Chân tiên - Chương 895

111 lượt xem
Tề Thiên Hạo mỉm cười, nói:

- Phi Ưng trưởng lão nói có lý, Vân lão tiền bối công tham tạo hóa, thương thế làm sao chúng ta tự nhiên không biết rõ ràng lắm, bất quá, ta xưa nay vẫn luôn ái mộ Vân Tuyết, hôm nay ta chính thức cầu hôn với Vân gia, nạp Vân Tuyết làm thiếp, nói vậy Vân lão tiền bối hẳn là sẽ không tới mức không đồng ý.

Đang khi nói chuyện, bàn tay Tề Thiên Hạo nhấc lên nắm lại, liền bắt về phía Vân Tuyết.

Tề Thiên Hạo là cao thủ Tề gia đời thứ ba, trong toàn bộ cao thủ đời thứ ba bốn nhà Vân, Tề, Triệu, Lý trên Tử Vân Tinh, hắn là cường giả duy nhất bước vào Hợp Đạo kỳ.

Thời gian tu luyện cho tới nay không đủ một vạn năm, là thiên tài tiếng tăm lừng lẫy khắp Tử Vân Tinh, có người nói hắn là nhân vật tương lai có hi vọng Hợp Đạo thành công nhất, trở thành chư tử đại tiên.

Phụ thân Tề Cô Phong của hắn là đệ nhất gia chủ Tề gia, gia gia Tề Thiên Hành, là chư tử đại tiên hợp đạo thành công vượt qua ba vạn năm qua.

Phụ thân của Vân Tuyết là Vân Hóa Long, cũng là gia chủ đệ nhất Vân gia, gia gia Vân Khoát Thiên, là đệ tử trực hệ đời thứ ba, gần năm trăm năm đã thành công bước vào Độ Hư bí cảnh, tốc độ tu luyện so với Tề Thiên Hạo trước kia còn nhanh hơn rất nhiều, cũng là thiên tài tuyệt thế trăm phần trăm.

Hiện tại thời gian ngắn ngủi, nếu như tiếp qua mấy nghìn năm, Vân Tuyết rất có thể vượt qua Tề Thiên Hạo, trong thời gian càng thêm ngắn bước vào Hợp Đạo kỳ, xưng hào đệ nhất thiên tài hậu bối của Tề Thiên Hạo phải đổi chủ.

Tuy trong lời nói của Tề Thiên Hạo đối với Vân Khoát Thiên có vẻ rất cung kính, nhưng trực tiếp tìm một cơ bắt Vân Tuyết.

Tuy rằng hơn kém tuổi tác giữa hắn và Vân Tuyết rất xa, thế nhưng bối phận tương đồng, phụ thân đều là đệ nhất gia chủ chư tử thế gia, gia gia đều là chư tử đại tiên của chư tử thế gia, nếu như Vân Khoát Thiên thực sự thụ thương không nặng, còn có thể trấn áp được tràng điện, hắn có thể thoát thác nói là cầu hôn.

Ba người Tề Thiên Hạo, Lý Nguyên Phong, Triệu Chính Đình dám nháo sự tại Vân gia, phía sau khẳng định có chư tử đại tiên gia tộc tự mình chỉ thị, bằng không cho dù bọn hắn có gan to bằng trời bọn họ cũng không dám.

Chư tử đại tiên tự trọng thân phận, đồng thời không xác định Vân Khoát Thiên thực sự không xong, cũng không nguyện triệt để xé rách da mặt, nếu như Vân Khoát Thiên thực sự xuất hiện, ba người Tề Thiên Hạo đều có pháp bảo do chính tay chư tử đại tiên luyện chế, có thể bảo đảm được bọn họ giữa tính mệnh trong thời gian ngắn.

Sau đó chư tử đại tiên của ba gia tộc xuất hiện, tùy tiện tìm cớ, nói là hậu bối vô lễ, cúi người bồi tội. Trên thực tế, ba vị chư tử đại tiên ba gia tộc Triệu, Tề, Lý đều có thực lực rất mạnh, nhất là Lý Cương của Lý gia, người này từng chiếm được truyền thừa của cường giả Thiên Kiếp bí cảnh.

Tuy rằng tuổi trẻ nhất, trở thành chư tử đại tiên mới chỉ trên dưới hai vạn năm, nhưng hắn là người có hi vọng đuổi kịp Vân Khoát Thiên nhất trong ba nhà Triệu, Tề, Lý.
Lý gia, thực lực gần tương đương với Vân gia, vì vậy trong ba người chỉ duy nhất một mình Lý gia kiêu ngạo nhất, Lý Nguyên Phong ỷ vào phụ thân là Lý Cương, Vân Khoát Thiên không hiện ra, căn bản không để Vân Phi Ưng vào mắt.

Trở lại chuyện chính.

Tề Thiên Hạo là một vị cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ, một trảo chộp về phía Vân Tuyết, toàn bộ hư không đều bị cầm cố, hơn mười vị cường giả Độ Hư bí cảnh phía sau lập tức cảm giác hư không bốn phía xung quanh biến thành tường đồng vách sắt, không thể nhúc nhích, giống như thời gian tĩnh lặng, tất cả mọi người không hề nhúc nhích.

- Tiểu tử ngươi dám!

Vân Phi Ưng gầm lên giận dữ, thân ảnh khẽ động, song chưởng mở ra, phóng lên cao, giống như một đầu thiên ưng bay lên trời, hóa thủ thành trảo, chộp về phía Tề Thiên Hạo.

- Hắc hắc, Vân Phi Ưng, chuyện hậu bối thu thê nạp thiếp, ngươi quản làm gì, lão tử đến cùng ngươi chơi đùa!

Vân Phi Ưng khẽ động, Lý Nguyên Phong cũng động rồi, hắn đánh mạnh một chưởng, chưởng ấn hóa thành một chữ "cương" thật lớn, giống như thiên sơn vạn nhạc bị sụp đổ trong nháy mắt, đánh thẳng về phía Vân Phi Ưng.

Cường giả cái thế Hợp Đạo kỳ của Vân gia chỉ còn lại một mình một người Vân Phi Ưng, Vân Phi Ưng bị Lý Nguyên Phong ngăn cản, không người nào có thể chặn được Tề Thiên Hạo. Gia chủ Triệu gia Triệu Chính Đình đứng một bên quan sát, tình thế lúc này đã đủ bức các cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ khác của Vân gia hoặc chính Vân Khoát Thiên phải xuất thủ.

Nếu như Vân gia không có ai xuất thủ, điều này chứng minh Vân Khoát Thiên thực sự không được, như vậy, tiếp tục quấy rối không phải là những cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ bọn họ nữa rồi, chư tử đại tiên phía sau có khả năng sẽ xuất động, tiến hành gây khó dễ đối với Vân gia.

Năm ngón tay trên cự chưởng của Tề Thiên Hạo mở rộng, hơn mười vị cường giả Độ Hư cảnh và Vân Tuyết phía sau đều bị bao phủ trong đó, tốc độ như thiểm điện bắt tới.

Mắt thấy cự chưởng của Tề Thiên Hạo hầu như bắt được Vân Tuyết, đột nhiên trên bầu trời vang lên một đạo thanh âm uy nghiêm:

- Cút ngay!

Một bàn tay che trời đột nhiên xuất hiện, bàn tay che trời che đất này lớn tới vạn trượng, trấn áp ngay toàn bộ bầu trời quảng trường Vân gia, ngay cả bầu trời cũng trở nên tối sầm.

Ngón tay cự chưởng che trời gập lại, bắn đi, một đạo chỉ cương dài lớn tới mấy trăm trượng, dài tới mấy trăm trượng đánh tới.

Một đạo chỉ cương nho nhỏ này khiến cảm giác có chút không nhanh, tựa hồ so với cự chưởng của Tề Thiên Hạo còn chậm hơn.

Thế nhưng quỹ tích chỉ cương này lại ngầm hợp với đại đạo vô thượng, đại thế thiên địa rõ ràng thoạt nhìn không nhanh, nhưng bàn tay Tề Thiên Hạo hầu như đã bắt vào Vân Tuyết lại đột nhiên dừng lại, chỉ cương đã bắn tới chỗ cổ tay Tề Thiên Hạo.

Một cự chưởng kia chỉ là cương khí tiên lực của Tề Thiên Hạo biến thành, bắn trúng cổ tay căn bản không hề ảnh hưởng tới hắn.

Phụt…

Nhưng sự tình nằm ngoài dự liệu của Tề Thiên Hạo, lực lượng của cự chưởng che trời che đất này to lớn vô cùng, một đạo chỉ cương bắn trúng chỗ cổ tay cương khí tiên lực của hắn, một tiếng nổ vang vọng, cương khí tiên lực ngưng tụ thành cự chưởn hoàn toàn bị đánh tan thành hư vô.

- Người nào?

Tề Thiên Hạo thất kinh, rống to hơn một tiếng.

Đang khi nói chuyện, Tề Thiên Hạo một lần nữa chụp mạnh một chưởng về phía Vân Tuyết.

Một chưởng vừa rồi bất quá là túy ý một kích, lần này thấy Vân gia còn có cường giả xuất thủ, Tề Thiên Hạo rốt cuộc cũng sử dụng thực lực chân chính, một chưởng chụp tới cũng là che trời che đất, giống như một ngọn núi khổng lồ từ trên trời giáng xuống.

Còn đang giữa không trung, nhưng khí thế của một chưởng này đã khiến cuồng phong trên mặt đất thổi mạnh, nếu không phải trong phủ viện Vân gia có bố trí rất nhiều loại cấm chế lực lượng, chỉ cần khí thế một chưởng này ép xuống, chỉ sợ mặt đất bị nghiền nát, nứt thành vô số đường mạng nhện.

Bàn tay che trời trên cao khép năm ngón tay lại, chém nhẹ xuống dưới, trong sát na ngưng tụ thành một đạo phủ cương thật lớn, vô cùng mãnh liệt chém xuống.

Phủ cương giống như cắt nát đậu hủ, đạo cự chưởng của Tề Thiên Hạo đánh ra lập tức bị phá hủy không còn bóng dáng tăm hơi, thế nhưng lực lượng lại được khống chế hoàn mỹ tới cực điểm, mặc dù phá tan cự chưởng của Tề Thiên Hạo, nhưng không hề thương tổn tới đám người Vân Tuyết mảy may.

Khống chế lực lượng đạt tới mức này hầu như chỉ có chư tử đại tiên hợp đạo thành công mới có thể thi triển được.

Vân Phi Ưng và Lý Nguyên Phong đã ngừng tranh đấu, trong ánh mắt đều là ý kinh hãi, nhìn về phía đại thủ che trời đột nhiên xuất hiện.

Trong lòng Lý Nguyên Phong vô cùng kinh hãi, còn cho rằng Vân Khoát Thiên xuất thủ.

Trong lòng Vân Phi Ưng cũng kinh hãi, sớm biết Vân Khoát Thiên bị thương nặng, căn bản không có khả năng xuất thủ, vậy chư tử đại tiên rat ay trợ giúp Vân gia là người phương nào?

Trong lúc tâm niệm hai người chuyển động, bàn tay che trời sau khi phá tan cự chưởng của Tề Thiên Hạo, chưởng ấn lại biến, thuận thế đảo qua, liền vỗ về phía Tề Thiên Hạo.

Nhìn qua tốc độ bàn tay này không nhanh, thế nhưng trong mắt Tề Thiên Hạo vô cùng hoảng hốt, hắn đột nhiên phát hiện tựa hồ tư duy, động tác của hắn tựa hồ như biến chậm, chờ khi hắn phản ứng lại thì đại thủ che trời kia đã vỗ trúng vào người hắn.

Một vòng quang tráo thật lớn xuất hiện bên ngoài cơ thể Tề Thiên Hạo, hoàn toàn bảo hộ thân thể Tề Thiên Hạo bên trong.

Ầm…

Thế nhưng, sau một tiếng nổ, vòng quang tráo trong nháy mắt bị đánh tan tành, Tề Thiên Hạo hét thảm một tiếng, phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể văng ngược về phía sau, đủ bay đi mấy nghìn trượng mới nặng nề rơi xuống mặt đất, đã bị thụ thương.

Công kích thật cường đại! Mặc kệ là Vân gia hay là tu sĩ ba nhà Triệu, Lý, Tề đều chấn động mãnh liệt.

Tề Thiên Hạo là cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ, đồng thời trên người còn có pháp bảo chính tay chư tử đại tiên luyện chế ra trợ giúp hắn chống đỡ một còn công kích vừa rồi, kết quả bị đại thủ che trời một phưởng đánh phun máu, thụ thương không nhẹ.

Chính vào lúc này, trong hư không cách mấy vạn trượng xuất hiện một bóng người, là một người thanh niên nhìn qua tuổi tác ước chừng hai mươi, thân cao một mét tám, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, làn da giống như mỹ ngọc lưu ly, không một chút khuyết điểm, chính là Cổ Thần.

Cổ Thần vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt tất cả chúng tu sĩ, nhất tề chuyển qua nhìn về phía hắn.

Trong sát na, trong mắt chúng tu sĩ đều sản sinh vẻ nghi ngờ hoặc là chấn động thật sâu.

Bọn họ nhìn về phía Cổ Thần đột nhiên sản sinh một loại ảo giác, cảm giác Cổ Thần xa xa mấy van trượng, nhưng lại cảm giác Cổ Thần tựa hồ ngay trước mắt, ngay trong quảng trường, loại cảm giác này vô cùng kỳ quái, lúc gần lúc xa, khiến mọi người không biết được vị trí cụ thể của hắn.

Thế nhưng, chờ khi chúng tu sĩ dụi dụi mắt, hoặc là lắc đầu, lúc này mới phát hiện nguyên lai Cổ Thần đã hạ xuống quảng trường Vân gia, đứng bên cạnh Vân Tuyết.

Thủ đoạn bực này, so với thuấn di càng đáng sợ hơn, thuấn di mặc dù rất nhanh, thế nhưng còn có thể nhìn thấy rõ ràng, còn có thể phòng bị, thế nhưng loại cảm giác lúc gần lúc xa, công kích tới trước mắt thậm chí còn chưa phản ứng được.

Đây chính là khí tức của đạo, chỉ có chư tử đại tiên hợp đạo thành công mới có thể thể hội, tu sĩ dưới chư tử đại tiên gặp phải loại tình huống này hoàn toàn là nhìn không rõ.

Giống như vừa rồi, đại thủ che trời của Cổ Thần thoạt nhìn giống như rất chậm, thế nhưng có thể hoàn toàn đánh tan cự chưởng nhanh chóng vô cùng của Tề Thiên Hạo.

Chúng tu sĩ thoạt nhìn Cổ Thần lúc gần lúc xa, trên thực tế Cổ Thần đã tới trước mặt chúng tu sĩ, đại thủ che trời thoạt nhìn rất chậm, trên thực tế đại thủ che trời đã chặt được công kích vô cùng nhanh chóng của Tề Thiên Hạo.

Thực thực giả giả, một ý niệm, hoảng hoảng hốt hốt, trong một cái chớp mắt, nếu như không có chư tử đại tiên hợp đạo thành công, ai có thể ngăn cản một công kích như vậy.

- Cổ Thần, ngươi đã tới rồi?

Vân Tuyết hoan hô vui vẻ, Cổ Thần xuất hiện ngay trước mặt nàng, nàng mới phản ứng lại.

Ánh mắt Cổ Thần nhìn lướt qua chúng tu sĩ ba nhà Triệu, Lý, Tề, nói:

- Xem ra ta tới không muộn, rất đúng lúc!

Vân Phi Ưng bước nhanh tới, nói:

- Đa tạ đạo hữu viện trợ, Tiểu Tuyết, ngươi nhận thức vị đạo hữu này sao?

Vân Tuyết nói:

- Tại dãy núi Linh Hoang chúng ta đã bị tu sĩ Vu Dạ Tinh tập kích, may mà gặp Cổ Thần, hắn đã cứu giúp chúng ta, đồng thời còn giúp chúng ta bắt được đại địa nguyên xà, thu được sinh mệnh chi tâm.

- Tốt…

Tâm tình Vân Phi Ưng kích động, nhịn không được hét lớn một tiếng, nói:

- Ân tình của Cổ đạo hữu đối với Vân gia, Vân gia suốt đời khó quên.

Cổ Thần mỉm cười, nói:

- Ta và Vân Tuyết hữu duyên, chuyện của nàng chính là chuyện của ta, nếu như ta đã tới, Vân gia sẽ không có chuyện gì.

Vân gia hiện tại phải đối mặt với ba chư tử thế gia Triệu, Lý, Tề, phía sau ba gia tộc này chính là ba chư tử đại tiên hợp đạo thành công.

Cổ Thần nói ra những lời này, ngữ khí không hề nhỏ, thế nhưng hắn có đại đạo tùy thân, lúc nào cũng tiết lộ khí trường chỉ có chư tử đại tiên mới có, tất cả mọi người đều đã coi hắn là chư tử đại tiên, tu sĩ Vân gia nghe xong lời này tức thì vui vẻ, đều nói lời cảm tạ.

- Hừ! Khẩu khí thật lớn!

Thanh âm Lý Nguyên Phong đột nhiên vang lên:

- Ngươi là người tu chân tinh nào? Chỉ bằng ngươi cũng dám bảo Vân gia vô sự? Ngươi có biết Vân gia phải đối mặt chính là tam đại chư tử thế gia Tử Vân Tinh, ngươi có biết cha ta là ai?

Lý Nguyên Phong ngẩng đầu ưỡn ngực, ngữ khí kiêu ngạo, cho dù Cổ Thần có là chư tử đại tiên, hắn cũng không hề sợ hãi dù chỉ một chút.

Cổ Thần xoay chuyển ánh mắt, rơi vào người Lý Nguyên Phong, hỏi:

- A… Cha ngươi là ai?

Lý Nguyên Phong lớn tiếng nói:

- Cha ta là Lý Cương, không muốn chết thì nhanh nhanh cút khỏi Tử Vân Tinh cho lão tử!

Ánh mắt Cổ Thần đảo qua chúng tu sĩ ba nhà Triệu, Lý, Tề, mọi người sợ hãi, duy nhất chỉ có Lý Nguyên Phong không đổi sắc mặt, khí thế kích thích, tại Tử Vân Tinh, ngoại trừ Vân Khoát Thiên, chính là Lý Cương mạnh nhất, chỉ cần Vân Khoát Thiên không xong, Lý Cương có tám phần mười cơ hội trở thành Vân Tử mới.

Chỉ cần không phải Vân Khoát Thiên, trên Tử Vân tinh không có bất cứ người nào ngăn chặn được Lý Cương. Lý Nguyên Phong là nhi tử Lý Cương, căn bản không để chư tử đại tiên từ bên ngoài đến như Cổ Thần vào mắt.

Ánh mắt Cổ Thần một lần nữa rơi xuống người Lý Nguyên Phong, nói:

- Ngươi rất kiêu ngạo!

Lý Nguyên Phong ha ha cười, nói:

- Cha ta là Lý Cương, ta chính là kiêu ngạo! Thế nào, ngươi sợ sao? Tu sĩ ngoại tinh, từ khỏa tu chân tinh nào tới, chạy trở về khỏa tu chân tinh cũ đi.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k