Xuân sắc tràn đầy - Chương 1: Ba người là thanh mai trúc mã
Hàn Mạt Tử | Chat Online | |
18/04/2019 21:41:07 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
152 lượt xem
- * Tuổi Thanh Xuân cảm nắng và đơn phương (Truyện ngôn tình)
- * Chó khôn quá ư? (Truyện cười)
- * Tuổi thanh xuân (Truyện ngắn)
- * Vova học giỏi (Truyện cười)
Hôm nay, là buổi tham quan cuối cùng trước khi tốt nghiệp Cao Trung. Từ Nghiên do để quên đồ ở tiệm ăn, phải quay về lấy, cho nên thời điểm lên xe buýt trễ hơn người khác. Chỗ ngồi phía trước đều đã đông nghẹt, cô chỉ đành đi về phía cuối xe, cố gắng xơi dịch một đống hành lý mới tìm được một chỗ ngồi tạm ổn, cô đơn ngồi xuống.
Ngưỡng cổ ra nhìn về phía trước, một đám người đang đùa giỡn ầm ĩ, một thanh niên cùng với đám người ngồi ở phía đầu xe chính là bạn trai cô, Lý Húc. Vừa đánh bài, vừa nói chuyện phiếm, chơi tới quên trời quên đất. Quên mất sự tồn tại của người bạn gái này, vừa nãy lên xe trễ, cô cũng cố tình đi đến bên cạnh hắn, đi qua đi lại vài lần, nhưng cũng bị lơ tiệc, thậm chí không thèm nhìn cô đến một cái.
Thực tế chứng minh, trong lòng cô thực sự rất khổ sở. Bắt đầu từ hai tuần trước, cô nhìn thấy một tấm hình Lý Húc đang cùng một cô gái ra ngoài dạo chơi, còn quá đáng hơn là để cô nhìn thấy một tấm hình thân mật.
Bên trong ảnh chụp, là một nam sinh dáng vẻ phong trần, cùng với một nữ sinh nóng bỏng, hai người dán lại gần nhau, cô nhận ra nữ sinh kia chính là trợ lý chủ nhiệm đội bóng rổ Lý Húc tham gia, Chu Vân Tư. Còn về nam sinh kia có phải Lý Húc hay không, cô thật sự không dám khẳng định.
Bởi vì cô không tin, hoặc là đang cố thuyết phục bản thân mình đừng tin, Từ Nghiên cô nhất định phải đem việc này tra cho rõ ràng! Nhưng cô thật sự không phải loại người tùy hứng, mọi chuyện đều phải có đầu có đuôi, vòng vo mười bảy mười tám lần mới kết luật, bao gồm cả chuyện như thế này, cũng không có ngoại lệ.
Cô muốn hỏi rõ hắn, nhưng không biết tại sao không có đủ dũng khí. Kết quả là, buổi tham quan cuối cùng này, vì quá rối rắm, nên đối với Lý Húc xa cách, làm cho hắn cũng nổi điên lên. Cuối cùng, hai ngày tham quan kết thúc không hề tốt đẹp, hắn lo chơi phần hắn, nhất quyết không để ý đến cô.
Từ Nghiên có nhiều điều muốn nói, có nhiều thứ muốn chia sẻ, nhưng lại không tìm được người thích hợp. Ngồi một mình, không khí quá lạnh, cô khoanh tay trước ngực tự ôm chính mình. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tại sao mọi chuyện lại trở nên tệ như thế này?
Trong đầu không tự chủ hiện lên một ít hình ảnh dĩ vãng. Hình ảnh hai nam sinh cùng một nữ sinh, luôn túm lại, cùng nhau chơi đùa, đó là Lý Húc khi còn nhỏ, Mạc Quân Lâm khi còn nhỏ, và Từ Nghiên khi còn nhỏ. Ba người chơi với nhau từ khi còn ở mẫu giáo, thấm thoát đã đến cao trung. Học cùng một trường, ở cùng một lớp.
