Đã lâu không gặp - Chương 1: Thanh Viễn có gì vui?

88 lượt xem

Từng có lúc anh khờ dại tin rằng thời gian có thể chữa lành mọi vết thương và biến ký ức trở thành hư ảo. Lời hẹn ước ngày ấy theo gió bay đi là nguyên nhân của hiện tại xa cách, hờn ghen, thậm chỉ cả những oán hận nhỏ mọn. Anh trách cứ cô bỏ đi không một lời từ biệt, rồi tự bản thân cũng lao vào hơi ấm của một vòng tay khác, dẫu biết rõ chỉ là sự tạm bợ triền miên.

Ngày nắm tay Như Vân bước vào lễ đường, anh đã quyết định biến sự tạm bợ ấy thành một lời hứa trọn đời, một lời hứa anh biết trước mình sẽ không cách nào giữ trọn. Ngày qua ngày, tháng nối tháng, nỗi trống vắng dai dẳng chẳng những không được khỏa lấp, trái lại khoảng hở trong tim cứ ngày một rộng toang. Cho tới khi duyên phận đẩy đưa khiến anh gặp lại cô, cả hai chợt nhận ra mọi thứ giờ đã lùi vào xa xôi quá vãng. Những lời đã nói, những việc đã làm, dù đúng hay sai cũng chẳng thể vãn hồi được nữa. Sau cùng, giữa anh và cô chỉ còn lại một câu hỏi thăm đầy khách sáo:

"Đã lâu không gặp. Em vẫn khỏe chứ?"

Cô ngỡ ngàng chẳng thốt nên lời, ánh mắt bất động ngờ vực đặt vào người trước mặt. Anh cúi xuống nhìn hai bàn tay đan vào nhau thật chặt, thời gian đã qua lâu như vậy nhưng lòng vẫn không khỏi khẽ nhói.

"Tại sao lại đối xử với anh như vậy?"

10 năm trước anh chưa quen cô, cô cũng không biết đến sự tồn tại của anh. Hai đường thẳng chỉ tình cờ giao cắt khi anh giúp cô phát âm một câu tiếng Việt. Vài câu thoại ngây ngô sai ngữ pháp, nghe lại có phần "lơ lớ" của cô nhiều lần khiến anh cười không dừng lại được. Những nụ cười được gom nhặt qua tháng ngày, rồi ghép thành tình yêu lúc nào chẳng hay. 10 năm sau anh tới đây, cùng cô ngồi trên chiếc xe ngựa chạy dọc giữa cánh đồng hoa cải vàng rực rỡ. Nắng chiều nghiêng vuốt lên từng góc cạnh trên gương mặt cô. Mái tóc dài thuận chiều gió lất phất chạm vào mặt anh, mùi hương vừa lạ lại vừa quen.

"Thì ra lời em nói cũng có câu là thật. Thanh Viễn thực sự rất đẹp."

Cô im lặng chịu đựng ẩn ý đầy trách móc toát ra từ giọng nói hờ hững, khoảnh khắc ấy bỗng gục mặt lên vai anh nức nở như một đứa trẻ. Màu hoa vàng trải rộng cả bốn phía chân trời, ký ức cũng trải ra trong lòng hai người như một thước phim quay chậm, được làm mờ bởi vô số bộ lọc vụng về.

"Nan ơi!"

"Nan!"

"Nói với em bao nhiêu lần rồi, anh tên Hải Nam. N-a-m chứ không phải Nan."

"H-ả-i... Nan."

"Nam."

"N-am?"

"Ừm, đúng rồi. Anh giúp gì được em?"

"Câu nay đọc thê nà?"

"T-hế n-ào. Không phải thê nà."

"Thế nà?"

"Thôi được rồi, câu nào nào?"

"Aanh... ơi..."

"Huệ Thanh, Hải Nam! Các em có bao nhiêu cái miệng mà nói nhiều thế? Có muốn ra ngoài hành lang đứng không? Mà cậu Nam làm trợ giảng kiểu gì lạ kỳ, suốt ngày chỉ thấy nói chuyện riêng trong giờ."

"Đâu có thầy. Em đang dạy Thanh phát âm mà."

"Thật không? Thanh nói nghe, phát âm câu gì?"

"Aanh... ơi! Em... iêu... aanh."

"Hả?"

"AANH ƠIII! EM IÊU AANHHHH."

Cô nhớ đó là một buổi trưa oi bức giữa Hè, không gian tĩnh lặng loáng thoáng nghe tiếng gió và lá xào xạc. Dưới hành lang được bao bọc bởi ánh nắng rực rỡ, cô và anh giơ hai nắm đấm về phía trước trong tư thế đứng tấn, chẳng hiểu sao bị phạt mà ánh mắt trao nhau vẫn lấp lánh ý cười. Khoảnh khắc ấy không kịp ghi lại đầy đủ những dư vị về mồ hôi hay sức nóng, nhưng bù lại cô biết được từ giờ trái tim sẽ mong ngóng người ấy mỗi sớm bình minh thức giấc, rằng chỉ cần có anh bên cạnh thì con đường phía trước chẳng còn gì đáng sợ.

"Em xin lỗi, Hải Nam! Em biết còn nợ anh một lời giải thích."

Mùa Hè năm thứ hai Đại học, cô nhận được tin ba đổ bệnh từ quê nhà, sự sống ngắn ngủi chỉ còn tính bằng ngày. Trong tâm trạng sợ hãi xen lẫn hoảng loạn, cô quyết định đáp chuyến bay sớm nhất trở về Thanh Viễn, vội vã chẳng kịp để lại một dòng tin nhắn. Ngày hôm ấy mưa lất phất lướt qua khoảng trời đục, có bước chân hối hả dẫm lên những khóm cải vàng cuối mùa đã úa tàn nhạt sắc, cô lao đến bên giường nắm chặt lấy bàn tay ba. Mẹ cô vốn mất sớm, cô lại là con một nên được ba hết mực thương chiều, thậm chí đến lúc sắp phải lìa xa thế giới ông vẫn bận lòng vì cô. Ông muốn cô gả cho A Hòa, người bạn thanh mai trúc mã từ thưở nhỏ. Ông nói hôn nhân chẳng khác nào một canh bạc may rủi, giao cô cho người khác, ông không yên tâm.

"Coi như là mong ước cuối cùng của ba, được không con?"

Nắng tắt rồi.

Nụ hôn trao vội trước khi xe ngựa dừng lại trước căn nhà mái ngói lưu ly giản dị. A Hòa cùng con gái đang đứng chờ cô trước cửa. Ở khoảng cách xa, anh vẫn có thể nhìn ra cô bé mang đôi mắt một mí đặc trưng của người anh yêu nhất, tóc tết đuôi sam trông khả ái vô cùng. Cô bước xuống xe, chầm chậm từng bước tiến về phía họ, rồi như nhớ ra điều gì, chợt ngoảnh đầu lại nhìn anh. Ánh đèn vàng trong nhà hắt ra rọi sáng gương mặt và một phần cơ thể cô, trông như một khung hình trên màn ảnh.

"Tạm biệt Hải Nam! Anh phải sống thật hạnh phúc nhé."

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k