HÀO QUANG MẶT TRỜI - Chương 237: Hồ Thủy Quy – Cảnh báo nguy hiểm
Bạch Phàm | Chat Online | |
03/06/2019 22:24:43 | |
Truyện xuyên không | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
92 lượt xem
- * HÀO QUANG MẶT TRỜI - Chương 238: Thất Nguyên Khai Phong Ấn (Truyện xuyên không)
- * HÀO QUANG MẶT TRỜI - Chương 239: Năm chiếc chìa khóa (Truyện xuyên không)
- * HÀO QUANG MẶT TRỜI - Chương 236: Sơ chiến Lâm Giang (Truyện xuyên không)
- * HÀO QUANG MẶT TRỜI - Chương 235: Trong vòng vây (Truyện xuyên không)
Bên trong màn sương mù bí ẩn và chết chóc, Đăng Dương ngồi trên thuyền nhỏ, để cho nó tùy ý trôi đi, trong khi đôi mắt hiện lên hai vòng tròn vàng kim, sử dụng kỹ năng giám định, quét khắp bốn phương tám hướng.
“Không thể nhìn được, màn sương huyền bí này, không những giới hạn tầm nhìn của mình xuống dưới năm mét mà còn vô hiệu hóa luôn kỹ năng giám định của mình, thậm chí đến bản chất của màn sương là gì cũng không thể phân tích ra”
Dò xét một hồi nhưng vẫn không được bất kỳ kết quả nào, Đăng Dương bất đắc dĩ thu hồi kim nhãn, thở dài một tiếng, tuy nhiên cũng đúng vào lúc này, hắn tựa hồ nhìn thấy một cái bong đen mờ nhạt lướt nhẹ qua làn sương trắng mờ ảo
“Hửm… vừa rồi là cái gì?” Đăng Dương nghi hoặc nói, vội vang lấy ra Hoàng Hôn kiếm, sử dụng lưỡi kiếm to bản như một cái mái chèo, chầm chậm bơi thuyền đuổi theo.
Bất quá, Đăng Dương cũng tự biết, Hồ Thủy Quy chính là một vùng tử địa thật sự, vậy cho nên dù có truy đuổi, hắn cũng không dám hấp tấp vội vàng, mọi hành động đều được hắn thực hiện một cách trơn tru và hết sức nhẹ nhàn, không gây ra bất kỳ một tiếng động nào, bám sát cái bóng đen mơ ảo kia.
May mắn, tốc độ của cái bóng đen kia cũng không tính là quá nhanh, khoảng một phút sau, Đăng Dương cuối cùng cũng đã tiếp cận được cái bóng đen kia, đem toàn bộ hình dáng thật sự của nó thu vào trong tầm mắt.
Thì ra, cái bóng đen đó cũng là một chiếc thuyền rĩ sét, tuy nhiên so với con thuyền dưới chân Đăng Dương thì to lớn hơn gấp nhiều lần.
“Có mùi máu tanh!” Đăng Dương từ trong không khí ngửi ra được mùi vị quen thuộc, sắc mặt trong chớp mắt liền trở nên phi thường ngưng trọng, hắn từng chút một huy động Hoàng Hôn kiếm, bơi nhẹ thuyền qua, sau đó thoáng nhìn vào bên trong chiếc thuyền to lớn.
Chỉ thấy bên trong khoang thuyền này đều là máu tươi chảy dài lênh láng, đọng lại thành vũng to. Trên vũng máu, một đống xác chết của con người không còn nguyên vẹn, chia năm xẻ bảy chất thành một đống, không ngừng bốc lên mùi hôi tanh tưởi, khiến cho người ta cảm thấy kinh tởm đến cùng cực, bụm miệng nôn ói.
Thậm chí đến một kẻ đã giết không ít người như Đăng Dương, khi nhìn đế cảnh tượng kinh khủng này, cũng không nhịn được mà nhíu chặt lông mày, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.
Có điều, không thoải mái thì không thoải mái, hắn vẫn phải dựa vào đống xác chết này để tìm kiếm một chút manh mối hữu ích.
Đăng Dương xé một mảnh vải rách trên người, khẽ bịt mũi lại, đem toàn bộ hương vị buồn nôn đều ngăn cách bên ngoài, tiếp đó, hắn lại từ túi đồ hệ thống, lấy ra một bộ võ phục sạch sẽ rồi sử dụng nó như một sợi dây, đem hai chiếc thuyền chột chặt lại với nhau.
Sau khi làm xong tất cả chuẩn bị, hắn mới yên tâm rời thuyền nhỏ của mình, bước vào trong thuyền lớn, cẩn thận kiểm tra mấy cái xác chết ghê tợn.
Và rồi rất nhanh, hắn đã tìm ra được sự kỳ lạ của những cái xác
“Những cái xác này, nhìn tử trạng thê thảm bên ngoài, hầu như rất giống bị quái thú xé xác mà tạo ra. Thế nhưng, nếu tận tường kiểm tra đầy đủ thì sẽ nhận thấy, tất cả các vết thương này, dù là vết cắt, vết chém hay vết đâm cũng đều là vết tích do binh khí lạnh lưu lại. Hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào của việc bị quái thú tấn công, thậm chí, đến cả một vết cắn xé đơn giản cũng là không có”
“Hơn nữa, sau khi mình cẩn thận lục lọi một hồi, đã thu gom được một khoảng gia tài không nhỏ, ít nhất, mỗi xác chết đều lưu trữ một túi tiền vẫn còn nguyên si. Từ đó có thể thấy, đây cũng không phải là hành động giết người đoạt bảo”
Dừng lại một chút, Đăng Dương khẽ hít sâu một hơi, ánh mắt đã sớm ngưng trọng, nay càng trở nên nghiêm nghị hơn, dần đi đến kết luận cuối cùng
“Tóm lại, lý do cái chết của đám người này, hoàn toàn không phải vì bị ngoại lực tác động đến mà là do chính bọn họ tự động đâm chém lẫn nhau mà chết đi!”
“Lại nhìn đến tử trạng thảm liệt như vậy, chứng tỏ trận chém giết này chắc chắn đã vô cùng khốc liệt, tên nào tên nấy đều ra tay phi thường lạnh lùng, cắt đầu, mổ bụng, chặt tay, đoạn chân đều là những chiêu thức xảy ra hàng loạt. Thế nhưng vẫn kỳ lạ ở một chỗ, nếu như hơn mười mấy võ giả cùng nhau chiến đấu điên cuồng như thế, vậy thì tại sao chiếc thuyền mục nát này vẫn không bị làm sao?”
“Chỉ có một giả thuyết duy nhất cho câu hỏi này, đó là tất cả bọn họ khi chiến đấu đều không dùng đến đấu khí, chỉ dùng sức mạnh thuần túy của thân thể mà chém giết nhau”
“Đó là còn chưa nói đến, rốt cuộc vì nguyên cớ gì, bọn họ lại quay ra giết nhau trong khi trên thuyền không hề có lấy một món bảo vật nào xứng đáng để tranh đoạt? Hơn thế nữa, tại sao bọn họ khi quyết đấu đến nổi chết đi sống lại, thảm liệt đến thế nhưng dù có chết cũng không chịu sử dụng đấu khí?”
“Chẳng lẽ lại sợ con thuyền này bị chìm? Nếu đã bị bức vào cửa tử, ai sẽ lại quan tâm đến điều này, đáng lẽ ra phải đập nồi dìm thuyền, kéo tất cả cùng nhau đi chết mới đúng chứ?”
Càng đăm chiêu, càng suy luận nhiều, Đăng Dương lại càng khám phá ra hàng loạt câu hỏi không lời giải đáp. Khiến cho hình ảnh Hồ Thủy Quy trong mắt hắn, càng lúc lại càng nhuốm một màu sắc của thầm bí khó lường, không nhịn được liền dựng hết cả lông tóc, rung sợ trong tâm.
Keng… keng… keng… a… ư… a!
Lại đúng vào lúc này, một tràng âm thanh chém giết điên cuồng bổng nhiên lọt vào lổ tai Đăng Dương, nhất thời khiến cho hắn giật mình không nhẹ, vội vàng nương theo phương hướng phát ra âm thanh mà nhìn đến, tuy nhiên tất cả những gì hắn trông thấy chỉ là một làn sương mù trắng xóa.
“Lại là chuyện gì nữa đây?” Đăng Dương nghi kị hỏi
Không một ai giải đáp câu hỏi của hắn, chỉ có tiếng chém giết càng lúc càng lớn dần theo thời gian, tựa như một con dao sắc nhọn của sự sợ hãi, chậm rãi cứa vào tâm trí đang dần mất ổn định của hắn.
Và rồi, một con thuyền hoen rĩ khác cũng đã len lỏi qua màn sương mờ, xuất hiện trong tầm mắt Đăng Dương.
Trên thuyền, một đám khoảng mười tên võ giả đang hăng máu chém giết lẫn nhau, hoàn toàn không sử dụng đấu khí mà chỉ dùng đến sức mạnh thân thể. Hơn thế nữa, đấu pháp của những tên võ giả này cũng rất chi là kỳ quặc, bọn hắn chỉ công mà không thủ, chỉ biết tiến, không biết lùi, người chém ta một đao, ta liền đâm ngươi lại một kiếm, tranh đấu vô cùng ác liệt, máu bắn tung tóe, thịt bay khắp nơi.
Cứ chốc chốc khoảng nửa phút thời gian trôi qua, sẽ lại có một tên võ giả, hoặc là bị thương quá nặng, hoặc là mất máu quá nhiều mà tuyệt khí bỏ mình, lùng đùng gục ngã.
Tay đứt, chân chụt, nội tạng vỡ nát cứ như là quả rụng mùa chín, lạch bạch rơi vãi khắp cả đáy thuyền, cảnh tượng so với chiếc thuyền lớn, nơi Đăng Dương đang nép mình ẩn náu, còn kinh dị gấp trăm ngàn lần.
“Đúng như mình đoán, bọn hắn chém giết không cần đấu khí” Sợ bị phát hiện, Đăng Dương tiện tay nhất lên một cái xác nằm ngay bên cạnh, đem che trước người, nhịn xuống mùi vị tanh nồng hôi thối, ánh mắt xuyên qua một cái lỗ nho nhỏ trên cái xác, chăm chú quan sát tràng chém giết máu tanh đang không ngừng tiếp diễn.
“Ánh mắt của những người này, hình như có điểm lạ” Tỉ mĩ quan sát một hồi, Đăng Dương đã linh động nhận ra điểm kỳ lạ của đám võ giả
“Ánh mắt của bọn hắn hoàn toàn trống rỗng, đồng tử mở to không có tiêu cự, giống như… giống như là một cái xác không hồn. Không… không đúng, không phải là cái xác không hồn mà là linh hồn đã bị vấy bẩn, bên trong đó không hề có ‘thất tình lục dục’, chỉ có bản năng chém giết và sự tàn ác chiếm hữu hoàn toàn”
Đăng Dương lẫm nhẩm suy đoán, tuy nhiên cũng chính vì những suy đoán này, trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi sợ hãi không tên
“Những người này, bọn hắn, đây chính là đang bị kẻ khác không chế linh hồn? Đem toàn bộ cảm xúc của phần ‘người’ đều khóa chặt lại, để cho phần ‘thú’ tự do lộng hành”
“Mà đã không có khả năng suy nghĩ thì tất nhiên cũng sẽ không thể nào vận công chuyển khí. Chính vì thế, bọn hắn mới dùng phương thức nguyên thủy nhất mà chém giết lẫn nhau, không đau đớn, không nhân từ, chỉ có dục vọng tàn sát mà thôi”
Truyện mới nhất:
- Hẹn giờ (Truyện cười)
- HẠT MẦM TÌNH BẠN (Truyện tổng hợp)
- Thích mày á! Được chưa? (12. Khoảng cách) (Truyện ngôn tình)
- Thích mày á! Được chưa? (11. Khoảng cách không lời) (Truyện ngôn tình)
- Thích mày á! Được chưa? (10. Rối răm) (Truyện ngôn tình)
- Thích mày á! Được chưa? (9. Chao biết ghen òi!) (Truyện ngôn tình)
- Thích mày á! Được chưa? (8. Khó hiểu) (Truyện ngôn tình)
- Thích mày á! Được chưa? (7. Hint ngập tràn) (Truyện ngôn tình)
- Thích mày á! Được chưa? (6. Dare or True) (Truyện ngôn tình)
- Thích mày á! Được chưa? (5. Thái độ) (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!