Bọn họ cùng nhau chơi, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau đọc sách, cùng nhau mắng người, cùng nhau vượt qua rất nhiều năm tháng tốt đẹp, khi đó còn trẻ không có nhiều tâm tư, cảm tình đều chân thật, phát ra từ tâm. Mãi cho đến khi cô và Lý Húc quen nhau. Hắn giống như ánh mặt trời, toàn thân tỏa ra năng lượng nhiệt tình, cùng hắn ở bên nhau thực lòng vui sướng, lúc đó cô không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đồng ý.
Cũng từ khi đó, cô ý thức được mình phải giữ khoảng cách nhất định với Mạc Quân Lâm. Việc có bạn trai sớm cô không dám nói cho mẫu thân đại nhân biết, bởi vì bà luôn ân cần dạy dỗ cô không thể, cũng tuyệt đối không thể yêu sớm.
Chỉ là, chạy trời không khỏi nắng, mẫu thân vẫn biết được.
Cô lúc đó bị đánh một trận tơi bời, đặc biệt bị cảnh cáo, tuyệt đối không thể để ảnh hưởng đến kết quả học tập, phải thi đậu vào đại học.
Cô là đệ nhất học phủ hệ ngoại ngữ của trường, đương nhiên không thể xao lãng việc học. Cứ như vậy mà quen nhau ba năm, bây giờ cũng sắp tốt nghiệp cao trung, cô vẫn giữ lập trường, hai người trừ nắm tay, hôn cũng không quá mười lần, đặc biệt là thời gian gần đây cô muốn chuyên tâm ôn tập, Lý Húc đã nhiều lần bị cô cự tuyệt....
Hắn không cao hứng, nếu vì lý do này mà hắn có người khác, nguyên nhân thật ra cũng không khó đoán.
Cô suy nghĩ một hồi ngồi đến xuất thần, đột nhiên vị trí kế bên trùng xuống, cô theo phản xạ quay đầu lại nhìn, là một người tuy là học sinh cao trung nhưng lại trưởng thành, tự lập hơn rất nhiều, Mạc Quân Lâm.
"Chỗ này an tĩnh." Trong tay Mạc Quân Lâm cầm theo một quyển sách, ánh mắt nhàn nhạt liếc cô một cái, à, thì ra là ngại phía trên ồn ào mới xuống đây.
Cô đương nhiên không mong muốn, Mạc Quân Lâm đối với cô có điểm gì kỳ lạ, từ nhỏ đến lớn cả ba chơi với nhau, mỗi lần cô khóc chỉ có một mình Lý Húc mắng cô, còn Mạc Quân Lâm luôn luôn ngồi im lặng một bên, cái gì cũng không nói, chỉ làm duy nhất một điều đó là nắm chặt tay cô.
Nói thật, Mạc Quân Lâm so với Lý Húc đương nhiên xuất sắc hơn, nhưng hắn quá lạnh lùng, lúc nào cũng im lặng, một tí điểm phản ứng cũng không có, có vài nữ sinh coi trọng hắn, nhưng đều bị cự tuyệt một cách rất mất mặt.
Lý Húc tính cách rộng rãi, tiêu chuẩn soái ca ấm áp, nên hấp dẫn nhiều nữ sinh hơn, thậm chí có người còn bày trò trước mặt cô, bản thân cô bị Lý Húc lơ là cũng không phải lần một lần hai. Trước đây, cho dù cô có bướng bỉnh cáu kỉnh cỡ nào, hắn cũng chưa từng lơ đẹp cô như hôm nay.
Cô lắc lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ vừa rồi, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng bên cạnh đột nhiên truyền tới một âm thanh:
"Nghiên Nghiên, từ này là có nghĩa gì?"
Âm thanh trầm thấp dễ nghe thật sự đánh vào tai cô với âm ly rất gần, trái tim cô run lên, lỗ tai mẫn cảm nóng bừng, cô xoay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Mạc Quân Lâm. Hắn nghiêm túc nhìn cô chăm chú, đi theo tầm mắt đi xuống, cô nhìn vào ngón tay thon dài chỉ vào một từ tiếng Anh, một chữ Độc Nhất.
Cô nghĩ, chắc hắn không phải cố ý đâu.
Từ Nghiên trong lòng cảm thấy ngượng ngùng, lại quá khó mở lời...Cô cúi đầu, thuận tay vén lọn tóc trước mặt ra sau tai, muốn xem rõ lại quyển sách một chút, tự nhiên xe buýt thắng gấp, cả người vô luật bị ngã về phía trước, đụng phải cánh tay hắn. Xe buýt lúc này lại đạp mạnh ga, cả người cô lại bị hất về phía sau thật mạnh.
Đột nhiên, bên eo cảm nhận được một bàn tay to ôm lấy, mạnh mẽ mà ổn định được động tác lắc lư của cô. Trên xe một đám người bị lắc, không ngã trái thì ngã phải, hùng hùng hổ hổ than thở, rồi lại tiếp tục hồ nháo. Đuôi xe so với đầu xe lại xóc nảy hơn nhiều, dư âm càng lâu hơn. Từ Nghiên sợ tới mức trái tim nhảy lên kinh hoàng, sau khi bình tĩnh phát hiện ra cánh tay đặt bên hông vẫn còn chưa thu về, bàn tay Mạc Quân Lâm rất ấm, cũng rất vững vàng.
Hai mắt cô nóng lên, thẹn thùng làm hai gò má phiếm hồng:
"Quân Lâm, xe hết sốc rồi, tay của cậu...."
Cô còn chưa nói xong, câu tiếp đã bị Mạc Quân Lâm đánh gãy
"Nghiên Nghiên, người của cậu không ấm, có lạnh hay không?"
"À...." Cô nhìn thấy bộ dạng quan tâm của hắn, bần thần một chút, theo bản năng gật đầu.
"Tớ ôm cậu, một chút sẽ hết lạnh." Mạc Quân Lâm nói rõ ràng, ngữ khí không cho phép cự tuyệt.
Cô lắp bắp: "Không, không cần, mình dùng cái mền kia là được rồi."
Cơ thể cô từ lúc sinh ra đã lạnh hơn người thường, khi còn nhỏ, Mạc Quân Lâm thường nắm tay cô, cho cô hơi ấm, có khi còn ôm cô cùng nhau sưởi ấm.
Nhưng sau khi cùng Lý Húc qua lại, cô đâu có thể cùng hắn làm ra cái hành vi này được.
Mạc Quân Lâm nghe vậy liền buông tay, khom lưng lấy cái mền mỏng gần đó đưa cho cô, cô vươn tay ra tiếp, ai ngờ hắn đem cái mền phủ lên đầu gối. Bởi vì buổi sáng sẽ chụp một tấm ảnh tập thể, nên cô muốn ăn diện một chút, mặc một cái váy ngắn tới đầu gối.
Làm xong, bàn tay kia lại vươn tới vòng qua eo cô.
"Tay của cậu.....sao cậu lại....." Cô trừng mắt, lộ vẻ giật mình.
"Dùng mền cũng không ấm lên được liền, mình ôm cậu trước." Lời nói Mạc Quân Lâm nhàn nhạt, biểu cảm kia giống y hệt lúc còn nhỏ, hồi ức cũ nảy lên trong đầu, nhất thời cả tâm tình cô đều rối loạn....Cô lại nhớ đến Lý Húc.
So với Lý Húc, Mạc Quân Lâm vẫn im lặng ở bên cô, làm bạn với cô.
Cô không đặc biệt nghĩ tới chuyện tương lai ở cùng ai mới là thích hợp.
Nếu như lúc trước người thổ lộ với cô là Mạc Quân Lâm, có khả năng cô cũng sẽ đáp ứng.
Nhưng, cô nghĩ rằng hắn chỉ đối với cô tốt, như là một người anh trai đối với em gái mà thôi.
Cho nên, khi bị hắn ôm như vậy, cô thẹn thùng, trong lòng không khỏi đoán mò, bởi vì lâu lắm rồi chưa từng có ai ôm cô như vậy, cảm thấy không được tự nhiên.
Hai người họ cùng nhau ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong xe, trừ khi có người nào đi tới, bằng không sẽ không thấy được hình ảnh một chàng trai cao lớn ôm một cô gái nhỏ vào lòng. Bên cạnh chỗ ngồi của bọn họ, còn có rất nhiều hành lý, che khuất tầm mắt của những người khác.
Mạc Quân Lâm một tay to lớn, ôm chặt eo Từ Nghiên, tay còn lại dùng để đọc sách, sắc mặt lạnh lùng, như không có gì xảy ra.
Thời gian trôi qua, cô càng lúc càng thả lỏng tâm tình, thậm chí không nhịn được, coi đó là một thói quen, dựa hẳn vào hơi ấm của hắn, chỉ là dựa một chút, chắc là không sao đâu?
Đột nhiên, bên ngoài đổ mưa rất lớn, cửa sổ xe bị sương mù làm mờ, cô nhìn một hồi, trong lòng cũng cảm thấy nặng nề, cái gì cũng nghĩ không thông. Sau này, cả ba cùng vào đại học, có rất nhiều chuyện sẽ thay đổi, tình cảm, cũng sẽ không còn như trước.
Cô biết rằng, từ lúc cô đồng ý qua lại với Lý Húc. Ba người bọn họ, đã không còn như xưa.
Cô tự động xa cách Mạc Quân Lâm. Thời gian ba người gặp nhau càng lúc càng ít, hơn nữa không chỉ Quân Lâm. Cô với Lý Húc đã gây tới như vậy, khẳng định không thể cứu vãn.
Xe buýt mắt kẹt lại giữa một trời đầy mưa, sắc trời dần dần chuyển tối, những người chơi đùa cả ngày cũng cảm thấy mệt mỏi, từng người trở về chỗ ngồi nghỉ ngơi. Từ Nghiên nhìn về phía Lý Húc, hắn cũng đang ngủ, trên mặt còn dùng cái nón để che, một bộ dạng tự tại ung dung, không để cô vào mắt.
"Không mệt sao?" Mạc Quân Lâm bỗng nhiên thấp giọng nói.
"Ừm."
Trời mưa, sương mù nhiều, xe buýt càng lúc càng lạnh, không khí bức rức khó chịu, Từ Nghiện mặc một chiếc váy ngắn, hai chân đã bị đông cứng. Đang lờ đờ buồn ngủ, cô cảm nhận được có một bàn tay nóng bỏng trực tiếp chui vào trong mền mỏng dưới chân cô.
Cô hoảng sợ, quay đầu trừng hắn: "Quân Lâm, cậu làm sao vậy?"
Ngưỡng cổ ra nhìn về phía trước, một đám người đang đùa giỡn ầm ĩ, một thanh niên cùng với đám người ngồi ở phía đầu xe chính là bạn trai cô, Lý Húc. Vừa đánh bài, vừa nói chuyện phiếm, chơi tới quên trời quên đất. Quên mất sự tồn tại của người bạn gái này, vừa nãy lên xe trễ, cô cũng cố tình đi đến bên cạnh hắn, đi qua đi lại vài lần, nhưng cũng bị lơ tiệc, thậm chí không thèm nhìn cô đến một cái.
Thực tế chứng minh, trong lòng cô thực sự rất khổ sở. Bắt đầu từ hai tuần trước, cô nhìn thấy một tấm hình Lý Húc đang cùng một cô gái ra ngoài dạo chơi, còn quá đáng hơn là để cô nhìn thấy một tấm hình thân mật.
Bên trong ảnh chụp, là một nam sinh dáng vẻ phong trần, cùng với một nữ sinh nóng bỏng, hai người dán lại gần nhau, cô nhận ra nữ sinh kia chính là trợ lý chủ nhiệm đội bóng rổ Lý Húc tham gia, Chu Vân Tư. Còn về nam sinh kia có phải Lý Húc hay không, cô thật sự không dám khẳng định.
Bởi vì cô không tin, hoặc là đang cố thuyết phục bản thân mình đừng tin, Từ Nghiên cô nhất định phải đem việc này tra cho rõ ràng! Nhưng cô thật sự không phải loại người tùy hứng, mọi chuyện đều phải có đầu có đuôi, vòng vo mười bảy mười tám lần mới kết luật, bao gồm cả chuyện như thế này, cũng không có ngoại lệ.
Cô muốn hỏi rõ hắn, nhưng không biết tại sao không có đủ dũng khí. Kết quả là, buổi tham quan cuối cùng này, vì quá rối rắm, nên đối với Lý Húc xa cách, làm cho hắn cũng nổi điên lên. Cuối cùng, hai ngày tham quan kết thúc không hề tốt đẹp, hắn lo chơi phần hắn, nhất quyết không để ý đến cô.
Từ Nghiên có nhiều điều muốn nói, có nhiều thứ muốn chia sẻ, nhưng lại không tìm được người thích hợp. Ngồi một mình, không khí quá lạnh, cô khoanh tay trước ngực tự ôm chính mình. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tại sao mọi chuyện lại trở nên tệ như thế này?
Trong đầu không tự chủ hiện lên một ít hình ảnh dĩ vãng. Hình ảnh hai nam sinh cùng một nữ sinh, luôn túm lại, cùng nhau chơi đùa, đó là Lý Húc khi còn nhỏ, Mạc Quân Lâm khi còn nhỏ, và Từ Nghiên khi còn nhỏ. Ba người chơi với nhau từ khi còn ở mẫu giáo, thấm thoát đã đến cao trung. Học cùng một trường, ở cùng một lớp.
Bọn họ cùng nhau chơi, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau đọc sách, cùng nhau mắng người, cùng nhau vượt qua rất nhiều năm tháng tốt đẹp, khi đó còn trẻ không có nhiều tâm tư, cảm tình đều chân thật, phát ra từ tâm. Mãi cho đến khi cô và Lý Húc quen nhau. Hắn giống như ánh mặt trời, toàn thân tỏa ra năng lượng nhiệt tình, cùng hắn ở bên nhau thực lòng vui sướng, lúc đó cô không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đồng ý.
Cũng từ khi đó, cô ý thức được mình phải giữ khoảng cách nhất định với Mạc Quân Lâm. Việc có bạn trai sớm cô không dám nói cho mẫu thân đại nhân biết, bởi vì bà luôn ân cần dạy dỗ cô không thể, cũng tuyệt đối không thể yêu sớm.
Chỉ là, chạy trời không khỏi nắng, mẫu thân vẫn biết được.
Cô lúc đó bị đánh một trận tơi bời, đặc biệt bị cảnh cáo, tuyệt đối không thể để ảnh hưởng đến kết quả học tập, phải thi đậu vào đại học.
Cô là đệ nhất học phủ hệ ngoại ngữ của trường, đương nhiên không thể xao lãng việc học. Cứ như vậy mà quen nhau ba năm, bây giờ cũng sắp tốt nghiệp cao trung, cô vẫn giữ lập trường, hai người trừ nắm tay, hôn cũng không quá mười lần, đặc biệt là thời gian gần đây cô muốn chuyên tâm ôn tập, Lý Húc đã nhiều lần bị cô cự tuyệt....
Hắn không cao hứng, nếu vì lý do này mà hắn có người khác, nguyên nhân thật ra cũng không khó đoán.
Cô suy nghĩ một hồi ngồi đến xuất thần, đột nhiên vị trí kế bên trùng xuống, cô theo phản xạ quay đầu lại nhìn, là một người tuy là học sinh cao trung nhưng lại trưởng thành, tự lập hơn rất nhiều, Mạc Quân Lâm.
"Chỗ này an tĩnh." Trong tay Mạc Quân Lâm cầm theo một quyển sách, ánh mắt nhàn nhạt liếc cô một cái, à, thì ra là ngại phía trên ồn ào mới xuống đây.
Cô đương nhiên không mong muốn, Mạc Quân Lâm đối với cô có điểm gì kỳ lạ, từ nhỏ đến lớn cả ba chơi với nhau, mỗi lần cô khóc chỉ có một mình Lý Húc mắng cô, còn Mạc Quân Lâm luôn luôn ngồi im lặng một bên, cái gì cũng không nói, chỉ làm duy nhất một điều đó là nắm chặt tay cô.
Nói thật, Mạc Quân Lâm so với Lý Húc đương nhiên xuất sắc hơn, nhưng hắn quá lạnh lùng, lúc nào cũng im lặng, một tí điểm phản ứng cũng không có, có vài nữ sinh coi trọng hắn, nhưng đều bị cự tuyệt một cách rất mất mặt.
Lý Húc tính cách rộng rãi, tiêu chuẩn soái ca ấm áp, nên hấp dẫn nhiều nữ sinh hơn, thậm chí có người còn bày trò trước mặt cô, bản thân cô bị Lý Húc lơ là cũng không phải lần một lần hai. Trước đây, cho dù cô có bướng bỉnh cáu kỉnh cỡ nào, hắn cũng chưa từng lơ đẹp cô như hôm nay.
Cô lắc lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ vừa rồi, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng bên cạnh đột nhiên truyền tới một âm thanh:
"Nghiên Nghiên, từ này là có nghĩa gì?"
Âm thanh trầm thấp dễ nghe thật sự đánh vào tai cô với âm ly rất gần, trái tim cô run lên, lỗ tai mẫn cảm nóng bừng, cô xoay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Mạc Quân Lâm. Hắn nghiêm túc nhìn cô chăm chú, đi theo tầm mắt đi xuống, cô nhìn vào ngón tay thon dài chỉ vào một từ tiếng Anh, một chữ Độc Nhất.
Cô nghĩ, chắc hắn không phải cố ý đâu.
Từ Nghiên trong lòng cảm thấy ngượng ngùng, lại quá khó mở lời...Cô cúi đầu, thuận tay vén lọn tóc trước mặt ra sau tai, muốn xem rõ lại quyển sách một chút, tự nhiên xe buýt thắng gấp, cả người vô luật bị ngã về phía trước, đụng phải cánh tay hắn. Xe buýt lúc này lại đạp mạnh ga, cả người cô lại bị hất về phía sau thật mạnh.
Đột nhiên, bên eo cảm nhận được một bàn tay to ôm lấy, mạnh mẽ mà ổn định được động tác lắc lư của cô. Trên xe một đám người bị lắc, không ngã trái thì ngã phải, hùng hùng hổ hổ than thở, rồi lại tiếp tục hồ nháo. Đuôi xe so với đầu xe lại xóc nảy hơn nhiều, dư âm càng lâu hơn. Từ Nghiên sợ tới mức trái tim nhảy lên kinh hoàng, sau khi bình tĩnh phát hiện ra cánh tay đặt bên hông vẫn còn chưa thu về, bàn tay Mạc Quân Lâm rất ấm, cũng rất vững vàng.
Hai mắt cô nóng lên, thẹn thùng làm hai gò má phiếm hồng:
"Quân Lâm, xe hết sốc rồi, tay của cậu...."
Cô còn chưa nói xong, câu tiếp đã bị Mạc Quân Lâm đánh gãy
"Nghiên Nghiên, người của cậu không ấm, có lạnh hay không?"
"À...." Cô nhìn thấy bộ dạng quan tâm của hắn, bần thần một chút, theo bản năng gật đầu.
"Tớ ôm cậu, một chút sẽ hết lạnh." Mạc Quân Lâm nói rõ ràng, ngữ khí không cho phép cự tuyệt.
Cô lắp bắp: "Không, không cần, mình dùng cái mền kia là được rồi."
Cơ thể cô từ lúc sinh ra đã lạnh hơn người thường, khi còn nhỏ, Mạc Quân Lâm thường nắm tay cô, cho cô hơi ấm, có khi còn ôm cô cùng nhau sưởi ấm.
Nhưng sau khi cùng Lý Húc qua lại, cô đâu có thể cùng hắn làm ra cái hành vi này được.
Mạc Quân Lâm nghe vậy liền buông tay, khom lưng lấy cái mền mỏng gần đó đưa cho cô, cô vươn tay ra tiếp, ai ngờ hắn đem cái mền phủ lên đầu gối. Bởi vì buổi sáng sẽ chụp một tấm ảnh tập thể, nên cô muốn ăn diện một chút, mặc một cái váy ngắn tới đầu gối.
Làm xong, bàn tay kia lại vươn tới vòng qua eo cô.
"Tay của cậu.....sao cậu lại....." Cô trừng mắt, lộ vẻ giật mình.
"Dùng mền cũng không ấm lên được liền, mình ôm cậu trước." Lời nói Mạc Quân Lâm nhàn nhạt, biểu cảm kia giống y hệt lúc còn nhỏ, hồi ức cũ nảy lên trong đầu, nhất thời cả tâm tình cô đều rối loạn....Cô lại nhớ đến Lý Húc.
So với Lý Húc, Mạc Quân Lâm vẫn im lặng ở bên cô, làm bạn với cô.
Cô không đặc biệt nghĩ tới chuyện tương lai ở cùng ai mới là thích hợp.
Nếu như lúc trước người thổ lộ với cô là Mạc Quân Lâm, có khả năng cô cũng sẽ đáp ứng.
Nhưng, cô nghĩ rằng hắn chỉ đối với cô tốt, như là một người anh trai đối với em gái mà thôi.
Cho nên, khi bị hắn ôm như vậy, cô thẹn thùng, trong lòng không khỏi đoán mò, bởi vì lâu lắm rồi chưa từng có ai ôm cô như vậy, cảm thấy không được tự nhiên.
Hai người họ cùng nhau ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong xe, trừ khi có người nào đi tới, bằng không sẽ không thấy được hình ảnh một chàng trai cao lớn ôm một cô gái nhỏ vào lòng. Bên cạnh chỗ ngồi của bọn họ, còn có rất nhiều hành lý, che khuất tầm mắt của những người khác.
Mạc Quân Lâm một tay to lớn, ôm chặt eo Từ Nghiên, tay còn lại dùng để đọc sách, sắc mặt lạnh lùng, như không có gì xảy ra.
Thời gian trôi qua, cô càng lúc càng thả lỏng tâm tình, thậm chí không nhịn được, coi đó là một thói quen, dựa hẳn vào hơi ấm của hắn, chỉ là dựa một chút, chắc là không sao đâu?
Đột nhiên, bên ngoài đổ mưa rất lớn, cửa sổ xe bị sương mù làm mờ, cô nhìn một hồi, trong lòng cũng cảm thấy nặng nề, cái gì cũng nghĩ không thông. Sau này, cả ba cùng vào đại học, có rất nhiều chuyện sẽ thay đổi, tình cảm, cũng sẽ không còn như trước.
Cô biết rằng, từ lúc cô đồng ý qua lại với Lý Húc. Ba người bọn họ, đã không còn như xưa.
Cô tự động xa cách Mạc Quân Lâm. Thời gian ba người gặp nhau càng lúc càng ít, hơn nữa không chỉ Quân Lâm. Cô với Lý Húc đã gây tới như vậy, khẳng định không thể cứu vãn.
Xe buýt mắt kẹt lại giữa một trời đầy mưa, sắc trời dần dần chuyển tối, những người chơi đùa cả ngày cũng cảm thấy mệt mỏi, từng người trở về chỗ ngồi nghỉ ngơi. Từ Nghiên nhìn về phía Lý Húc, hắn cũng đang ngủ, trên mặt còn dùng cái nón để che, một bộ dạng tự tại ung dung, không để cô vào mắt.
"Không mệt sao?" Mạc Quân Lâm bỗng nhiên thấp giọng nói.
"Ừm."
Trời mưa, sương mù nhiều, xe buýt càng lúc càng lạnh, không khí bức rức khó chịu, Từ Nghiện mặc một chiếc váy ngắn, hai chân đã bị đông cứng. Đang lờ đờ buồn ngủ, cô cảm nhận được có một bàn tay nóng bỏng trực tiếp chui vào trong mền mỏng dưới chân cô.
Cô hoảng sợ, quay đầu trừng hắn: "Quân Lâm, cậu làm sao vậy?"
Truyện mới nhất:
- Hành Trình Cứu Rỗi Linh Hồn (Truyện cổ tích)
- Mùa Hoa Cẩm Tú Trắng (Truyện tiểu thuyết)
- Nắng Chiều Bên Đồi Hoa (Truyện ngôn tình)
- Tớ và cậu ấy (Truyện ngôn tình)
- Tự truyện (Truyện Đam mỹ)
- Cuộc đời cũng không hẳn là tẻ nhạt (Truyện tiểu thuyết)
- Tổng hợp truyện cười (Truyện cười)
- Một đời một kiếp Giang Nam Lão (Truyện ngôn tình)
- Ác mộng bóng ma (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Mèo mướp và chiếc mũ (Truyện ngắn)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!