LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Người đàn ông bên ngoài cửa sổ - Chương 1: Điên

188 lượt xem

Người đàn ông ấy hay đứng phía bên ngoài cánh cửa sổ có tấm rèm hai lớp trắng vàng cũ kĩ ngả màu. Người ấy đến vào lúc chiều muộn, khi những con chim chẳng buồn bậu trên mái nhà, khi những đứa trẻ nô đùa kéo tay nhau chạy ngang cánh cửa, người ấy cứ đứng đó, mắt nhìn vào đây đau đáu những niềm đau.

Hôm nay người đàn ông ấy cũng đi qua nơi đây, cũng lại đứng phía bên ngoài cửa sổ, nghe âm thanh của một bản tình ca nhẹ nhàng lách mình qua tấm rèm cũ, chạy về phía con đường ngập nắng tàn. Đây là lần đầu tiên người ấy nghe được tiếng nhạc từ phía sau cánh cửa sổ luôn mở hé, những ngón tay dài chạm nhẹ vào mép tấm rèm đung đưa, vô tình chạm nhẹ một bàn tay trắng ngần, thon thả đang đưa ra:

- Anh là ai?

Giọng cô ngọt như nắng, những cánh chim bay đi rồi lại quay về, trên mái nhà, tiếng quạ kêu chiều như kéo theo những vong linh xa xôi về ngang con đường này. Người đàn ông ấy đứng quay lưng về phía mặt trời, bóng tối phủ đầy gương mặt anh, cô nheo mắt, vô thức đưa tay lên che bớt ánh nắng, khẽ hỏi nhỏ một lần nữa:

- Anh là ai?

...

Ngang lối này.

Từ sau buổi chiều ấy, cô gái phía sau cánh cửa sổ thường cố ý mở to âm thanh của chiếc radio cũ, để cho những khúc tình ca men theo những con nắng đi tìm người đàn ông phía ngoài cánh cửa sổ. Có những chiều anh ghé qua, nhưng đôi tay không còn gạt nhẹ tấm rèm để tìm những khúc tình ca nữa. Anh chỉ đứng đó, vẫn quay lưng về phía mặt trời để cô nhìn thấy khuôn mặt anh. Có những ngày mưa, nắng thôi về ngang lối này, cô vẫn mong chờ một bóng dáng quen thuộc, vì hôm nay không có mặt trời, dáng người cao gầy ấy sẽ chẳng thể che được nắng, có thể, cô sẽ biết anh là ai.

Cô gái nhỏ cứ ngây ngẩn đứng chờ anh bên khung cửa sổ có tấm rèm cũ kĩ, những giọt nước mưa đua nhau tìm vào phòng, vượt qua ranh giới cô tự vạch ra để ngăn mình với thế giới ngoài kia. Những con chim cũng không về dưới cơn mưa tầm tã ấy, vậy mà anh lại tới, anh lại đi qua đây, anh đứng phía bên ngoài cánh cửa, chiếc ô đen che hết khuôn mặt anh nhưng cô biết anh cũng đang nhìn về phía này. Anh đến chỉ để nghe một khúc tình ca dang dở, chỉ để thấy cánh cửa sổ chưa bao giờ đóng, anh quay lưng, cơn mưa nhấn chìm bóng anh về cuối phố, cánh cửa ấy vẫn chẳng đóng lại, cô vẫn chờ những lần khác nữa người đàn ông ấy ghé ngang lối này.

...

Anh là ai?

Trong những giấc mơ hàng đêm cô gặp, cô cũng thấy người đàn ông ấy nhưng cũng chẳng thể nhìn rõ anh là ai. Người ấy vừa lạ lại vừa quen, vừa xa cũng vừa gần, vừa đủ yêu thương cũng vừa đầy đớn đau. Cô nhớ những lần thấy anh qua khung cửa, cái ham muốn chạy qua ngưỡng ranh giới ấy để nhìn rõ anh là ai nó chảy ngược trong từng mạch máu, nhưng đến một ngóc ngách nào đó sâu trong tim, cô sợ anh chỉ như một tia nắng chiều, hoặc như một cơn mưa vội, sợ nếu lỡ may chạm tới, anh sẽ tan đi nhanh hơn cách anh đến mà thôi.

Khúc tình ca vẫn mềm mại quấn quanh từng nơi trong căn phòng này. Cô gái nhỏ ngồi trên chiếc ghế gỗ, đôi chân thon dài buông thõng đung đưa theo tiếng nhạc, cánh cửa sổ vẫn mở, ánh nắng vẫn về trong căn phòng này. Những chiếc lọ đựng đầy nước nhưng chẳng cắm hoa, những chiếc khung nghiêng nghiêng trên mặt bàn nhưng không có ảnh, những ngón tay trắng trẻo với những sợi len đỏ quấn quanh nhưng không có que đan, cô đang đan những chiếc khăn giữa trời hè oi nồng đến ngột ngạt. Được một lúc, cô gái chìm dần vào giấc ngủ, cô lại nằm mơ thấy người đàn ông hay đứng phía ngoài khung cửa sổ, một nỗi đau chảy chầm chậm trong tim, dâng lên thành hai hàng nước mắt, lăn dài xuống gò má cao gầy. Giật mình tỉnh giấc, cô nghĩ rằng mình vừa mơ thấy khuôn mặt người đàn ông ấy nhưng chẳng thể nhớ nổi anh là ai.

Những ngày qua cứ trôi như một bài hát được lặp đi lặp lại nhiều lần. Nắng chiều, tiếng quạ kêu, người đàn ông, khung cửa sổ và những giấc mơ. Cho tới một ngày, khúc ca ấy lỡ đi một nhịp, chiếc lọ đầy nước nhưng chẳng có hoa ấy rơi xuống vỡ tan tành, bàn chân nhỏ nhắn bước lên những mảnh vỡ còn ướt nước, máu nhuộm màu những mảnh thủy tinh sáng, hôm nay, anh ấy không đi ngang lối này. Những con quạ đen rời khỏi mái hiên nhà bên kia, bay đi mãi chẳng thấy quay về, những đứa trẻ không còn cười đùa nữa, con nắng tắt vội khi còn chưa kịp chiếu đến cánh cửa sổ đang chờ anh, tấm rèm cũ ố vàng im lìm chẳng thèm đung đưa dù có gió, khúc nhạc chạy mãi một nốt nhạc, thét lên một tiếng chói tai rồi tắt lịm. Cô hất tay cho những sợi len đỏ rối chặt vào nhau, rơi xuống những mảnh thủy tinh nhuộm máu, cô ném những chiếc khung ảnh trống rỗng vào tường, chúng bật ra rồi lại rơi xuống đôi bàn chân nhỏ. Một nỗi đau không tên như cào như cấu, như bẻ từng khúc xương trong cơ thể mảnh mai, gầy gò, trái tim như bị bóp nghẹn, cô không thở nổi.

Cô ngã quỳ xuống sàn nhà, hai tay ôm chặt lấy ngực, nước mắt lã chã rơi, miệng cố mở ra để hít lấy từng ngụm không khí một cách khó khăn, khổ sở. Giữa những tiếng nấc nghẹn tới thảm thiết, cô nhọc nhằn thì thầm trong vô vọng:

- Anh... đừng đi...

...

Cánh cửa mở toang khi cô gái nhỏ ngất lịm đi, giữa căn phòng trắng toát, cô nằm dưới chân giường, cuộn len đỏ rối tinh rối mù quấn vào đôi cổ chân mảnh khảnh, bộ quần áo bệnh nhân xộc xệch trên cơ thể gầy gò, trắng xanh. Các bác sĩ đưa cô vào phòng cấp cứu, làm một vài thao tác cấp cứu cho đầy đủ thủ tục rồi lại khiêng cô về trong căn phòng chỉ có bốn bức tường trắng với chiếc giường bệnh và cuộn len đỏ nằm trơ lì dưới đất.

Cô được đặt lên chiếc giường trắng, tay chân bị khóa xích vào bốn thanh sắt ở bốn góc giường, mắt cô mở to, nhìn lên ánh đèn đung đưa trên trần nhà. Đây không phải lần đầu tiên cô đập phá, la hét rồi bị ngất, sau mỗi lần như thế cô đều nằm như ngây như dại rồi sẽ tìm cách tự vẫn. Qua một, hai lần đầu, các bác sĩ sau khi cấp cứu cho cô đều khóa chân tay cô lại cho tới lúc cô hoàn toàn bình tĩnh. Họ như phát chán với công việc lặp đi lặp lại hàng tuần ấy nên những ca cấp cứu cho cô đều thực hiện rất chóng vánh. Câu chuyện về cô gái điên mới hai mươi mốt tuổi ở phòng cuối cùng của hành lang ấy chẳng ai biết, chỉ biết đôi lần trước khi cô ngất lịm, cô van xin rất khổ sở một người nào đó đừng đi.

Đôi mắt to tròn nhìn chiếc bóng đèn lắc lư không chớp, khuôn mặt cô vô cảm đến mức người khác nhìn vào chỉ thấy một nỗi đau day dứt.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư