Những mùa không ngủ - Chương 4: Đông gõ cửa
Lê Nhi | Chat Online | |
07/06/2019 12:25:59 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Nạp thẻ (Truyện cười)
- * Nhà mình vui thế 2 (Truyện cười)
- * Những mùa không ngủ - Chương 3: Thu mong manh (Truyện ngắn)
- * Những mùa không ngủ - Chương 2: Hạ hoang mang (Truyện ngắn)
Theo Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn Trung ương, sáng mai độ ở nhiều khu vực xuống thấp, có nơi 0 độ C. Khu vực Hà Nội được dự báo có mưa, nhiệt độ thấp nhất từ 5 - 7 độ C.
Cái lạnh đóng băng trái tim nó, những cuộc hẹn thưa dần. Nó không còn bám riết đòi một đáp án từ anh, hoặc vốn dĩ câu trả lời đã quá rõ ràng nên không cần phải hỏi. Thò một chân ra khỏi chăn, nó xuýt xoa rụt về bằng tốc độ ánh sáng, toàn thân run lên bần bật. Nó quyết định không xuống giường, chùm chăn nghịch điện thoại.
Trí tưởng tượng phong phú của nó được dịp phát huy. Tương lai, một ai đó mà nó không biết sẽ ở bên anh, ngày ngày được nghe giọng nói trầm ấm chạm vào trái tim, là người sẽ khoác tay anh xuống phố mỗi sáng chủ nhật, được anh dẫn đi ăn mì bò xúc xích, và biết đâu đấy, người ấy sẽ nhắn tin cho anh mỗi tối để than rằng mình không ngủ được. Nghĩ đến đó, trái tim nó chợt đau nhói.
"Ting..." Điện thoại báo có tin nhắn mới.
Có một người gọi điện đến tổng đài, yêu cầu tặng bạn món quà âm nhạc với lời nhắn: Anh xin lỗi em. Để nhận quà về máy và biết người gửi, soạn tin B gửi 8754.
"Chắc là anh rồi, không ngờ cũng biết lãng mạn." Nó hí hửng làm theo hướng dẫn, kết quả tài khoản bị trừ toi 15 ngàn, ức sôi máu. "Cả cái máy điện thoại cũng tìm cách chống đối mình. Ghét, ghét, ghét..." Nó đấm thình thình xuống giường.
"Ting..." Tiếp tục có tin nhắn đến. Lần này mới đúng là người nó đợi.
Em...
Em cái gì mà em, tại anh mà em mất 15k. Bắt đền.
Ơ, thế là thế nào? Mà sao hôm nay em không đi học?
Lạnh như thế này thì làm sao phải học?
Anh đáp lại bằng biểu tượng mặt cười.
Qua vài hôm nó trở lại trường, lần này đến lượt anh nghỉ học. Mọi cách thức liên lạc thông thường đều vô hiệu. Nó bắt đầu lo cuống lên, chạy sang lớp anh hỏi thăm mới biết anh bị ốm. Nó thở phào nhẹ nhõm... Nếu mai sau nó có ý định biến mất khỏi cuộc đời ai, ít nhất nó sẽ dũng cảm tiến đến trước mặt người đó và nói lời tạm biệt, đơn giản vì nó đã biết cảm giác bị bỏ lại khủng khiếp đến nhường nào.
Chuông cửa reo vang liên hồi, khuôn mặt phờ phạc xuất hiện sau cánh cửa khiến nó thảng thốt không nói thành lời. Nó hỏi có chuyện gì, anh kể mình không muốn đi du học nữa nên bị mẹ mắng dữ lắm. Sau một hồi to tiếng thì anh bực tức bỏ nhà đi suốt đêm, kết quả bị cảm lạnh, hôm nay sốt cao mãi không hạ. Nó hỏi anh ăn gì chưa, anh lắc đầu bảo mấy hôm nay bố mẹ đi công tác xa, chẳng ai nấu cho. Nó không do dự xắn áo vào bếp, đáng tiếc cô nàng tiểu thư đến món đơn giản như cơm trứng cũng chẳng biết làm, sau cùng chỉ còn lại mì gói là giải pháp khả dĩ nhất.
- Không ngờ em nấu mì trắng cũng ngon thế.
Anh vừa ăn vừa cười, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn. Nó không kiềm chế được nữa, chui vào lòng anh nước mắt ngắn nước mắt dài.
- Em xin lỗi, tính em trẻ con quá, đã thế còn hậu đậu không biết làm gì. Sao anh lại thích đứa con gái như em chứ?
Anh thở ra một tiếng, từ tốn vỗ về nó.
- Thôi nào! Em thì có gì không tốt. Anh cũng không thích mấy bà cô làm mặt lạnh nghiêm túc, nấu ăn không biết thì có thể từ từ học, không học được thì sau này bảy ngày trong tuần đều ra ngoài ăn quán, chẳng sợ chết đói đâu.
Nó nghe xong liền rời khỏi lòng anh, nước mắt chưa khô mà đã cười toe toét trông rất ngộ, chẳng biết có phải vì vui quá không mà liến thoắng một tràng dài.
- Thôi hay là anh nghe lời mẹ đi, học có mấy năm thôi mà, đừng vì em mà cãi nhau với người nhà. Trước kia em bảo không đợi anh là nói dối, anh đừng ngốc nghếch tin. Sang đó rồi nhớ phải giữ gìn sức khỏe, khi nào nhớ em có thể gọi điện, không thì Facebook, Skype, thiếu gì cách liên lạc. Bên đó hình như không có mùa đông nhưng cứ mang áo ấm đi vì biết đâu... vẫn rét. Thỉnh thoảng về chơi lại dẫn em đi ăn mì bò xúc xích, nhớ là không cho đứa nào khoác tay kể cả tụi con trai. Một thân một mình trên đất khách chắc chắn sẽ nhớ nhà, nếu có mất ngủ anh hãy nghe bài "Không ngủ được" và đếm cừu, cách này em thử qua rồi. Còn nữa, không được thức đêm, không được ăn nhiều quà vặt, không được...
Toàn thân nó bỗng dưng đông cứng lại, mắt mở to ngỡ ngàng.
Thì ra chàng trai vừa rướn người đặt lên môi nó một nụ hôn.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!