Hồ sơ bí ẩn - Chương 826
Fairy Dream | Chat Online | |
26/05/2019 15:20:46 | |
Truyện ma - Truyện kinh dị | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
66 lượt xem
- * Hồ sơ bí ẩn - Chương 827 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Hồ sơ bí ẩn - Chương 828 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Hồ sơ bí ẩn - Chương 825 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Hồ sơ bí ẩn - Chương 824 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
Suy đoán của Trần Hiểu Khâu cũng rất đáng tin.
So với việc đang đi trên đường bị một lái xe say xỉn nào đó đâm chết, thì kẻ giết người là một người quen ngay lúc đầu đã xuất hiện bên cạnh ta thì càng nguy hiểm hơn.
“Nếu vậy thì làm gì mới có thể tìm ra kẻ đó?” Tí Còi nghiêm túc, hỏi thẳng vấn đề.
Trần Hiểu Khâu nhìn sang tôi.
Tôi lắc đầu: “Anh chỉ nhìn thấy con ma mặt xanh, còn trên người của cô ta… trên người Ngô Minh Lạc không thấy có gì khả nghi.”
Tí Còi vò đầu, nói: “Ngoài anh Kỳ ra thì trong chúng ta không ai nhìn thấy ma mặt xanh phải không? Như vậy mắt âm dương không có tác dụng với nó. Mà nói cũng kỳ, sao anh Kỳ nhìn thấy nó được? Lẽ nào mắt của anh khác với bọn em?”
Tôi lại lắc đầu.
Tôi không hề cảm thấy mắt mình có gì thay đổi, còn nếu nói về điểm khác biệt thì… Cái hồi xảy ra sự việc đá thành tinh kia, không phải do ma quỷ quấy phá mà là yêu tinh hại người. Nhưng lúc ấy ở hiện trường, có cơ hội tiếp xúc với hòn đá tinh đó chỉ có tôi và hai nữ sinh kia. Mà hai người đó một là người, một là ma, vì thế cũng không thể làm chứng.”
“Anh Kỳ này, nói không chừng anh được ông trời ưu ái, các loại bàn tay vàng đều đổ dồn vào anh cũng nên.” Tí Còi trầm tư suy nghĩ, biểu cảm trên mặt lại rất nghiêm chỉnh.
Tôi cười khan một tiếng coi như trả lời.
“Cũng có thể mắt âm dương của Lâm Kỳ không khác của chúng ta, nhưng anh ấy đã được rèn luyện lâu hơn nên có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn.” Trần Hiểu Khâu nói.
Tôi kinh ngạc nhìn Trần Hiểu Khâu.
“Ý em là sao?” Tí Còi ngạc nhiên hỏi.
Gã Béo băn khoăn một lúc: “Trần Hiểu Khâu, em cũng muốn… như anh Kỳ?”
Trần Hiểu Khâu không trả lời, nét mặt bình tĩnh khiến người khác nhìn không thấu.
Tôi nói rõ quyết định của mình, cũng chỉ là tốn một chút thời gian mà thôi.
Đây không phải giống như việc “giảm thiểu cacbonic, lựa chọn các phương tiện công cộng, bảo vệ môi trường”, chỉ cần tuyên truyền rộng rãi là có thể nhanh chóng thực hiện được. Đồng thời, nó cũng không phải là chuyện quyết định xong thì có thể hối hận.
Tôi đánh giá Trần Hiểu Khâu, trong lòng tin chắc cô ấy cũng đã có quyết định.
Bọn Tí Còi hiển nhiên không có suy nghĩ này.
Còn bà chị ngốc nghếch Quách Ngọc Khiết thì chẳng biết nên làm gì.
“Chuyện này không phải chúng ta cứ có quyết định là có thể làm ngay được nhỉ?” Quách Ngọc Khiết nghi ngờ hỏi, “Nếu đã gặp rồi thì không thể không giải quyết. Nhưng có gặp được hay không thì không phải chúng ta làm chủ được. Hay là mọi người muốn tìm những chuyện như thế?”
“Tất nhiên là không phải.” Tôi phủ định.
Tình cờ bắt gặp rồi chủ động can thiệp và việc rảnh rỗi đi kiếm những việc quái dị là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Vế sau có thể gọi tắt là tự tìm đường chết.
Trần Hiểu Khâu gật đầu, tán đồng suy nghĩ của tôi.
“Thế thì so với bây giờ cũng chẳng có gì khác biệt.” Quách Ngọc Khiết hùng hồn nói, “Những chuyện chúng ta gặp phải kia có chuyện nào là thoát được đâu?”
Quách Ngọc Khiết vừa nói xong, bốn người chúng tôi đều trợn tròn mắt nhìn về phía cô ấy.
“Em nói có gì không đúng sao?” Quách Ngọc Khiết buông tay.
“Mặc dù thực tế đúng là như vậy. Nhưng thái độ thì khác nhau. Lúc trước thì tôi đều muốn trốn chạy.” Tôi nói.
Đây là lời nói thật.
“Hừ hừ, vậy cứ quyết định thế đi.” Quách Ngọc Khiết liếc tôi một cái.
Bàn về tính chủ động thì cô ấy nhất định là mạnh nhất. Có đến mấy lần đều do bọn tôi ngăn cô ấy lại.
“Nếu khác biệt ở chỗ rèn luyện nhiều hay ít, vậy về sau chúng ta chăm chỉ hơn là được.” Gã Béo quay lại chủ đề kia, đồng thời bày tỏ thái độ.
Tí Còi nhăn mặt, rũ vai, rồi gật gật đầu.
Tôi thở phào, lại thấy trách nhiệm trên vai thật nặng nề.
Bốn người họ quyết định như vậy đều là vì tôi. Bất luận xuất phát từ đánh giá về mặt lý trí hay tình cảm thì họ đều ủng hộ tôi vô điều kiện. Vì thế tôi cũng nên chịu trách nhiệm trước hậu quả của quyết định này.
“Vậy vụ việc ma mặt xanh ở nhà họ Từ kia, mọi người có chủ ý gì không?”
Tí Còi đưa ra quyết định rất đơn giản, nhưng sau khi ra quyết định xong thì cậu ta lại là người khôi phục lại trạng thái bình thường nhanh nhất trong năm người chúng tôi. Cậu ta đã cầm đũa lên và bắt đầu ăn cơm.
Quách Ngọc Khiết cũng theo sau, nhìn dáng vẻ ăn cơm kia, vẫn là cô ấy không tim không phổi nhất.
“Nói thật, chúng ta không hề có manh mối nào. Tổng cộng cũng chỉ có vài người kia, nhưng tạm thời chúng ta không tiện tiếp xúc đúng không? Nếu đợi gia đình họ tự thương lượng đưa ra kết quả…” Tôi nhăn mày suy nghĩ.
Trần Hiểu Khâu tiếp lời: “Tình huống tốt nhất là đến lúc đó, một trong số bọn chúng sẽ tự lộ ra sơ hở. Còn tình huống xấu nhất là kẻ kia không có thêm hành động nào. Nhưng sau đó, việc kẻ đó muốn làm chính là lấy mạng tất cả chúng ta.”
Cạch!
Miếng nộm sứa Tí Còi đang gắp rơi vào trong bát.
“Có cần độc ác đến vậy không?” Tí Còi chế giễu nói, “Có thù hay oán gì đâu chứ!”
“Thật khó nói chuyện với người không lý trí. Ngô Minh Lạc lúc trước Lâm Kỳ nhìn thấy chính là kẻ như vậy. Cách chúng hoàn thành ước nguyện quá đơn giản và nhẹ nhàng.” Trần Hiểu Khâu nói.
Chúng tôi đều có chút ăn không ngon, nuốt không trôi.
Suy cho cùng chúng tôi cũng không phải chuyên gia về lĩnh vực này như năm người Thanh Diệp. Trong năm người họ, Cổ Mạch lúc ba mươi tuổi mới gia nhập, về kiến thức chuyên ngành và tâm lý thì không sánh bằng Diệp Thanh, Ngô Linh và Lưu Miểu. Nhìn thì Nam Cung Diệu có vẻ nhỉnh hơn Cổ Mạch, nhưng có bao nhiêu tâm lý chuẩn bị và ý trí ra sao thì rất khó nói. Năm người bọn tôi thì càng không đáng nhắc đến. Cho dù là Trần Hiểu Khâu, tôi nhìn vẻ mặt trầm trọng kia cũng đoán được là cô ấy không nhẹ nhõm gì.
Một bữa cơm ngập tràn không khí nặng nề.
Sau đó chúng tôi đưa ra các loại giả thiết, nhưng nó cũng chỉ dừng trên mặt giả thiết mà thôi.
“Haiz, cứ như thế này không ổn. Hay là ngày mai tìm cơ hội dò hỏi tình hình xem sao.” Tí Còi buông đũa xuống.
“Chỉ sợ nhà họ từ chối thôi. Chiều hôm nay chẳng phải cũng từ chối rồi đó sao?” Gã Béo hắt thêm gáo nước lạnh.
“Cũng phải thử xem sao chứ. Bây giờ cũng chỉ có cách này.” Tí Còi nhún vai.
“Trước tiên cứ như vậy đã. Ngày mai tôi đến nhà họ xem sao.” Tôi nói.
“Nếu tối nay anh mơ thấy Từ Quang Tông thì chúng ta đỡ vất vả rồi.” Tí Còi thành thật nói.
“Tôi cũng mong vậy.” Tôi mỉm cười gật đầu.
Nhưng trong lòng tôi nghĩ, chuyện này gần như không thể xảy ra.
Từ Quang Tông bị con ma mặt xanh giết chết. Tôi không nhìn thấy hồn ma, cũng không cảm nhận được âm khí của ông ta trong nhà họ Từ. Vì vậy, tối nay khả năng mơ thấy ông ta không cao lắm.
Ngày mai sau khi tan làm, tôi sẽ đến bệnh viện nơi Từ Quang Tông chết, nói không chừng có thể tìm thấy hồn ma của ông ta ở đó…
Tôi vừa nghĩ chuyện này, vừa chia tay mọi người.
Về đến nhà, chào hỏi cha mẹ xong tôi liền tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Đêm qua gần như không ngủ chút nào, hôm nay lại trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, nên tôi vô cùng mệt mỏi.
Đầu vừa nằm xuống gối, tôi liền chìm vào giấc ngủ.
Ngay lúc này, tôi liền nghe thấy tiếng cằn nhằn của Từ Thiết.
“Không được! Sao cha đã bỏ phiếu rồi? Cha, lẽ nào con không phải con trai cha sao? Sao cha gọi anh ta đến mà không gọi con?”
Vợ của Từ Thiết tiếp lời: “Tốt xấu gì cũng hầu hạ, chăm sóc cha mấy chục năm nay, thế mà không bằng mấy người năm hết tết đến mới hỏi thăm vài câu. Thật khiến người ta đau lòng mà. Sống chung dưới một mái nhà mà như không phải người một nhà. Chồng con sống trong cái nhà này cả đời cũng chẳng được quyền nói lấy một câu.”
Tôi mở mắt, nhìn thấy cảnh tượng mờ ảo trong phòng khách nhà họ Từ.
Mùi khói thuốc sộc vào mũi.
Ngay sau đó, tôi cảm nhận được bản thân hít vào một hơi, mùi thuốc lá tràn vào trong phổi, đem lại cảm giác đau nhói.
So với việc đang đi trên đường bị một lái xe say xỉn nào đó đâm chết, thì kẻ giết người là một người quen ngay lúc đầu đã xuất hiện bên cạnh ta thì càng nguy hiểm hơn.
“Nếu vậy thì làm gì mới có thể tìm ra kẻ đó?” Tí Còi nghiêm túc, hỏi thẳng vấn đề.
Trần Hiểu Khâu nhìn sang tôi.
Tôi lắc đầu: “Anh chỉ nhìn thấy con ma mặt xanh, còn trên người của cô ta… trên người Ngô Minh Lạc không thấy có gì khả nghi.”
Tí Còi vò đầu, nói: “Ngoài anh Kỳ ra thì trong chúng ta không ai nhìn thấy ma mặt xanh phải không? Như vậy mắt âm dương không có tác dụng với nó. Mà nói cũng kỳ, sao anh Kỳ nhìn thấy nó được? Lẽ nào mắt của anh khác với bọn em?”
Tôi lại lắc đầu.
Tôi không hề cảm thấy mắt mình có gì thay đổi, còn nếu nói về điểm khác biệt thì… Cái hồi xảy ra sự việc đá thành tinh kia, không phải do ma quỷ quấy phá mà là yêu tinh hại người. Nhưng lúc ấy ở hiện trường, có cơ hội tiếp xúc với hòn đá tinh đó chỉ có tôi và hai nữ sinh kia. Mà hai người đó một là người, một là ma, vì thế cũng không thể làm chứng.”
“Anh Kỳ này, nói không chừng anh được ông trời ưu ái, các loại bàn tay vàng đều đổ dồn vào anh cũng nên.” Tí Còi trầm tư suy nghĩ, biểu cảm trên mặt lại rất nghiêm chỉnh.
Tôi cười khan một tiếng coi như trả lời.
“Cũng có thể mắt âm dương của Lâm Kỳ không khác của chúng ta, nhưng anh ấy đã được rèn luyện lâu hơn nên có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn.” Trần Hiểu Khâu nói.
Tôi kinh ngạc nhìn Trần Hiểu Khâu.
“Ý em là sao?” Tí Còi ngạc nhiên hỏi.
Gã Béo băn khoăn một lúc: “Trần Hiểu Khâu, em cũng muốn… như anh Kỳ?”
Trần Hiểu Khâu không trả lời, nét mặt bình tĩnh khiến người khác nhìn không thấu.
Tôi nói rõ quyết định của mình, cũng chỉ là tốn một chút thời gian mà thôi.
Đây không phải giống như việc “giảm thiểu cacbonic, lựa chọn các phương tiện công cộng, bảo vệ môi trường”, chỉ cần tuyên truyền rộng rãi là có thể nhanh chóng thực hiện được. Đồng thời, nó cũng không phải là chuyện quyết định xong thì có thể hối hận.
Tôi đánh giá Trần Hiểu Khâu, trong lòng tin chắc cô ấy cũng đã có quyết định.
Bọn Tí Còi hiển nhiên không có suy nghĩ này.
Còn bà chị ngốc nghếch Quách Ngọc Khiết thì chẳng biết nên làm gì.
“Chuyện này không phải chúng ta cứ có quyết định là có thể làm ngay được nhỉ?” Quách Ngọc Khiết nghi ngờ hỏi, “Nếu đã gặp rồi thì không thể không giải quyết. Nhưng có gặp được hay không thì không phải chúng ta làm chủ được. Hay là mọi người muốn tìm những chuyện như thế?”
“Tất nhiên là không phải.” Tôi phủ định.
Tình cờ bắt gặp rồi chủ động can thiệp và việc rảnh rỗi đi kiếm những việc quái dị là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Vế sau có thể gọi tắt là tự tìm đường chết.
Trần Hiểu Khâu gật đầu, tán đồng suy nghĩ của tôi.
“Thế thì so với bây giờ cũng chẳng có gì khác biệt.” Quách Ngọc Khiết hùng hồn nói, “Những chuyện chúng ta gặp phải kia có chuyện nào là thoát được đâu?”
Quách Ngọc Khiết vừa nói xong, bốn người chúng tôi đều trợn tròn mắt nhìn về phía cô ấy.
“Em nói có gì không đúng sao?” Quách Ngọc Khiết buông tay.
“Mặc dù thực tế đúng là như vậy. Nhưng thái độ thì khác nhau. Lúc trước thì tôi đều muốn trốn chạy.” Tôi nói.
Đây là lời nói thật.
“Hừ hừ, vậy cứ quyết định thế đi.” Quách Ngọc Khiết liếc tôi một cái.
Bàn về tính chủ động thì cô ấy nhất định là mạnh nhất. Có đến mấy lần đều do bọn tôi ngăn cô ấy lại.
“Nếu khác biệt ở chỗ rèn luyện nhiều hay ít, vậy về sau chúng ta chăm chỉ hơn là được.” Gã Béo quay lại chủ đề kia, đồng thời bày tỏ thái độ.
Tí Còi nhăn mặt, rũ vai, rồi gật gật đầu.
Tôi thở phào, lại thấy trách nhiệm trên vai thật nặng nề.
Bốn người họ quyết định như vậy đều là vì tôi. Bất luận xuất phát từ đánh giá về mặt lý trí hay tình cảm thì họ đều ủng hộ tôi vô điều kiện. Vì thế tôi cũng nên chịu trách nhiệm trước hậu quả của quyết định này.
“Vậy vụ việc ma mặt xanh ở nhà họ Từ kia, mọi người có chủ ý gì không?”
Tí Còi đưa ra quyết định rất đơn giản, nhưng sau khi ra quyết định xong thì cậu ta lại là người khôi phục lại trạng thái bình thường nhanh nhất trong năm người chúng tôi. Cậu ta đã cầm đũa lên và bắt đầu ăn cơm.
Quách Ngọc Khiết cũng theo sau, nhìn dáng vẻ ăn cơm kia, vẫn là cô ấy không tim không phổi nhất.
“Nói thật, chúng ta không hề có manh mối nào. Tổng cộng cũng chỉ có vài người kia, nhưng tạm thời chúng ta không tiện tiếp xúc đúng không? Nếu đợi gia đình họ tự thương lượng đưa ra kết quả…” Tôi nhăn mày suy nghĩ.
Trần Hiểu Khâu tiếp lời: “Tình huống tốt nhất là đến lúc đó, một trong số bọn chúng sẽ tự lộ ra sơ hở. Còn tình huống xấu nhất là kẻ kia không có thêm hành động nào. Nhưng sau đó, việc kẻ đó muốn làm chính là lấy mạng tất cả chúng ta.”
Cạch!
Miếng nộm sứa Tí Còi đang gắp rơi vào trong bát.
“Có cần độc ác đến vậy không?” Tí Còi chế giễu nói, “Có thù hay oán gì đâu chứ!”
“Thật khó nói chuyện với người không lý trí. Ngô Minh Lạc lúc trước Lâm Kỳ nhìn thấy chính là kẻ như vậy. Cách chúng hoàn thành ước nguyện quá đơn giản và nhẹ nhàng.” Trần Hiểu Khâu nói.
Chúng tôi đều có chút ăn không ngon, nuốt không trôi.
Suy cho cùng chúng tôi cũng không phải chuyên gia về lĩnh vực này như năm người Thanh Diệp. Trong năm người họ, Cổ Mạch lúc ba mươi tuổi mới gia nhập, về kiến thức chuyên ngành và tâm lý thì không sánh bằng Diệp Thanh, Ngô Linh và Lưu Miểu. Nhìn thì Nam Cung Diệu có vẻ nhỉnh hơn Cổ Mạch, nhưng có bao nhiêu tâm lý chuẩn bị và ý trí ra sao thì rất khó nói. Năm người bọn tôi thì càng không đáng nhắc đến. Cho dù là Trần Hiểu Khâu, tôi nhìn vẻ mặt trầm trọng kia cũng đoán được là cô ấy không nhẹ nhõm gì.
Một bữa cơm ngập tràn không khí nặng nề.
Sau đó chúng tôi đưa ra các loại giả thiết, nhưng nó cũng chỉ dừng trên mặt giả thiết mà thôi.
“Haiz, cứ như thế này không ổn. Hay là ngày mai tìm cơ hội dò hỏi tình hình xem sao.” Tí Còi buông đũa xuống.
“Chỉ sợ nhà họ từ chối thôi. Chiều hôm nay chẳng phải cũng từ chối rồi đó sao?” Gã Béo hắt thêm gáo nước lạnh.
“Cũng phải thử xem sao chứ. Bây giờ cũng chỉ có cách này.” Tí Còi nhún vai.
“Trước tiên cứ như vậy đã. Ngày mai tôi đến nhà họ xem sao.” Tôi nói.
“Nếu tối nay anh mơ thấy Từ Quang Tông thì chúng ta đỡ vất vả rồi.” Tí Còi thành thật nói.
“Tôi cũng mong vậy.” Tôi mỉm cười gật đầu.
Nhưng trong lòng tôi nghĩ, chuyện này gần như không thể xảy ra.
Từ Quang Tông bị con ma mặt xanh giết chết. Tôi không nhìn thấy hồn ma, cũng không cảm nhận được âm khí của ông ta trong nhà họ Từ. Vì vậy, tối nay khả năng mơ thấy ông ta không cao lắm.
Ngày mai sau khi tan làm, tôi sẽ đến bệnh viện nơi Từ Quang Tông chết, nói không chừng có thể tìm thấy hồn ma của ông ta ở đó…
Tôi vừa nghĩ chuyện này, vừa chia tay mọi người.
Về đến nhà, chào hỏi cha mẹ xong tôi liền tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Đêm qua gần như không ngủ chút nào, hôm nay lại trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, nên tôi vô cùng mệt mỏi.
Đầu vừa nằm xuống gối, tôi liền chìm vào giấc ngủ.
Ngay lúc này, tôi liền nghe thấy tiếng cằn nhằn của Từ Thiết.
“Không được! Sao cha đã bỏ phiếu rồi? Cha, lẽ nào con không phải con trai cha sao? Sao cha gọi anh ta đến mà không gọi con?”
Vợ của Từ Thiết tiếp lời: “Tốt xấu gì cũng hầu hạ, chăm sóc cha mấy chục năm nay, thế mà không bằng mấy người năm hết tết đến mới hỏi thăm vài câu. Thật khiến người ta đau lòng mà. Sống chung dưới một mái nhà mà như không phải người một nhà. Chồng con sống trong cái nhà này cả đời cũng chẳng được quyền nói lấy một câu.”
Tôi mở mắt, nhìn thấy cảnh tượng mờ ảo trong phòng khách nhà họ Từ.
Mùi khói thuốc sộc vào mũi.
Ngay sau đó, tôi cảm nhận được bản thân hít vào một hơi, mùi thuốc lá tràn vào trong phổi, đem lại cảm giác đau nhói.
Truyện mới nhất:
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!