Lơ đãng tuổi thanh xuân - Chương 4: Lơ đãng tuổi thanh xuân

234 lượt xem

Sau chuyến đi phượt đấy, hai con người với hai tính cách khác nhau, vì tình cờ hay do sắp đặt mà đến với nhau, đang yêu. Những cặp đôi trẻ tuổi chưa từng yêu một lần, thường gặp những rắc rối đến khó hiểu, Phương giận Khiêm liên tục bằng những cái lý do trời ơi đất hỡi gì đó, kiểu như:

"Em mặc bộ này đẹp không" "Không, nhìn già lắm" Giận!

"Sáng nay anh nói chuyện với con nào thế?" "Hỏi đường ấy mà!" Lại giận!

Muôn chuyện hầm bà lằng nào đổ ập xuống, ba năm yêu nhau, đôi trẻ giận nhau cả trăm lần, giận thì giận nhưng dài thì vài ngày, tuần lễ, còn ngắn thì vài tiếng, chả giận nhau được lâu. Thu theo gió thổi đến, Trung Thu năm nay, Phương hẹn Khiêm cùng đi Royal chơi, đáp lại lời nhắn của Phương chỉ là đôi lời ngắn ngủi;

- Anh bận.

Hai từ như lưỡi dao xoáy vào tim Phương, Khiêm từ lúc nào lại bận như thế, cô đã từng rất bận, nhưng lại dành từng chút thời gian để gặp Khiêm cho kì được, còn Khiêm thì... Đành rằng Khiêm chăm chỉ làm việc còn hơn chán chường như trước, nhưng Phương cảm thấy Khiêm ngày càng thay đổi, ngày càng cách xa mình. Khiêm dường như không phải Khiêm mà cô quen nữa.

Gạt vội dòng nước mắt, Phương nhắn vội cho Khiêm tin nhắn "Em mệt rồi, chia tay đi!" Những tưởng Khiêm sẽ nhắn lại thì sau đó là một chuỗi yên lặng kéo dài, không cuộc gọi, không tin nhắn, không một lời nào từ Khiêm dành cho cô cả.

***

Khiêm thở hắt ra, cuối cùng cũng xong được cái dự án này, hắn mệt mỏi gần chết. Ba tuần từ khi chia tay Phương, hắn vùi đầu vào công việc, để quên hết đi, nhưng hình như chuyện này hơi khó.

"Hôm nay nên ra ngoài một tí vậy!"

Nhảy tót lên xe, hắn ra Bờ Hồ, rồi lượn vào phố Cổ, Khiêm vô thức không nhận ra hắn đang đi lại từng nơi mà hắn và Phương cùng đi chơi. Hắn dừng xe lại, đi bộ vào từng góc phố ngả màu rêu, vừa đi hắn vừa ngắm nhìn khắp xung quanh, hắn thích nhìn từng góc phố, từng con đường, chỗ nào trong mắt Khiêm cũng có hình bóng của Phương.

Chỗ quán bún Ốc ngõ Đồng Xuân mà Phương hay bắt Khiêm đưa vào ăn đêm.

Mùi bún chả đậm đà ở Hàng Mành Phương rất thích.

Hay bàn tay đầy mùi xả mỗi khi Phương kéo Khiêm vào hàng ốc phố Đinh Liệt.

Tất cả cứ quấy lại trong đầu Khiêm, không thể tan được, dòng ký ức đặc lại, khiến Khiêm thẫn thờ.

Rồi hắn bỗng nghe có tiếng lộc cộc của đôi guốc gỗ, cái tiếng thân quen của các cụ già Hà thành. Khiêm quay đầu lại nhìn, một đôi vợ chồng già lão đang dìu nhau đi từng bước, ông móm mém cười hồn hậu rồi nhìn bà.

- Giờ già rồi, thấy cái gì cũng khác! Ngày xưa Hà Nội không đẹp bằng, không nhiều xe, tôi lai bà đi khắp Hà Nội nhỉ, giờ chật quá, lại yếu rồi, tôi dắt bà đi thôi...

-Gớm, bằng này tuổi đầu! Xe cộ gì, ông đi bên tôi là được rồi. Có ông là tôi vui rồi!

Khiêm yên lặng, rồi hắn chạy vội đi, chạy mãi cũng hết phố đi bộ, rồi ra chỗ để xe, vừa thở dốc Khiêm vừa chìa ngay cái vé xe ra, gấp gáp.

- Cho em xin cái xe, tiền anh cứ giữ ạ! Em gấp lắm rồi!

Nói tức thì hắn nhảy lên xe phóng đi để mặc chú bảo vệ mặt ngơ ngác cầm tờ tiền xanh loét.

Khiêm đến nhà Phương.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo