KẾT GIỚI TẬP 2 - CHƯƠNG 5: BẪY RỒNG

85 lượt xem

Trên khu đất rộng lớn trước nhà tộc trưởng Alva xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ; hoặc nếu nói đúng ra thì đây là điều chưa từng diễn ra kể từ thời điểm con rồng xuất hiện tại khu vực này. Đường phố được trang hoàng như trong mùa lễ hội, người dân vui vẻ ăn uống bên ánh lửa trại bập bùng, như đã quên mất mối đe dọa từ con rồng khổng lồ vẫn đang treo lơ lửng trên đầu.

Helena loáng thoáng thấy lũ trẻ nấp sau bức tường gần nơi cô đang ngồi. Thỉnh thoảng, vài khuôn mặt non nớt ngập ngừng ngó ra, tò mò quan sát hai người khách lạ mặt mới xuất hiện.

Bên mỗi đống lửa trại, từng toán người quây quần nướng thịt, vui vẻ chuyện trò, không khí căng thẳng lúc trốn chạy con quái thú đã không còn nữa, dẫu chỉ là tí chút cũng không. Lúc này, khó có thể nhận ra sự khác biệt giữa làng Dritch với những ngôi làng bình thường khác – bình yên giữa cuộc sống chẳng cần phiền lo gì.

Mùi thịt nướng bốc lên thơm lừng. Mùi hương hấp dẫn tỏa ra từ những miếng thịt bò tươi rói đang xoay tròn trên lửa, báo hiệu chúng đã chín tới và có thể thưởng thức được rồi.

– Thịt bò mộng làng Dritch quả là khác biệt so với những nơi tôi từng đến. – Helena quay sang nói với Alva, rồi dừng lại hít sâu một hơi, như muốn để hương thịt nướng lấp đầy lồng ngực.

Alva tươi cười, nhưng sâu trong đáy mắt không thể che giấu những lo lắng, bồn chồn. Cho dù có thế nào và từng thể hiện sự keo kiệt bên trong con người ông ta ra sao, Helena vẫn đánh giá Alva là một trưởng làng tử tế, thật tâm quan tâm đến người dân của mình. Vẫn nụ cười ấy, Alva đáp lời Helena nhưng có vẻ đã mất dần đi sự tập trung.

– Cô Helena lại quá khen rồi.

– Tôi nói thật đấy. – Vừa nói, Helena vừa đón lấy xiên thịt từ tay một thiếu nữ xinh tươi. – Và những vũ điệu truyền thống của tộc Balka cũng vô cùng ấn tượng.

Rõ ràng, Helena muốn Alva tập trung vào cuộc vui hiện tại hơn là cứ đuổi theo những lo lắng về con quái vật khổng lồ kia; thế nên, tất cả những gì nói ra, cô đều chỉ tập trung vào việc hưởng thụ.

– Quả vậy, quả vậy. Đây là những vũ điệu được lưu truyền đời này qua đời khác, và chỉ dành riêng cho vài dịp đặc biệt như ngày mùa mà thôi. – Lần này, Alva chẳng khiêm tốn nữa mà tươi cười thừa nhận, len lén nhìn về nhóm thiếu nữ đang nhảy múa bên ánh lửa bập bùng.

– Vậy là tôi nên cảm thấy vinh hạnh trước sự tiếp đón nhiệt tình này rồi. – Helena mỉm cười đáp lại.

– Đây là điều nên làm mà! Dù sao thì cô cũng đã đồng ý giúp chúng tôi đối phó với con quái thú kia. – Alva khách sáo nói.

Đúng lúc này, Dieter chẳng biết từ đâu chạy lại, khom người thì thầm vào tai cha, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía Helena. Bấy nhiêu hình ảnh cũng đủ để Helena đoán ra nội dung cuộc hội thoại.

Và, quả không sai, ngay khi Dieter vừa rời đi, Alva đã quay sang nói với cô, giọng nghiêm túc.

– Cô Helena, mọi việc đều đã được chuẩn bị đúng như lời cô dặn. Chúng ta có thể khởi hành được chưa?

– Ông cứ ra đó kiểm tra lại mọi thứ một lần nữa, tôi ghé thăm bạn đồng hành của mình một chút rồi sẽ tới. – Helena nhẹ giọng đáp rồi chậm rãi đứng lên, đi về khu nhà dành riêng cho tộc trưởng, trên tay vẫn cầm theo xiên thịt đang ăn dở.

*

Đối lập với khung cảnh náo nhiệt bên ngoài, trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, Jade lặng lẽ ngồi bên ánh nến, chăm chú dõi theo từng dòng chữ ngoằn ngèo viết bằng thứ ngôn ngữ vô cùng lạ lẫm. Cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt khiến cậu dừng lại, ngẩng lên rồi mỉm cười khi nghe giọng nói nhẹ nhàng, quen thuộc.

– Cậu vẫn đang đọc quyển sách đó đấy à?

– Ừm, cậu chuẩn bị lên đường rồi sao? – Rời mắt khỏi trang sách đang đọc dở, Jade ngẩng đầu lên, ân cần hỏi.

– Đúng thế. Nếu thuận lợi thì chỉ chiều mai tôi sẽ quay trở lại, cậu đừng quá lo lắng. – Helena đặt tay lên vai Jade, cố gắng trấn an người bạn thân của mình.

– Tôi luôn tin tưởng khả năng của cậu. Thế nhưng, cậu cũng đừng quá liều lĩnh, tránh những thương tích không đáng có. – Jade miễn cưỡng mỉm cười đáp lại.

Cảm nhận được không khí bắt đầu nặng nề, Helena ngồi xuống cạnh Jade rồi nhanh chóng chuyển sang một chủ đề mà cô chắc chắn cậu sẽ quan tâm.

– Cậu dịch cuốn sách đó đến đâu rồi?

– Cũng chưa được mấy. – Jade thở dài chán nản. – Cuốn sách này không chỉ được viết bằng chữ cổ của tộc phù thủy, mà còn thể hiện dưới dạng “danh ngữ”. Nếu không biết từ khóa là gì thì rất khó để hiểu đúng những gì tác giả ghi lại.

– Biết đâu đây cũng chỉ là một cuốn sách cổ bình thường mà thôi, chẳng lưu trữ nội dung gì quá quan trọng cả. – Helena nhẹ nhàng vỗ lên vai Jade. – Bên ngoài, mọi người đang đốt lửa trại rất vui vẻ, cậu cũng nên ra ngoài đó thay đổi không khí một chút đi.

– Ừm, tôi biết rồi. – Jade gật đầu, nhưng không có dấu hiệu gì là sẽ đứng lên.

– Được rồi, tùy cậu. – Helena mỉm cười gượng gạo. – Nhưng nhớ đi ngủ sớm đấy, đừng vì mê mẩn cuốn sách này mà ảnh hưởng tới sức khỏe.

– Tôi hiểu! Cậu cũng phải chú ý an toàn đấy!

Nói xong, Jade lại tập trung vào trang sách làm bằng da thú đã nhuốm màu thời gian đặt trên bàn, hòng che giấu nỗi lo lắng đang ánh lên trong mắt. Cậu hiểu, cũng như mình, Helena là một kẻ cứng đầu, và một khi đã quyết định điều gì đó thì chắc chắn sẽ làm tới cùng, bất chấp hậu quả. Chuyện chiến đấu với con rồng này, chính Jade là người đã đề nghị Helena, nhằm giúp đỡ người dân nơi này; nhưng như thế không có nghĩa cậu không cảm thấy lo lắng. Trong nhiều lần thực hiện nhiệm vụ trước đây, dù đa phần trường hợp cô vẫn có sự kiềm chế nhất định, bởi cô biết bên cạnh mình còn có Jade, nhưng Helena cũng đã không ít lần tỏ ra liều lĩnh;. Giữa hai người họ dường như có một sợi dây ràng buộc khiến cho phần bản năng chiến đấu hoang dại ẩn sâu trong Helena thường không có cơ hội thể hiện ra ngoài đúng mức của nó. Nhưng Jade cũng quá nhiều lần chứng kiến cảnh Helena “say máu” và trở nên hung hăng đến bất thường. Những khi ấy, chuyện sống chết có vẻ không còn chút giá trị nào với cô; chỉ biết lao vào, chiến đấu và bất chấp mọi hậu quả.

Nhiệm vụ lần này thật sự khó khăn lắm. Helena gần như phải một mình đối mặt với con rồng đó; cô không thể chỉ dựa vào khả năng chiến đấu độc lập của mình, mà phải dùng mưu kế. Vấn đề là, trong mưu kế đó không có Jade, bởi dù muốn hay không thì cậu cũng chẳng giúp được gì đáng kể, thậm chí còn có thể trở thành kẻ cản chân. Vì lẽ đó, không còn sự lựa chọn nào khác cho chàng thanh niên trong hình hài đứa trẻ, ngoài việc kiên nhẫn chờ đợi tại làng Dritch. Nhưng, khi thiếu người nhắc nhở, liệu Helena có đủ tỉnh táo để đưa ra lựa chọn sáng suốt khi đối mặt với kẻ thù, hay phần bản năng hoang dại ẩn sâu trong cô sẽ lại tìm được cơ hội để trỗi dậy?

Cứ thế, Jade lạc vào dòng suy nghĩ rối rắm, để khi lần nữa trở về với thực tại thì trong căn phòng nhỏ cũng chỉ còn đơn độc mình cậu. Nhẹ lắc đầu thở dài, Jade tiếp tục chú tâm vào những trang sách cổ, mong muốn tìm cho bằng được ý nghĩa ẩn giấu bên trong những dòng chữ kỳ lạ mà cũng hết sức quen thuộc đang nhảy nhót dưới ánh nến lập lòe này.

Nhưng, sự tập trung của Jade không kéo dài được lâu, lần này là vì những tiếng gõ cửa …

***

Đêm nay, trời không trăng. Vài áng mây mỏng lững lờ trôi trên bầu trời, che khuất ánh sáng le lói phát ra từ hàng vạn vì sao. Cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho những tán cây đỏ thắm phát ra âm thanh xào xạc, át đi từng tiếng thở nặng trĩu thỉnh thoảng lại vang lên giữa phiến rừng thưa thớt. Toán người ngồi sát nhau, khuất hẳn vào trong bóng đêm đặc dưới mấy tán cây rậm. Tất cả đều căng thẳng, đến mức gần như nín thở khi dõi mắt nhìn ra.

– Trưởng làng, liệu kế hoạch này có thể thành công không? – Ai đó thì thào, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng nặng nề đó.

– Không biết được. Nhưng dù sao cũng từng là thành viên đội săn Rồng của hội Vệ Nhân, kế hoạch của cô ta chắc phải tốt hơn những gì chúng ta có thể nghĩ ra. – Alva đáp, cố gắng kìm giọng thật khẽ, thật thấp.

– Thế nhưng, nghe nói cô ta đã bị hội Vệ Nhân khai trừ cơ mà? Có khi, cô ta đã phạm một sai lầm nghiêm trọng nào đó, hay không đủ khả năng chiến đấu với rồng nên mới bị đuổi cũng nên! – Một người đưa ra nghi hoặc.

– Vậy chúng ta còn cách nào khác hay sao? – Dieter rít lên. – Hay lại tiếp tục cái trò rút thăm cử người ra ngoài lấy nước, rồi bắt cả người già lẫn đám trẻ con cũng phải tham gia?

– Cậu đừng vô lý như vậy! Nếu mọi việc đều do thanh niên trai tráng gánh vác, lỡ một ngày kia con rồng nổi điên giết hại tất cả, thì tương lai tộc Balka chúng ta sẽ đi về đâu? – Anh chàng kia phản bác.

– Nhìn vào mấy người, tôi đã thấy tộc Balka chẳng có tương lai rồi! – Dieter bực bội đáp.

– Dieter, ý cậu là sao? – Một vài giọng đồng loạt vang lên, rõ ràng không đồng tình với lời nói hàm hồ vừa rồi của con trai ngài tộc trưởng.

Và dĩ nhiên, sự yên tĩnh, căng thẳng ban đầu, lúc còn suy nghĩ về con quái thú khổng lồ kia đã không còn nữa, thay vào đó là một sự nhốn nháo – dẫu không quá ồn ào nhưng cũng chẳng có vẻ gì là sẽ trở lại trật tự – của những con người để cho bản ngã thật của mình được phát huy khi bị người khác chạm đến tự ái. Dieter không có vẻ gì sẽ nhượng bộ; anh chàng cũng bước thẳng ra, đối đầu với mấy thanh niên đang cố tranh cãi với mình, mặt hằm hè đầy tức giận, thậm chí là có cả phần khinh bỉ.

– Được rồi, đừng tranh cãi nữa! – Alva quát khẽ, cố gắng khống chế tình hình. – Đừng quên mục đích chúng ta chờ đợi ở đây.

– Tộc trưởng… – Anh chàng kia vẫn muốn cự lại, nhưng cuối cùng lại quyết định giữ im lặng, chỉ quay sang trừng mắt với Dieter rồi thôi.

– Cha, sao Helena vẫn chưa tới? Liệu cô ấy có bị lạc đường không? – Dieter bồn chồn hỏi. – Dù sao thì, phiến rừng này cũng…

– Yên tâm, tôi không dễ bị lạc như vậy đâu! – Một giọng nữ lạnh lùng vang lên từ tán cây trên cao.

Đồng loạt, tất cả mọi người đều im bặt và đưa mắt nhìn lên trên, tìm kiếm người vừa phát ra câu nói ban nãy.

– Cô Helena, cô đã tới từ lúc nào vậy? – Alva là người đầu tiên phản ứng lại trước sự xuất hiện đột ngột của Helena, giọng thiếu tự nhiên.

Helena tung người phóng ra khỏi tán cây, nhẹ nhàng đáp xuống nền đất trải đầy lá khô bên dưới, gần như không một tiếng động, chậm rãi đi lại gần toán người vẫn đang lúng túng kia rồi mới bình thản trả lời.

– Tôi cũng vừa mới tới thôi. Sao, mọi người đang nói chuyện gì liên quan đến tôi à?

– Không có, không có! – Alva luống cuống đáp. – Chúng tôi chỉ đang lo lắng sao cô tới muộn. Dù sao thì hành động lần này cũng vô cùng quan trọng, thế nên mọi người không tránh khỏi nôn nóng, bồn chồn…

– Được rồi, ông không cần giải thích. – Helena lạnh lùng cắt lời. – Mọi người đã đông đủ, vậy chúng ta xuất phát thôi. Mục tiêu là hẻm Toki, trước khi trời sáng!

– Ở đây đã chuẩn bị mọi thứ như cô dặn. – Alva nói. – Còn những người khác, tôi đã dặn dò kế hoạch hành động của ngày mai.

– Được rồi, lên đường thôi. Tôi đi trước dẫn đường, mọi người cố gắng theo sát. – Helena chỉ dẫn, rồi lập tức lao về phía trước.

Và rồi cứ thế, lợi dụng màn đêm u tịch, lần lượt từng bóng người rời khỏi vòng bảo vệ của khoảng rừng Dragobane lá đỏ, guồng chân chạy về phía hẻm Toki. Trên lưng họ không chỉ gánh những dụng cụ trông có vẻ rất nặng nề, mà còn là gánh toàn bộ hy vọng về tương lai của tộc Balka. Không một ai hay biết, kể cả Helena, toàn bộ hành động của họ đều được thu vào một tầm mắt, trong bóng đêm…

***

Chỉ còn chút nữa thôi, vầng thái dương sẽ chạm tới điểm cao nhất trên bầu trời, hoàn thành một nửa hành trình của nó mỗi ngày. Xuyên qua tầng mây dày đặc, từng tia nắng chói chang rọi thẳng xuống sườn núi trơ trọi đầy sỏi đá, tựa như những thanh kiếm sắc bén đang tiếp tục đẽo gọt hòng mở rộng khe hở giữa ngọn núi bị bổ đôi.

Dõi mắt quan sát, Helena thở ra một hơi dài nhưng rất khẽ, rồi quay sang nói với người đàn ông to béo đang cởi trần ngồi gần đó.

– Tộc trưởng Alva, sắp đến giờ hành động rồi.

– Tôi biết, may là còn kịp. – Đưa tay lên trán gạt đi những giọt mồ hôi mặn chát đang thi nhau chảy xuống, Alva uể oải đáp.

– Ừm, mọi người cũng nên chuẩn bị đi. – Helena lạnh lùng nhắc nhở. – Theo kế hoạch thì đoàn xe đánh lạc hướng do Dieter dẫn đầu sẽ rời làng vào đúng giữa trưa đấy!

– Hẳn là thế rồi, nhưng mọi người cũng cần nghỉ ngơi một chút.

Vừa nói, Alva vừa chống tay lên nền đá cứng, cố gắng đẩy cái thân hình ục ịch đã quá mệt mỏi lên. Nhìn hành động này của Alva, Helena thật không thể không cảm thấy khó chịu. Tại sao trên đời lại tồn tại những gã đàn ông yếu đuối đến thế này không biết?!

