LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Một lần đi đêm

185 lượt xem
Đây là một câu chuyện tôi được nghe kể lại, tôi không chắc chắn nó hoàn toàn là sự thật nhưng tôi dám chắc phần lớn là vậy vì lúc kể cho tôi câu chuyện này người anh họ của tôi vẫn còn nguyên nét bàng hoàng trên gương mặt. Văn vẻ tôi không hay nên xin được xưng tôi (đúng ra là tao) để thuật lại chính xác những gì anh nói (với tôi) và cũng để dễ hình dung hơn. Câu chuyện là thế này:
Hôm đó tôi đi đám giỗ nhà con bạn ở tận Dầu Tiếng dù là có ông google hỗ trợ cũng phải mất hơn 3 tiếng mới đến được đầu ngõ nhà nó sau đó thì băng qua một lô cao su mới tới nhà, một ngôi nhà cấp bốn khá khang trang và một đại gia đình hiếu khách, đôn hậu. Khỏi phải nói thì hôm đó là một ngày vui hết biết, ăn uống thả ga xong đi bơi ở khu du lịch địa đạo gần đó, rồi leo rã cặp giò lên suối Trúc mặc dù lúc chúng tôi đi thì nó khô trơ đá. Mọi chuyện chắc sẽ cực kì hoàn hảo nếu mọi thứ không đến lúc ra về, lúc đó cũng gần 6h trời đã chập choạng tối, lúc chúng tôi đi ban ngày con đường vốn dĩ đã rộng và khá ít người qua lại vào lúc này nó lại vắng hơn nữa, hai bên là rừng cao su lúc ấy đèn đường chưa sáng, mọi thứ cứ xám xịt và mờ dần, đi chung với bọn tôi có thằng H với chiếc xe đã lắc lư bánh trước sau một lần tông vào xe người ta mà nó chưa có tiền sửa, thế là tôi phải chạy thật chậm đằng sau với nó bọn kia thì tíu tít rôm rả đằng xa phía trước, thằng này dân miền núi to con mà chúa sợ ma lúc đi ngang qua cánh rừng nọ đang trò chuyên rôm rả thì bỗng mặt nó xám xám còn mắt thì cứ nhìn trân trân phía trước tôi cũng tò mò nhìn theo hướng mắt của nó thì thấy bên vệ đường dưới tán cây cao su có một cái miếu khá lớn (loại miếu thường thấy ở những nơi thường có tai nạn hay có vụ gì đó nhiều người chết) đang đỏ đèn, giữa khung cảnh chập choạng nhìn thấy cái miếu với sắc đỏ đầy u ám tự nhiên gai óc dựng đứng hết cả, để không khí dễ thở hơn tôi vờ nói cứng với thằng bạn giọng ráng tỏ ra bình thường: “tự nhiên giữa rừng rú mà ai xây cái miếu nhìn phát sợ hà mày” nó đáp lại giọng khàn khàn chắc vì sợ quá độ: “Ừ, chắc chỗ này nhiều người chết lắm” thật, nghe nó nói xong chỉ muốn vả vào miệng nó một cái, đang rùng rợn còn nói chuyện chết chóc, mải huyên thuyên tôi quên để ý là đèn xe nó tắt ngóm từ đời nào rồi tôi trách nó: “cái xe mày đem quăng bãi rác được rồi, cái đèn xe cũng tắt luôn rồi kìa, thiệt khổ với mày!” nó đáp gọn lỏn: “ừ, bữa nay xui ghê, cứ như ma ám” tôi giật mình, nỗi sợ giam cầm nãy giờ như được tha bổng nhảy xổ ra bao trùm đầu óc một cơn gió lạnh buốt ập vào cơ thể khiến tôi run lập cập chưa kịp mở miệng chửi nó một trận cái tôi nói bậy bạ thì tôi đã kịp phát hiện một chuyên động trời khác, BỌN TÔI BỊ LẠC lúc nãy rõ ràng tôi còn thấy những chấm đỏ của đèn sau xe tụi bạn phía trước còn lúc này đã chẳng còn gì nữa, nếu không còn thằng bạn chạy kế bên thì chắc tôi đã hoảng loạn đến cứng người rồi, tôi có một nỗi sợ đó là cảm giác bị bỏ rơi đặc biệt là lại vào lúc này, tôi quay qua nói với thằng bạn như lời cầu cứu: “làm sao giờ mày, tao đâu biết đường, điện thoại thì chụp choạc hết pin từ chiều rồi” “cứ đi về phía trước hỏi đường xem, tao thấy hình như có ánh đèn” nó đáp giọng không hề có chiều lo sợ, tôi thấy vậy thầm trách mình thỏ đế, bình thường cứ chọc nó sợ ma đến khi gặp chuyện thì nó lại bình tĩnh nhất tuy không nhìn thấy nét mặt nó lúc này vì trời đã tối đường lại không có đèn, ánh sáng duy nhất là cái đèn xe của tôi mà tất nhiên nó chỉ rọi được phía trước tuy vậy nhờ câu nói của nó tôi cũng trấn tĩnh được đôi chút, tôi nhìn đằng trước thì đúng thật có ánh đèn, cảm giác như người chết đuối vớ được cọc, phần lại thấy nhục nhã vì nãy giờ quá yếu đuối như thằng đàn bà tôi tăng ga vọt lên trước hỏi đường, nhưng càng đến gần thì tôi càng thấy ngờ ngợ khi ánh đèn ngày càng sáng và đến khi tôi nhận ra thứ gì trước mặt thì tôi hoảng loạn đến nỗi tay chân mất hết cảm giác tai ù đi chỉ nghe ong ong đau buốt hơi thở thì gấp gáp như mất hết không khí, bởi… trước mặt tôi giờ đây chính là CÁI MIẾU ĐỎ LÒM khi nãy, trời ơi vậy là nãy giờ chúng tôi đi đâu??? Nhìn thấy bóng thằng H đang tới tôi muốn hét lên nhưng tiếng ra đến cuốn họng chỉ còn chút thều thào: “H ơi, nó… nó… là…cái…”, nó trả lời giọng cứ theo gió vẳng đến lúc xa lúc gần: “tao… biết… rồi…” rồi nó nói gì nữa đó nhưng tôi chỉ nghe tiếng được tiếng không nên hỏi lại “mày… mày nói gì? Tao nghe không rõ” “tao… nói… là… chào… mừng… mày… đến… nhà… tao” cứ mỗi từ nó nói ra nó lại đến gần một chút trong ánh đỏ từ ngôi miếu tôi không còn nhận ra bạn mình nữa trước mắt tôi là một thứ gì đó không có khuôn mặt, chỗ đáng ra là đôi mắt thì chỉ là cái hốc và cái đầu thì nhẵn thín không có tóc, cái miệng nhìn như bị người ta khâu lại máu còn rỉ xuống đất từ đó chỉ phát ra tiếng ư ử còn tiếng nói thì như từ cõi nào vọng đến khàn đục và lạnh lẽo…
… Cái thứ ấy đang từ từ bò đến, từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng kinh khủng như vậy ngay lúc ấy tôi nghe rõ tiếng tim mình đập như muốn xổ tung lồng ngực tôi hoảng sợ đến tay chân rung rẩy và gần như mất cảm giác, nhưng ngay lúc cận kề hiểm nguy thì cũng là lúc lòng ham sống trỗi dậy, tôi dần lấy lại được cảm giác vội nhảy lên xe trong đầu tôi lúc này chỉ vang lên tiếng: “chạy, chạy, chạy…” luống cuống đề máy tôi chạy như bay chỉ mong sao thoát được nó, lúc ấy gió vù vù qua tai mà sao tôi vẫn nghe rõ từng tiếng ai oán và căm phẫn của rất nhiều giọng nói hòa lẫn vào nhau: “giết nó, giết, giết, giết…” tôi không biết là bao nhiêu người nhưng rõ ràng là “họ” đông lắm và càng chạy tôi càng nhận ra mình càng vào sâu hơn trong cánh rừng cao su ngay lúc đó tôi phát hiện ra một điều khiến tôi mừng khôn xiết đó là trời đang dần dần hửng sáng và rõ ràng tiếng nói kia đã nhỏ đi ít nhiều, nhưng vào ngay lúc tôi tưởng sự sống đã trở lại thì chiếc xe bỗng giật cục lên xong dừng hẳn, nó đã HẾT XĂNG! Tôi như bị người ta ném thẳng xuống vực sâu hun hút một màu đen bao trùm tâm trí, hoảng sợ, kinh hoàng và hơn hết ngay bây giờ là TUYỆT VỌNG “hết rồi, hết thật rồi!” tôi thầm nghĩ và rồi nước mắt tôi nức nở tuôn ra như suối chảy, khi đi đến tận cùng của nỗi sợ người ta chỉ còn biết khóc. Tôi lao về phía trước rồi ngã quỵ ráng bò về phía thân cây, tôi nghe thanh âm kinh hoàng ấy đang lớn dần lên và rồi như hét vào tai: “chết, mày phải chết, giết, giết, giết…” như một phản xạ tôi xoay người dựa vào gốc cây dùng hai tay bịt chặt tai dù biết là sẽ chẳng ích gì, ngay lúc đó trên con đường nhựa thứ gì đó đang nhấp nhổm bò lại phía tôi, mọi vật lúc này mờ mờ ảo ảo tôi thấy từ hốc mắt và cái miệng chằng chịt vết khâu kia máu rỉ ra, cái miệng thì cứ mấp máy liên tục làm rơi ra thứ gì đó ngọ ngoạy trên nền đất như dòi bọ, tôi biết mình đã kiệt sức việc tôi có thể làm bây giờ chỉ là nhắm mắt lại để không còn phải thấy điều kinh hoàng đó nữa, thời gian lúc ấy trôi qua thật chậm còn tôi có cảm giác như đang bước từng bước vào địa ngục vậy, tôi nghe thấy một mùi hôi tanh tưởi và nó ngày một càng nặc nồng hơn, đến khi lồng ngực tôi tưng tức lên vì thiếu ô xi thì tôi biết chắc rằng NÓ ĐÃ Ở TRƯỚC MÌNH RỒI, tôi cảm nhận rõ ràng mùi máu tanh tưởi nhỏ xuống và một đống thứ ngọ ngoạy trên mặt mình, đầu óc tôi quay cuồng, tai ù đi, và trước khi ngất đi tôi cảm nhận cái miệng kinh tởm kia đã ngay bên lổ tai mình và cũng chính ngay lúc đó tôi mới nghe rõ được những thanh âm mấp mấy yếu ớt từ đấy, nó chỉ vỏn vẹn 3 tiếng: “CỨU…. TÔI…. VỚI!”
Tiếng gà gáy từ xa vọng lại và tôi không còn biết gì nữa.
Trong cơn mê man, nửa mê nửa tỉnh tôi toàn thấy những hình ảnh kinh dị, khi thì bị người ta đè xuống cạo đầu bôi vôi, lúc thì bị người ta bắt trói có giọng phụ nữ nói: “định bỏ trốn hả con quỷ cái, để tao cắt gân mày xem mày chạy được không”, giọng người đàn bà khác: “cái miệng của nó chuyên dùng lời đường mật để ve vãn chồng người, hôm nay tao may lại coi mày còn mở ra được không” cây kim từ tay mụ xuyên qua miệng tôi nỗi đau không sao kể xiết tôi càng vùng vẫy thì máu càng chảy ra như suối, gân tay chân đã bị cắt tôi càng không thể làm gì, những tưởng nỗi thống khổ chỉ đến đó thì bất ngờ một mụ khác cất tiếng: “mày trừng mắt nhìn tao hả đồ quỷ cái, chắc mày đau đớn lắm hả, cặp mắt mày đẹp lắm, làm say đắm bao thằng đàn ông mà, tao sẽ cho mày thành con ma đuôi mù xấu xa, ghớm ghiếc nhất trần gian này” rồi thanh sắt nung đỏ trong tay mụ từ từ đưa vào mắt tôi, mặc cơn đau thể xác hành hạ tôi giẫy giụa vùng vẫy và rồi may sao tôi bừng tỉnh, mồ hôi đằm đìa nước mắt ướt cả gối. Ra là tôi đang nằm viện, xung quanh là ánh mắt lo lắng của tui bạn và cả mẹ tôi nữa, được mọi người xúm vào hỏi han khiến tôi trấn tĩnh lại, nhìn quanh quất tôi thấy có đứa đứng sau cả thẩy và nãy giờ không nói gì hết, tôi gọi: “ê H, mày làm gì đứng đực đó vậy?” lúc này nó mới bước lại và cất tiếng: “tao xin lỗi mày!”
Ra là trên đường chúng tôi về khi đến cái miếu đỏ, thằng H bỗng thấy ớn lạnh người nên tăng ga chạy lên đằng trước mặc cái xe ra sao thì ra, nó cứ nghĩ tôi sẽ chạy theo sau nó nhưng nó không ngờ nó vừa đi là đã có thứ thế chỗ của nó và đưa tôi đi một chuyến như chết đi sống lại, tụi nó bảo tối đó tụi nó cùng với mọi người tìm kiếm tung tích tôi và mặc dù đã lùng sục mọi ngóc ngách chỗ cái miếu đỏ – nơi chúng tôi thất lạc nhau – nhưng phải đến khi trời sáng mọi người mới thấy tôi ngất xỉu ở cái cây cao su đằng sau miếu còn chiếc xe thì chỏng chơ trên đường, mọi người đưa tôi vào viện và ngày hôm nay là đã qua 2 ngày rồi.
Suốt nhiều ngày sau đó tôi không thể ngủ được, cứ mỗi lần chợp mắt là câu nói cầu cứu từ con ma đó và những đau đớn nhục hình mà nó nếm trải khi còn sống cứ ám ảnh tôi, thấy tôi ngày càng tiều tụy mẹ khuyên tôi nên đi gặp Thầy. Thầy là một vị thiền sư tu ở một cái am nhỏ trong xã tôi, ngày Thầy về tôi có chở mẹ đến để cúng dường làm công quả, thầy gặp tôi và khuyên tôi quy y tam bảo, tôi quy y phần lớn là do tác động của mẹ chứ thật tình không tin gì mấy, nên từ đó đến nay tôi ít khi lui tới am Thầy. Đến trước cửa am nhìn vào chánh điện tôi thấy Thầy đang thiền định, chưa biết phải làm gì thì Thầy đã cất tiếng: “Duyên Căn hả con, con vào đi” tôi vui mừng phần thì ngạc nhiên vì rõ ràng Thầy không hề quay lại mà đã biết chính xác người đến. Tôi kể lại cho Thầy mọi chuyện đã xảy ra, Thầy gật gù và nói: “từ khi con đến trước am thì Thầy đã Thấy có một nữ quỷ đến cùng rồi, đến khi con vào thì nó cũng biến mất, con với nó coi như có duyên, nếu đã vậy thì ta phải đi một chuyến rồi”.
Ngay chiều hôm đó tôi cùng Thầy trở lại cái miếu đỏ và cũng như hôm chúng tôi đi, con đường cũng vắng vẻ không có người qua lại, đến nơi thì trời cũng sụp tối. Thầy ngồi xếp bằng trước miếu rồi lầm rầm niệm chú, lúc sau thì thứ ấy cũng hiện ra nó bò ở phía miếu nhưng không dám lại gần mùi tanh tưởi nặc nồng miệng thì mấp mấy liên tục – đến giờ thì tôi đã biết đó là lời cầu cứu – kèm theo đó là tiếng la hét của rất nhiều giọng nói đến đinh tai nhức óc như ngày hôm đó, nhưng bữa nay khác một điều là tôi không còn hoảng sợ nữa có lẽ do oai lực của Thầy khiến tôi cảm thấy an tâm. Lúc này Thầy mới cất tiếng: “Mi là giống ngạ quỷ, lúc còn sống chuyên làm điều ác khiến gia đình người ta tan nhà nát cửa, lúc chết thì bị người hành hạ sống dở chết dở chịu bao thống khổ cay đắng, oán thù sâu nặng không thể siêu sinh trở thành giống ngạ quỷ trăm năm nay ngươi hại mạng không biết bao nhiêu người cứ tưởng sẽ được giải thoát, nhưng không ngờ cứ một người chết thì thù oán thêm chồng chất đến nay oán khí ngất trời, còn ngươi thì như bị giam trong ngục vô gián, đau khổ oán thán nhưng không thể thoát ra được. Nay có duyên ngươi được gặp ta, cửa Phật từ bi dù có phạm tội ngũ nghịch thập ác nếu biết quay đầu sám hối thì cũng đều được siêu sinh, trong kinh có nói một lần Phật niệm tội diệt hà sa, mau cùng ta niệm Phật để sám hối tội lỗi, nam mô A Di Đà Phật…” cứ thế tiếng niệm Phật ban đầu chỉ nghe từ miệng Thầy sau đó thì có thêm thanh âm khác trong trẻo hòa theo, đến khi nhìn lại thì những đường khâu trên miệng nữ quỷ đã biến mất và cũng ngưng rỉ máu, một lúc sau thì tiếng niệm ngày càng lớn còn những tiếng ai oán trong không trung cũng dần nhỏ đi rồi tiêu biến, và rồi như một điều kì diệu, trước mắt tôi không còn một nữ quỷ kinh tởm nữa thay vào đó là cô gái đầy đủ tóc tai chân tay và đôi mắt thì sáng ngời, khuôn mặt lộ vẻ bình thản an nhiên. “Ngươi nay thành tâm sám hối cộng thêm được ta trợ niệm, oan gia trái chủ đã tiêu biến, lòng nhẹ nhàng như trút đi hàng trăm vạn cân sắt nóng, tuy nhiên chỉ sám hối không chưa đủ nếu muốn kiếp sau được báo thân tốt thì ngươi phải theo ta về am tu tập, tích tụ công đức” nói đến đây thầy đứng lên, oan hồn kia cũng đứng dậy tiến lại phía Thầy lúc đi ngang qua tôi khẽ chào rồi biến mất. Trên đường về am Thầy có nói với tôi: “từ đầu gặp, Thầy đã biết con là người có căn tu, nhưng nghiệp duyên con còn quá sâu nặng nên ta chỉ có thể bắt con quy y và đặt pháp danh là Duyên Căn, với những người như con nếu không theo đường tu tập sau này sẽ gặp nhiều nghiệp chướng, con nên nhớ chúng sanh nếu chưa tới bờ giải thoát thì đều nằm trong bể khổ, oan gia nên cởi không nên thắt”.
5
10 sao / 2 đánh giá
5 sao - 2 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 2 đánh giá
Bình luận
Bong Bang | Chat Online
02/05/2019 15:25:33
Hay !!!!
1 0
Bé Kem | Chat Online
22/05/2019 15:49:38
thanks
1 0
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư