân tay, và đều rất rõ.

- Đấy là một thuận lợi quan trọng! - Thanh tra Leach thở phào, nói.

Bác sĩ Lazenby nhận xét:

- Hung thủ là một kẻ rất chu đáo, hắn để lại hung khí, để lại các dấu vân tay, tôi lấy làm lạ sao hắn không để lại cả danh thiếp nữa!

- Có họa hắn điên - Battle nói - Nhưng chuyện đó cũng từng xảy ra đấy...

Bác sĩ cười. Trước khi cáo từ, ông nói:

- Tôi còn có một bênh nhân trong tòa nhà này.

- Một bệnh nhân?

- Chính thế!... Bác đầu bếp gọi điện mời tôi đến trước khi phát hiện ra vụ án mạng. Sáng bà quản gia của phu nhân Tressilian nằm bất tỉnh trên giường, trong phòng bà ta.

- Bà ta bị sao?

- Bà ta bị đánh thuốc ngủ. Một liều gardenal rất cao. Nhưng bà ta sẽ bình phục thôi.

- Dây chuông này là để gọi bà ta phải không?

Battle đưa mắt nhìn đầu sợi dây thõng xuống ngay gần đầu nạn nhân.

- Đúng đấy - Bác sĩ Lazenby đáp - Mỗi khi thấy hoảng sợ thứ gì, động tác đầu tiên của phu nhân Tressilian là giật sợi dây chuông ấy để gọi bà quản gia. Nhưng đêm qua thì dù bà cụ có giật dây đến sáng đi nữa, bà quản gia cũng không nghe thấy.

Battle nói:

- Rất có thể hung thủ đã đánh thuốc mê cho bà ta để tiện gây án. Nhưng thưa bác sĩ, ông biết chắc là bà quản gia không bao giờ dùng thuốc ngủ chứ?

- Tôi có thể bảo đảm là không bao giờ. Trong phòng bà ta không có thuốc ngủ, và tôi cảm thấy đoán được là người ta đã đánh thuốc ngủ cho bà ta theo cách nào: thuốc ngủ được hòa vào cốc nước sắc bà ta thường uống buổi tối, trước khi lên giường.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo