Giờ G - Chương 16.3
Corgi | Chat Online | |
06/04/2019 00:42:11 | |
Truyện trinh thám | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
87 lượt xem
- * Giờ G - Chương 16.4 (Truyện trinh thám)
- * Giờ G - Chương 17.1 (Truyện trinh thám)
- * Giờ G - Chương 16.2 (Truyện trinh thám)
- * Giờ G - Chương 16.1 (Truyện trinh thám)
- Kể cả phụ nữ?
- Đúng thế... Sao lại không?
Thiếu tá Mitchell nói:
- Vậy tôi xin nói: tôi trao toàn quyền cho ông, thưa ông Battle! Xin ông bàn với thanh tra Leach của chúng tôi, và hai người được toàn quyền hành động.
- Cảm ơn thiếu tá! - Battle nói - Thiếu tá đã liên hệ với hai ông công chứng của phu nhân Tressilian chưa?
- Tôi gọi điện thoại, và họ đã gửi cho tôi hai bản chúc thư của ông Matthew Tressilian và phu nhân. Riêng tài sản của phu nhân có khoảng năm trăm bảng. Bà cụ dành một phần cho bà quản gia Barrett, một phần nhỏ hơn cho bác đầu bếp Harstall, còn lại bao nhiêu thuộc về tiểu thư Aldin.
- Vậy là ta cần để mắt đến ba nhân vật này nữa.
Thiếu tá Mitchell cười:
- Tôi thấy ông là người không tin vào ai cả, thưa ông Battle!
- Bởi tôi cho rằng ta không nên lóa mắt trước cái gia tài trị giá năm mươi ngàn bảng. Tôi đã thấy có kẻ giết người chỉ vì chưa đến năm chục bảng. Điều quan trọng chưa phải tiền, mà là nhu cầu, là sự cần thiết... Rất có thể bà quản gia Barrett tự dùng thuốc ngủ để đánh lạc hướng điều tra!
- Mà chúng ta chưa thẩm vấn được bà ta đấy. Bác sĩ Lazenby chưa cho chúng ta hỏi.
Battle cười:
- Rồi bác đầu bếp rất có thể đang cần gấp một khoản tiền nào đó. Tiểu thư Aldin cũng vậy. Theo tôi biết, cô Aldin không có chút tài sản nào, và rất có thể cô ấy đang khao khát có một chút vốn liếng để tạo cho mình một cuộc sông tự lập.
Thiếu tá Mitchell tỏ vẻ hồ nghi.
- Các vị cứ tiếp tục làm việc. Bây giờ tôi xin phó thác toàn bộ vụ án cho hai vị.
V
Lúc trở lại biệt thự Mũi biển Hải âu, hai cậu cháu nhận được báo cáo của hai cảnh sát viên Williams và Jones.
Williams không tìm thấy thêm gì khả nghi trong phòng ngủ của phu nhân Tressilian. Nghe thấy thế, Battle quyết định cho phép các gia nhân vào đó thu dọn như bình thường.
Còn Jones thì đặt lên bàn một hộp các tông nhỏ.
- Đây là những thứ tôi tìm thấy trong túi áo vét của Nevile. Mấy sợi tóc màu hung trên ống tay áo, mấy sợi tóc màu vàng trên cổ áo và mặt trong vai áo bên phải.
Battle chăm chú xem những thứ Jones thu thập được. Phụ nữ trong nhà này có ba loại mầu tóc: vàng, hung và đen...
Jones nói thêm:
- Vết máu trên ống tay áo, tôi đã đưa đi xét nghiệm. Khi nào có kết quả, tôi sẽ báo cáo.
Leach hỏi ông cậu:
- Cậu có cho rằng hung thủ chỉ có thể là người trong nhà không?
- Có. Tất nhiên kẻ từ bên ngoài có thể mở cửa để vào. Bọn tội phạm chuyên nghiệp mở bất cứ ổ khóa nào chỉ bằng một mẩu dây thép. Nhưng người bên ngoài không thể biết được tác dụng cái chuông để đánh thuốc ngủ cho bà quản gia Barrett, và cũng không thể biết bà ta có thói quen uống nước sắc lá cây trước khi ngủ... Chỉ người trong nhà mới biết những chi tiết ấy... Bây giờ ta lên gác xem buồng tắm và những chỗ khác trên đó!
Họ lên thang gác. Đầu tiên họ vào gian nhà kho, chứa bàn tủ cũ, hòm xiểng và nhiều thứ linh tinh khác.
Williams nhận lỗi:
- Tôi chưa lục lọi trong này. Do tôi không biết cần tìm thứ gì.
- Đúng thôi - Battle nói - Nhìn bụi bặm trong này, ta thấy có lẽ sáu tháng nay không ai đặt chân vào đây.
Các phòng gia nhân đều trên tầng ba. Họ vào từng phòng, nhưng không phát hiện ra thứ gì đặc biệt. Lúc xuống thang gác, Battle dừng lại giữa chừng, chăm chú nhìn ô cửa sổ khá lạ, trên cao. Muốn mở cửa người ta dùng một cái sào dài, đầu có móc sắt. Cây sào được dựng trên chiếc cầu thang tầng hai, gác lên tường.
Leach giải thích:
- Khi mở cửa sổ này, cánh cửa bị hạ xuống bên ngoài, nhưng không xuống thấp quá. Vì vậy người bên ngoài không thể trèo lên để chui qua cửa sổ vào nhà được...
- Cậu đang nghĩ chuyện hoàn toàn khác - Battle nói - Ta đi tiếp...
Trên tầng hai, phòng đầu tiên họ vào xem xét là phòng của Audray. Trong phòng bầy biện gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ. Không có thứ gì nằm trên sàn. Trên bàn phấn có rất nhiều bàn chải tóc các kiểu. Battle mở tủ quần áo. Vài bộ áo váy, áo dài dạ hội, vài bộ đồ mùa hè. Tất cả may bằng loại vải thông thường. Chỉ có vài bộ vải đắt tiền thì lại đã cũ.
Battle đứng trầm ngâm một lúc trước bàn viết. Tay ông mân mê chiếc quản bút.
Williams nói:
- Tôi đã xem kỹ bàn thấm và sọt đựng giấy lộn. Không thấy có gì lạ...
- Tôi hiểu. Người ta không để lại ờ đây thứ gì cho chúng ta đâu...
Phòng bên cạnh của Royde, ngược lại, bừa bộn, bẩn thỉu. Quần áo quăng bừa bãi, chỗ nào cũng thấy tẩu thuốc, Một cuốn truyện rừng rậm của Kipling để mở trên bàn đầu giường.
Phòng tiểu thư Aldin xinh xắn, ấm cúng. Trên giá xếp toàn sách du lịch.
- Chủ nhân rõ ràng không cổ lỗ, trang trí khá hiện đại. Trên tường không treo một bức ảnh nào. Aldin thuộc loại người không nhấm nháp quá khứ.
Xem thêm hai phòng tắm và vài phòng xép khác, rồi bỏ qua phòng ngủ của phu nhân Tressilian, họ bước xuống ba bậc, vào “căn hộ” của vợ chồng Nevile.
Battle đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Bên dưới cửa sổ là vách đá thẳng đứng, dưới chân vách đá lởm chởm là biển. Phía xa, bên kia vũng biển nhỏ là vách đá dựng đứng của mỏm núi đá gọi là Mỏm Starkhead.
- Phòng này có ánh nắng chiếu vào buổi chiều, nhưng buổi sáng lại rất ảm đạm. Vách núi bên kia vũng biển sao trông u uất đến thế! Chẳng trách nhiều kẻ chán đời đã tìm đến đây để lao đầu từ trên đỉnh vách xuống biển!
Qua cửa thông, họ sang phòng thứ hai. Đồ đạc quẳng bừa bãi: quần áo lót, găng tay, áo thun. Một tấm áo liền váy bằng vải in hoa vắt trên lưng ghế. Tủ áo chật cứng: áo váy dạ hội, áo choàng và khăn bằng lông thú, váy ngắn thể thao...
Battle khẽ khép cửa lại.
- Nữ chủ nhân gian phòng này là người có máu tiêu tiền đây. Chồng bà ta hẳn biết rằng lấy một người vợ như bà ta tốn kém không ít!
- Phải chăng chính vì thế mà...
Thấy cặp mắt ông cậu nhìn mình vẻ giễu cợt, thanh tra Leach trẻ tuổi vội im bặt.
Xuống đến tầng một, Battle bảo Williams bảo mọi người biết ông cần gặp từng người một. Sau khi Williams đi làm nhiệm vụ, Battle kéo Leach vào phòng thư viện. Người đầu tiên ông muốn gặp là Nevile. Trong khi ông và Leach ngồi sau chiếc bàn gụ đồ sộ, cảnh sát viên Jones ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong góc phòng lúi húi gọt bút chì chuẩn bị ghi chép.
- Cháu thẩm vấn nhé, thái độ nghiêm nghị vào, ông bảo thanh tra Leach.
Rồi cau trán, tay xoa cằm, ông nói thêm:
- Cậu muốn cố nghĩ xem tại sao bỗng nhiên cậu lại chợt nhớ đến ông Hercule Poirot...
- Hercule Poirot? - Leach hỏi - Phải chăng đó là ông già thấp bé người Bỉ, làm thám tử không chuyên ấy không, thưa cậu?... Một con người ngộ nghĩnh...
- Cháu gọi là “ngộ nghĩnh” à? Cậu lại thấy ông ta ranh ma như con khỉ xanh, và đáng sợ như con báo cái ấy! Và cậu hết sức phục tài ông ta. Loại vụ án như thế này mà có ông ta tham gia vào thì hay biết mấy. Mà bản thân ông ta cũng thích lao vào những vụ quái đản kiểu này.
- Bởi đây là một vụ đòi hỏi phải rất tinh về tâm lý...
- Sao lại tâm lý? - Battle nói - Vấn đề là ở chỗ Poirot rất giỏi cách đẩy hung thủ đến chỗ hắn tự nói ra. Bởi nói cho cùng, nói ra sự thật vẫn dễ hơn nói dối. Chỉ cần một hớ hênh nhỏ, hắn tưởng không quan trọng, thế là hắn lộ ra sự thật. Cậu đang hình dung nếu gặp vụ này, Poirot sẽ làm thế nào? Nhưng tại sao bỗng nhiên cậu lại nghĩ đến ông ta? Hình như trong vụ này có một thứ gì đó... Nhưng là thứ gì?
Nevile bước vào, cắt đứt câu chuyện giữa hai cậu cháu.
Mặt anh ta tái nhợt, có vẻ rất lo lắng. Battle chăm chú quan sát. Hẳn anh ta biết cảnh sát đã tìm thấy những dấu vân tay của anh ta trên cán cây gậy đánh “gôn” và đang nghi cho anh ta. Tuy nhiên, anh ta rất điềm tĩnh. Trong thái độ anh ta, không có chút nào gây gổ, chống đối. Nevile có vẻ bực bội, nhưng vẫn hoàn toàn tự chủ.
- Ông Nevile, - Leach nói - chúng tôi muốn biết tỉ mỉ về cách ông sử dụng thời gian đêm hôm qua và về vài điều khác. Tôi xin nhắc lại là ông có quyền không trả lời những câu hỏi nào ông thấy không muốn trả lời. Những câu hỏi đó ông chỉ phải trả lời sau này, trước một hội đồng do ông tự chọn.
Nói xong, Leach ngả người trên lưng ghế để quan sát phản ứng của Nevile.
Nevile lộ vẻ như từ trên trời rơi xuống.
“Anh ta chưa đoán được mình định dắt dẫn anh ta tới đâu, hay anh ta đóng kịch?”
Im lặng một lúc lâu. Leach nói tiếp:
- Thế nào, ông Nevile Strange?
- Tôi xin trả lời tất cả các câu ông hỏi.
- Tôi nói thêm: tất cả những điều ông sắp nói ra sẽ được ghi đầy đủ và được sử dụng trong phiên tòa.
Vẻ mặt Nevile cau lại:
- Đấy là một lời đe dọa? - anh ta bực dọc nói.
- Hoàn toàn không phải, thưa ông Strange. Đấy chỉ là một lời căn dặn.
Nevile nhún vai:
- Tôi hiểu, đó là công việc bình thường của cảnh sát các ông. Vậy xin ông hỏi.
- Ông kể lại tỉ mỉ ông đã làm những gì, vào những thời gian nào đêm qua.
- Lúc ăn tối xong, chúng tôi sang phòng khách, uống cà phê đen và nghe đài. Sau đó tôi quyết định đến khách sạn bên thị trấn Easterhead gặp một người bạn đang nghỉ ở đó...
- Tên người bạn?
- Latimer. Edward Latimer.
- Bạn thân?
- Không thân lắm. Từ hôm về nghỉ ở đây, hai chúng tôi gặp nhau luôn. Anh ta nhiều lần đến nhà chúng tôi ăn, và chúng tôi cũng nhiều lần sang đó thăm anh ta... Battle chen vào:
- Vào giờ đó, sang thị trấn Easterhead có muộn quá không?
- Đấy là một nơi rất nhiều thứ tiêu khiển, và khách sạn mở cửa đến rạng sáng.
- Đồng ý. Nhưng ở nhà này, người ta lại quen đi ngủ sớm.
- Nói chung thì đúng như thế. Nhưng tôi đem theo chìa khóa cửa, để không ai phải chờ tôi về.
- Bà vợ ông không muốn đi cùng với ông hay sao?
Nevile lộ vẻ hơi khó chịu, nói:
- Không. Vợ tôi trong người không được khỏe và bà ấy đi ngủ sớm.
Leach ra hiệu cho Nevile nói tiếp.
- Tôi lên phòng để thay quần áo...
- Xin lỗi, - Leach nói - ông thay sang bộ âu phục hay cởi nó ra?
- Cả hai thứ. Trong bữa ăn, tôi mặc chiếc vét xanh lam, một trong bộ đồ sang nhất của tôi. Vì trời mưa nên tôi tính đi bộ ra bến phà rồi qua phà sang bên kia vũng biển. Quãng đường chưa đến một cây số. Và tôi thay áo vét xanh lam bằng chiếc áo vét mầu ghi kẻ sọc đã hơi cũ...
- Ông cứ nói tiếp!
- Trở lại điều lúc nãy tôi nói dở dang. Đang bước lên thang gác thì bác đầu bếp Hurstall ngăn tôi lại, bảo phu nhân Tressilian muốn gặp tôi. Tôi bèn ghé vào phòng phu nhân...
- Hình như, - Battle chen vào - ông là người cuối cùng nhìn thấy phu nhân đang còn sống?
Đột nhiên Nevile đỏ bừng mặt:
- Tôi cũng nghĩ thế. Lúc tôi ở đấy, phu nhân rất tỉnh táo.
- Ông ở trong phòng phu nhân bao lâu?
- Khoảng từ 20 phút đến nửa giờ, tôi đoán thế. Sau đó tôi về phòng mình, thay áo vét rồi đi ngay. Tôi lấy chìa khóa cửa đem theo.
- Lúc đó áng chừng mấy giờ?
- Khoảng 10 giờ 30. Tôi ra đến bến phà thì đúng lúc phà sắp chạy. Tôi sang bên kia vũng biển, vào khách sạn Easterhead, gặp Latimer ở đó. Hai chúng tôi uống rượu rồi chơi bi-a. Mải chơi tôi quên thời gian, đến khi sực nhớ thì tôi biết đã hết giờ phà hoạt động. Anh bạn Latimer có nhã ý đề nghị chở tôi về bằng ô-tô của anh ta. Quãng đường dài chừng hai chục cây số, bởi phải đi vòng qua thị trấn Saltington. Tôi chấp nhận. Chúng tôi rời khỏi khách sạn lúc 2 giờ sáng và đến đây, tôi đoán khoảng 2 giờ 30 phút. Tôi mời Latimer vào nhà dùng một chút gì đó, nhưng anh ta cáo lỗi, đi ngay. Tôi vào nhà, lên thẳng phòng, lên giường. Tôi không nghe thấy động tĩnh gì. Mọi người đều ngủ say. Mãi đến sáng, cô hầu phòng kia mới thét lên rằng...
Leach ngắt lời:
- Tốt lắm! Thưa ông Nevile, tôi muốn trở lại thời gian trước đó một chút, về cuộc trò chuyện giữa ông với phu nhân Tressilian. Lúc đó ông thấy phu nhân vẫn hoàn toàn bình thường?
- Đúng là như thế!
- Hai người nói chuyện gì với nhau?
- Đủ thứ chuyện...
- Cuộc trò chuyện diễn ra thân tình chứ?
- Tất nhiên!
Mặt Nevile hơi ửng hồng. Thanh tra Leach vẫn bình thản nói tiếp:
- Ông có tranh cãi với phu nhân không? Ông nên khai thật, bởi chúng tôi không giấu ông làm gì, có người đã nghe thấy một phần trong câu chuyện trao đổi giữa ông và phu nhân.
Nevile lạnh lùng đáp:
- Biết nói thế nào được nhỉ? Giữa phu nhân và tôi đã có một cuộc tranh luận nhỏ, không quan trọng...
- Về chuyện gì, ông Nevile?
Nevile phải cố ghìm lại nỗi khó chịu, điềm tĩnh trả lời:
- Thú thật với hai ông, phu nhân định dạy luân lý cho tôi. Tính phu nhân thỉnh thoảng lại như thế đấy. Khi có điều gì không tán thành, phu nhân hay nói toạc vào mặt người ta! Biết làm sao được, phu nhân thuộc thế hệ trước, chưa quen với những hiện tượng của thời nay. Phu nhân phản đối ly hôn, phản đối những thứ mà phu nhân gọi là tư tưởng hiện đại... Phu nhân với tôi có tranh cãi nhau đôi chút... Tôi có hơi nóng, nhưng lúc chia tay, hai bác cháu đều lại hòa thuận mặc dù cả hai đều chấp nhận rằng có những quan niệm không thể nhất trí được!
Nevile vội vã nói thêm:
- Dù sao, tôi cũng chưa nổi nóng đến mức đập cây gậy vào đầu phu nhân! Tôi đoán các ông muốn hỏi tôi có làm như thế không chứ gì?
Leach nhìn ông cậu, Battle vẫn thản nhiên chống khuỷu tay lên bàn, im lặng.
- Sáng nay, - Leach nói tiếp - ông đã thừa nhận cây gậy đánh “gôn” ấy là của ông. Vậy ông có thể giải thích tại sao trên cán gậy có những dấu vân tay của ông không?
Nevile sửng sốt nhìn người thanh tra cảnh sát trẻ:
- Tôi tưởng đấy là điều tất nhiên! Cây gậy đánh gôn ấy của tôi, và tôi vẫn thường sử dụng...
- Ra ông chưa hiểu ý tôi - Leach nói - Những dấu vân tay ấy cho thấy ông là người cuối cùng cầm vào tay cây gậy ấy. Chúng tôi muốn ông giải thích cho điều ấy.
Nevile tái mặt.
- Điều ấy làm sao tôi giải thích được? Bởi rất có thể một kẻ nào đó cầm vào cây gậy đó sau tôi... Có thể người đó đeo găng...
- Không đâu, ông Nevile. Nếu có người nào cầm thì tất sẽ làm mất các dấu vân tay của ông.
Im lặng. Im lặng rất lâu.
Rồi Nevile kêu lên: “Lạy Chúa!”. Anh ta đưa hai nắm tay lên mắt. Hai sĩ quan cảnh sát chăm chú nhìn anh ta.
Một lúc sau, Nevile thở một hơi rất dài. Anh ta buông hai nắm tay xuống, ngẩng đầu. Dường như anh ta đã trấn tĩnh lại được.
- Không thể có chuyện ấy được - Nevile nói, giọng điềm tĩnh trở lại - Không thể có chuyện ấy. Các ông cho là tôi giết phu nhân? Không thể có chuyện ấy! Tôi xin thề!... Có sự nhầm lẫn nào đó thôi...
- Về những dấu vân tay ấy, ông không có cách nào giải thích cho chúng tôi được sao?
- Làm sao tôi giải thích được?
- Còn tại sao có vết máu trên ống tay áo vét màu xanh lam của ông?
- Vết máu?
Giọng Nevile như hết hơi.
Anh nói:
- Vô lý!
- Hay ông bị chảy máu?
- Không... Chắc chắn là không!
Hai nhà chức trách chờ...
Nevile, trán lấm tấm mồ hôi, như thể cố nhớ lại. Vẻ mặt anh ta hoang mang, cặp mắt ngơ ngác nhìn hết Battle lại đến Leach.
- Quái lạ! - Nevile nói, như tự nói với bản thân - Đúng là quái lạ. Không thể có tất cả những chuyện ấy được!
- Sự thật vẫn là sự thật. - Battle bác lại.
- Nhưng tôi giết phu nhân làm gì kia chứ? - Nevile kêu lên - Không thể tưởng tượng nổi!... Không thể chấp nhận được!... Từ nhỏ tôi đã sống trong gia đình này, coi phu nhân như mẹ tôi...
- Đúng thế... Sao lại không?
Thiếu tá Mitchell nói:
- Vậy tôi xin nói: tôi trao toàn quyền cho ông, thưa ông Battle! Xin ông bàn với thanh tra Leach của chúng tôi, và hai người được toàn quyền hành động.
- Cảm ơn thiếu tá! - Battle nói - Thiếu tá đã liên hệ với hai ông công chứng của phu nhân Tressilian chưa?
- Tôi gọi điện thoại, và họ đã gửi cho tôi hai bản chúc thư của ông Matthew Tressilian và phu nhân. Riêng tài sản của phu nhân có khoảng năm trăm bảng. Bà cụ dành một phần cho bà quản gia Barrett, một phần nhỏ hơn cho bác đầu bếp Harstall, còn lại bao nhiêu thuộc về tiểu thư Aldin.
- Vậy là ta cần để mắt đến ba nhân vật này nữa.
Thiếu tá Mitchell cười:
- Tôi thấy ông là người không tin vào ai cả, thưa ông Battle!
- Bởi tôi cho rằng ta không nên lóa mắt trước cái gia tài trị giá năm mươi ngàn bảng. Tôi đã thấy có kẻ giết người chỉ vì chưa đến năm chục bảng. Điều quan trọng chưa phải tiền, mà là nhu cầu, là sự cần thiết... Rất có thể bà quản gia Barrett tự dùng thuốc ngủ để đánh lạc hướng điều tra!
- Mà chúng ta chưa thẩm vấn được bà ta đấy. Bác sĩ Lazenby chưa cho chúng ta hỏi.
Battle cười:
- Rồi bác đầu bếp rất có thể đang cần gấp một khoản tiền nào đó. Tiểu thư Aldin cũng vậy. Theo tôi biết, cô Aldin không có chút tài sản nào, và rất có thể cô ấy đang khao khát có một chút vốn liếng để tạo cho mình một cuộc sông tự lập.
Thiếu tá Mitchell tỏ vẻ hồ nghi.
- Các vị cứ tiếp tục làm việc. Bây giờ tôi xin phó thác toàn bộ vụ án cho hai vị.
V
Lúc trở lại biệt thự Mũi biển Hải âu, hai cậu cháu nhận được báo cáo của hai cảnh sát viên Williams và Jones.
Williams không tìm thấy thêm gì khả nghi trong phòng ngủ của phu nhân Tressilian. Nghe thấy thế, Battle quyết định cho phép các gia nhân vào đó thu dọn như bình thường.
Còn Jones thì đặt lên bàn một hộp các tông nhỏ.
- Đây là những thứ tôi tìm thấy trong túi áo vét của Nevile. Mấy sợi tóc màu hung trên ống tay áo, mấy sợi tóc màu vàng trên cổ áo và mặt trong vai áo bên phải.
Battle chăm chú xem những thứ Jones thu thập được. Phụ nữ trong nhà này có ba loại mầu tóc: vàng, hung và đen...
Jones nói thêm:
- Vết máu trên ống tay áo, tôi đã đưa đi xét nghiệm. Khi nào có kết quả, tôi sẽ báo cáo.
Leach hỏi ông cậu:
- Cậu có cho rằng hung thủ chỉ có thể là người trong nhà không?
- Có. Tất nhiên kẻ từ bên ngoài có thể mở cửa để vào. Bọn tội phạm chuyên nghiệp mở bất cứ ổ khóa nào chỉ bằng một mẩu dây thép. Nhưng người bên ngoài không thể biết được tác dụng cái chuông để đánh thuốc ngủ cho bà quản gia Barrett, và cũng không thể biết bà ta có thói quen uống nước sắc lá cây trước khi ngủ... Chỉ người trong nhà mới biết những chi tiết ấy... Bây giờ ta lên gác xem buồng tắm và những chỗ khác trên đó!
Họ lên thang gác. Đầu tiên họ vào gian nhà kho, chứa bàn tủ cũ, hòm xiểng và nhiều thứ linh tinh khác.
Williams nhận lỗi:
- Tôi chưa lục lọi trong này. Do tôi không biết cần tìm thứ gì.
- Đúng thôi - Battle nói - Nhìn bụi bặm trong này, ta thấy có lẽ sáu tháng nay không ai đặt chân vào đây.
Các phòng gia nhân đều trên tầng ba. Họ vào từng phòng, nhưng không phát hiện ra thứ gì đặc biệt. Lúc xuống thang gác, Battle dừng lại giữa chừng, chăm chú nhìn ô cửa sổ khá lạ, trên cao. Muốn mở cửa người ta dùng một cái sào dài, đầu có móc sắt. Cây sào được dựng trên chiếc cầu thang tầng hai, gác lên tường.
Leach giải thích:
- Khi mở cửa sổ này, cánh cửa bị hạ xuống bên ngoài, nhưng không xuống thấp quá. Vì vậy người bên ngoài không thể trèo lên để chui qua cửa sổ vào nhà được...
- Cậu đang nghĩ chuyện hoàn toàn khác - Battle nói - Ta đi tiếp...
Trên tầng hai, phòng đầu tiên họ vào xem xét là phòng của Audray. Trong phòng bầy biện gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ. Không có thứ gì nằm trên sàn. Trên bàn phấn có rất nhiều bàn chải tóc các kiểu. Battle mở tủ quần áo. Vài bộ áo váy, áo dài dạ hội, vài bộ đồ mùa hè. Tất cả may bằng loại vải thông thường. Chỉ có vài bộ vải đắt tiền thì lại đã cũ.
Battle đứng trầm ngâm một lúc trước bàn viết. Tay ông mân mê chiếc quản bút.
Williams nói:
- Tôi đã xem kỹ bàn thấm và sọt đựng giấy lộn. Không thấy có gì lạ...
- Tôi hiểu. Người ta không để lại ờ đây thứ gì cho chúng ta đâu...
Phòng bên cạnh của Royde, ngược lại, bừa bộn, bẩn thỉu. Quần áo quăng bừa bãi, chỗ nào cũng thấy tẩu thuốc, Một cuốn truyện rừng rậm của Kipling để mở trên bàn đầu giường.
Phòng tiểu thư Aldin xinh xắn, ấm cúng. Trên giá xếp toàn sách du lịch.
- Chủ nhân rõ ràng không cổ lỗ, trang trí khá hiện đại. Trên tường không treo một bức ảnh nào. Aldin thuộc loại người không nhấm nháp quá khứ.
Xem thêm hai phòng tắm và vài phòng xép khác, rồi bỏ qua phòng ngủ của phu nhân Tressilian, họ bước xuống ba bậc, vào “căn hộ” của vợ chồng Nevile.
Battle đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Bên dưới cửa sổ là vách đá thẳng đứng, dưới chân vách đá lởm chởm là biển. Phía xa, bên kia vũng biển nhỏ là vách đá dựng đứng của mỏm núi đá gọi là Mỏm Starkhead.
- Phòng này có ánh nắng chiếu vào buổi chiều, nhưng buổi sáng lại rất ảm đạm. Vách núi bên kia vũng biển sao trông u uất đến thế! Chẳng trách nhiều kẻ chán đời đã tìm đến đây để lao đầu từ trên đỉnh vách xuống biển!
Qua cửa thông, họ sang phòng thứ hai. Đồ đạc quẳng bừa bãi: quần áo lót, găng tay, áo thun. Một tấm áo liền váy bằng vải in hoa vắt trên lưng ghế. Tủ áo chật cứng: áo váy dạ hội, áo choàng và khăn bằng lông thú, váy ngắn thể thao...
Battle khẽ khép cửa lại.
- Nữ chủ nhân gian phòng này là người có máu tiêu tiền đây. Chồng bà ta hẳn biết rằng lấy một người vợ như bà ta tốn kém không ít!
- Phải chăng chính vì thế mà...
Thấy cặp mắt ông cậu nhìn mình vẻ giễu cợt, thanh tra Leach trẻ tuổi vội im bặt.
Xuống đến tầng một, Battle bảo Williams bảo mọi người biết ông cần gặp từng người một. Sau khi Williams đi làm nhiệm vụ, Battle kéo Leach vào phòng thư viện. Người đầu tiên ông muốn gặp là Nevile. Trong khi ông và Leach ngồi sau chiếc bàn gụ đồ sộ, cảnh sát viên Jones ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong góc phòng lúi húi gọt bút chì chuẩn bị ghi chép.
- Cháu thẩm vấn nhé, thái độ nghiêm nghị vào, ông bảo thanh tra Leach.
Rồi cau trán, tay xoa cằm, ông nói thêm:
- Cậu muốn cố nghĩ xem tại sao bỗng nhiên cậu lại chợt nhớ đến ông Hercule Poirot...
- Hercule Poirot? - Leach hỏi - Phải chăng đó là ông già thấp bé người Bỉ, làm thám tử không chuyên ấy không, thưa cậu?... Một con người ngộ nghĩnh...
- Cháu gọi là “ngộ nghĩnh” à? Cậu lại thấy ông ta ranh ma như con khỉ xanh, và đáng sợ như con báo cái ấy! Và cậu hết sức phục tài ông ta. Loại vụ án như thế này mà có ông ta tham gia vào thì hay biết mấy. Mà bản thân ông ta cũng thích lao vào những vụ quái đản kiểu này.
- Bởi đây là một vụ đòi hỏi phải rất tinh về tâm lý...
- Sao lại tâm lý? - Battle nói - Vấn đề là ở chỗ Poirot rất giỏi cách đẩy hung thủ đến chỗ hắn tự nói ra. Bởi nói cho cùng, nói ra sự thật vẫn dễ hơn nói dối. Chỉ cần một hớ hênh nhỏ, hắn tưởng không quan trọng, thế là hắn lộ ra sự thật. Cậu đang hình dung nếu gặp vụ này, Poirot sẽ làm thế nào? Nhưng tại sao bỗng nhiên cậu lại nghĩ đến ông ta? Hình như trong vụ này có một thứ gì đó... Nhưng là thứ gì?
Nevile bước vào, cắt đứt câu chuyện giữa hai cậu cháu.
Mặt anh ta tái nhợt, có vẻ rất lo lắng. Battle chăm chú quan sát. Hẳn anh ta biết cảnh sát đã tìm thấy những dấu vân tay của anh ta trên cán cây gậy đánh “gôn” và đang nghi cho anh ta. Tuy nhiên, anh ta rất điềm tĩnh. Trong thái độ anh ta, không có chút nào gây gổ, chống đối. Nevile có vẻ bực bội, nhưng vẫn hoàn toàn tự chủ.
- Ông Nevile, - Leach nói - chúng tôi muốn biết tỉ mỉ về cách ông sử dụng thời gian đêm hôm qua và về vài điều khác. Tôi xin nhắc lại là ông có quyền không trả lời những câu hỏi nào ông thấy không muốn trả lời. Những câu hỏi đó ông chỉ phải trả lời sau này, trước một hội đồng do ông tự chọn.
Nói xong, Leach ngả người trên lưng ghế để quan sát phản ứng của Nevile.
Nevile lộ vẻ như từ trên trời rơi xuống.
“Anh ta chưa đoán được mình định dắt dẫn anh ta tới đâu, hay anh ta đóng kịch?”
Im lặng một lúc lâu. Leach nói tiếp:
- Thế nào, ông Nevile Strange?
- Tôi xin trả lời tất cả các câu ông hỏi.
- Tôi nói thêm: tất cả những điều ông sắp nói ra sẽ được ghi đầy đủ và được sử dụng trong phiên tòa.
Vẻ mặt Nevile cau lại:
- Đấy là một lời đe dọa? - anh ta bực dọc nói.
- Hoàn toàn không phải, thưa ông Strange. Đấy chỉ là một lời căn dặn.
Nevile nhún vai:
- Tôi hiểu, đó là công việc bình thường của cảnh sát các ông. Vậy xin ông hỏi.
- Ông kể lại tỉ mỉ ông đã làm những gì, vào những thời gian nào đêm qua.
- Lúc ăn tối xong, chúng tôi sang phòng khách, uống cà phê đen và nghe đài. Sau đó tôi quyết định đến khách sạn bên thị trấn Easterhead gặp một người bạn đang nghỉ ở đó...
- Tên người bạn?
- Latimer. Edward Latimer.
- Bạn thân?
- Không thân lắm. Từ hôm về nghỉ ở đây, hai chúng tôi gặp nhau luôn. Anh ta nhiều lần đến nhà chúng tôi ăn, và chúng tôi cũng nhiều lần sang đó thăm anh ta... Battle chen vào:
- Vào giờ đó, sang thị trấn Easterhead có muộn quá không?
- Đấy là một nơi rất nhiều thứ tiêu khiển, và khách sạn mở cửa đến rạng sáng.
- Đồng ý. Nhưng ở nhà này, người ta lại quen đi ngủ sớm.
- Nói chung thì đúng như thế. Nhưng tôi đem theo chìa khóa cửa, để không ai phải chờ tôi về.
- Bà vợ ông không muốn đi cùng với ông hay sao?
Nevile lộ vẻ hơi khó chịu, nói:
- Không. Vợ tôi trong người không được khỏe và bà ấy đi ngủ sớm.
Leach ra hiệu cho Nevile nói tiếp.
- Tôi lên phòng để thay quần áo...
- Xin lỗi, - Leach nói - ông thay sang bộ âu phục hay cởi nó ra?
- Cả hai thứ. Trong bữa ăn, tôi mặc chiếc vét xanh lam, một trong bộ đồ sang nhất của tôi. Vì trời mưa nên tôi tính đi bộ ra bến phà rồi qua phà sang bên kia vũng biển. Quãng đường chưa đến một cây số. Và tôi thay áo vét xanh lam bằng chiếc áo vét mầu ghi kẻ sọc đã hơi cũ...
- Ông cứ nói tiếp!
- Trở lại điều lúc nãy tôi nói dở dang. Đang bước lên thang gác thì bác đầu bếp Hurstall ngăn tôi lại, bảo phu nhân Tressilian muốn gặp tôi. Tôi bèn ghé vào phòng phu nhân...
- Hình như, - Battle chen vào - ông là người cuối cùng nhìn thấy phu nhân đang còn sống?
Đột nhiên Nevile đỏ bừng mặt:
- Tôi cũng nghĩ thế. Lúc tôi ở đấy, phu nhân rất tỉnh táo.
- Ông ở trong phòng phu nhân bao lâu?
- Khoảng từ 20 phút đến nửa giờ, tôi đoán thế. Sau đó tôi về phòng mình, thay áo vét rồi đi ngay. Tôi lấy chìa khóa cửa đem theo.
- Lúc đó áng chừng mấy giờ?
- Khoảng 10 giờ 30. Tôi ra đến bến phà thì đúng lúc phà sắp chạy. Tôi sang bên kia vũng biển, vào khách sạn Easterhead, gặp Latimer ở đó. Hai chúng tôi uống rượu rồi chơi bi-a. Mải chơi tôi quên thời gian, đến khi sực nhớ thì tôi biết đã hết giờ phà hoạt động. Anh bạn Latimer có nhã ý đề nghị chở tôi về bằng ô-tô của anh ta. Quãng đường dài chừng hai chục cây số, bởi phải đi vòng qua thị trấn Saltington. Tôi chấp nhận. Chúng tôi rời khỏi khách sạn lúc 2 giờ sáng và đến đây, tôi đoán khoảng 2 giờ 30 phút. Tôi mời Latimer vào nhà dùng một chút gì đó, nhưng anh ta cáo lỗi, đi ngay. Tôi vào nhà, lên thẳng phòng, lên giường. Tôi không nghe thấy động tĩnh gì. Mọi người đều ngủ say. Mãi đến sáng, cô hầu phòng kia mới thét lên rằng...
Leach ngắt lời:
- Tốt lắm! Thưa ông Nevile, tôi muốn trở lại thời gian trước đó một chút, về cuộc trò chuyện giữa ông với phu nhân Tressilian. Lúc đó ông thấy phu nhân vẫn hoàn toàn bình thường?
- Đúng là như thế!
- Hai người nói chuyện gì với nhau?
- Đủ thứ chuyện...
- Cuộc trò chuyện diễn ra thân tình chứ?
- Tất nhiên!
Mặt Nevile hơi ửng hồng. Thanh tra Leach vẫn bình thản nói tiếp:
- Ông có tranh cãi với phu nhân không? Ông nên khai thật, bởi chúng tôi không giấu ông làm gì, có người đã nghe thấy một phần trong câu chuyện trao đổi giữa ông và phu nhân.
Nevile lạnh lùng đáp:
- Biết nói thế nào được nhỉ? Giữa phu nhân và tôi đã có một cuộc tranh luận nhỏ, không quan trọng...
- Về chuyện gì, ông Nevile?
Nevile phải cố ghìm lại nỗi khó chịu, điềm tĩnh trả lời:
- Thú thật với hai ông, phu nhân định dạy luân lý cho tôi. Tính phu nhân thỉnh thoảng lại như thế đấy. Khi có điều gì không tán thành, phu nhân hay nói toạc vào mặt người ta! Biết làm sao được, phu nhân thuộc thế hệ trước, chưa quen với những hiện tượng của thời nay. Phu nhân phản đối ly hôn, phản đối những thứ mà phu nhân gọi là tư tưởng hiện đại... Phu nhân với tôi có tranh cãi nhau đôi chút... Tôi có hơi nóng, nhưng lúc chia tay, hai bác cháu đều lại hòa thuận mặc dù cả hai đều chấp nhận rằng có những quan niệm không thể nhất trí được!
Nevile vội vã nói thêm:
- Dù sao, tôi cũng chưa nổi nóng đến mức đập cây gậy vào đầu phu nhân! Tôi đoán các ông muốn hỏi tôi có làm như thế không chứ gì?
Leach nhìn ông cậu, Battle vẫn thản nhiên chống khuỷu tay lên bàn, im lặng.
- Sáng nay, - Leach nói tiếp - ông đã thừa nhận cây gậy đánh “gôn” ấy là của ông. Vậy ông có thể giải thích tại sao trên cán gậy có những dấu vân tay của ông không?
Nevile sửng sốt nhìn người thanh tra cảnh sát trẻ:
- Tôi tưởng đấy là điều tất nhiên! Cây gậy đánh gôn ấy của tôi, và tôi vẫn thường sử dụng...
- Ra ông chưa hiểu ý tôi - Leach nói - Những dấu vân tay ấy cho thấy ông là người cuối cùng cầm vào tay cây gậy ấy. Chúng tôi muốn ông giải thích cho điều ấy.
Nevile tái mặt.
- Điều ấy làm sao tôi giải thích được? Bởi rất có thể một kẻ nào đó cầm vào cây gậy đó sau tôi... Có thể người đó đeo găng...
- Không đâu, ông Nevile. Nếu có người nào cầm thì tất sẽ làm mất các dấu vân tay của ông.
Im lặng. Im lặng rất lâu.
Rồi Nevile kêu lên: “Lạy Chúa!”. Anh ta đưa hai nắm tay lên mắt. Hai sĩ quan cảnh sát chăm chú nhìn anh ta.
Một lúc sau, Nevile thở một hơi rất dài. Anh ta buông hai nắm tay xuống, ngẩng đầu. Dường như anh ta đã trấn tĩnh lại được.
- Không thể có chuyện ấy được - Nevile nói, giọng điềm tĩnh trở lại - Không thể có chuyện ấy. Các ông cho là tôi giết phu nhân? Không thể có chuyện ấy! Tôi xin thề!... Có sự nhầm lẫn nào đó thôi...
- Về những dấu vân tay ấy, ông không có cách nào giải thích cho chúng tôi được sao?
- Làm sao tôi giải thích được?
- Còn tại sao có vết máu trên ống tay áo vét màu xanh lam của ông?
- Vết máu?
Giọng Nevile như hết hơi.
Anh nói:
- Vô lý!
- Hay ông bị chảy máu?
- Không... Chắc chắn là không!
Hai nhà chức trách chờ...
Nevile, trán lấm tấm mồ hôi, như thể cố nhớ lại. Vẻ mặt anh ta hoang mang, cặp mắt ngơ ngác nhìn hết Battle lại đến Leach.
- Quái lạ! - Nevile nói, như tự nói với bản thân - Đúng là quái lạ. Không thể có tất cả những chuyện ấy được!
- Sự thật vẫn là sự thật. - Battle bác lại.
- Nhưng tôi giết phu nhân làm gì kia chứ? - Nevile kêu lên - Không thể tưởng tượng nổi!... Không thể chấp nhận được!... Từ nhỏ tôi đã sống trong gia đình này, coi phu nhân như mẹ tôi...
Truyện mới nhất:
- Cuộc đời cũng không hẳn là tẻ nhạt (Truyện tiểu thuyết)
- Tổng hợp truyện cười (Truyện cười)
- Một đời một kiếp Giang Nam Lão (Truyện ngôn tình)
- Ác mộng bóng ma (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Mèo mướp và chiếc mũ (Truyện ngắn)
- Bông hoa tím (Truyện ngắn)
- Bóng ma trắng (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Đêm của những con dao dài (Truyện lịch sử) (Truyện ngắn)
- Đại chiến (Truyện ngắn)
- Tiết kiểm tra miệng (Truyện ngắn)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Giờ G - Chương 16.3,Giờ G
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!