– Tôi nhắc lại, thành bại của kế hoạch này sẽ nằm trong khoảng vài giờ tiếp theo thôi đấy! – Helena nhíu mày. – Thế nên, tôi cần đảm bảo rằng dù không có mặt tôi thì mọi người cũng hành động đúng theo kế hoạch đã vạch ra mà không xuất hiện bất kỳ sai sót nào, dù là nhỏ nhất!

– Bọn tôi hiểu, nhưng phải di chuyển hàng loạt những tảng đá khổng lồ như vậy cũng chẳng dễ dàng gì, nhất là khi cả tháng gần đây họ không được ăn uống đầy đủ. – Alva phân bua, trên người, mồ hôi vẫn đang túa ra như tắm. – Dù sao thì từ làng chúng tôi di chuyển tới nơi này, nhanh cũng cần khoảng hai tiếng cơ mà?!

– Được rồi, tôi chỉ nhắc nhở mọi người phải sẵn sàng hành động mà thôi, bởi đây là cơ hội duy nhất để tiêu diệt con rồng đó. – Helena chậm rãi lên tiếng. – Còn bây giờ, mọi chuyện tiếp theo ở đây sẽ giao cho ông đó, tộc trưởng Alva.

Nói xong, cũng chẳng chờ Alva đáp lại, Helena đưa tay lên miệng, huýt một tiếng thật dài. Từ trên trời cao, từng tràng âm thanh bén nhọn vang lên, tựa như tiếng kêu của một sinh vật săn mồi đáng sợ nào đó. Đám thanh niên đang ngồi nghỉ đứng bật dậy, ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn quanh, đề phòng.

– Cô Helena, vừa rồi là… – Mặc dù tỏ ra bình tĩnh hơn hẳn đám thanh niên, nhưng giọng nói của Alva cũng chẳng che giấu được sự sợ hãi đang dâng lên trong lòng.

– Đừng lo, đó là Dực Long của tôi. Chẳng phải tôi đã nhắc tới nó trong lúc bàn kế hoạch hay sao? – Helena lạnh lùng đáp. – Mà trước kia, người dân làng Dritch cũng phải tiếp xúc với Dực Long của hội Vệ Nhân rồi chứ?

– Quả đúng vậy, nhưng những gì chúng tôi đã trải qua trong mấy tháng vừa rồi thật sự là… – Alva ngập ngừng giải thích.

– Được rồi, tôi hiểu. – Helena lắc khẽ đầu, kèm theo một cái nhếch môi. – Ông nên trấn an đám thanh niên kia đi, đừng để họ chạy loạn lên khi Dực Long của tôi đáp xuống đây.

– Tôi hiểu, tôi hiểu.

Nói xong, Alva lật đật chạy tới chỗ nhóm người đang đứng tụm lại đề phòng, rồi lớn tiếng giải thích. Thỉnh thoảng, Helena lại tinh tế phát hiện vài ánh mắt lo ngại ngó sang phía mình rồi nhanh chóng rời đi, dường như không muốn hành vi lén lút ấy bị cô nhận thấy. Helena chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Dĩ nhiên, cô biết, không phải con người nào cũng mạnh mẽ, hiên ngang; nhưng biết không có nghĩa sẽ chấp nhận một cách bình thản. Với Helena, một con người không đủ mạnh mẽ để tự bảo vệ mình, bảo vệ người thân của mình là một điều đáng xấu hổ!

Không lâu sau, một cái bóng to lớn phủ xuống sườn núi; cùng với từng nhịp vỗ cánh của nó, gió mạnh thốc tối, khuấy lên bụi đất mù mịt. Dù đã được chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng rõ ràng, đám trai trẻ kia vẫn không khỏi khiếp hãi. Rồi, kèm theo tiếng kêu lớn, con Dực Long lướt nhanh tới, xuyên qua khe núi hẹp, dường như không có ý định hạ cánh như lời Helena nói khi trước. Khi Dực Long bay qua chỗ Helena đang đứng, cô bất ngờ phóng người lên, nhẹ nhàng đáp xuống lưng con thú cưỡi mà cô đã làm bạn từ lâu. Dực Long rít thêm một tràng âm thanh nữa, nhưng lần này có vẻ đó là tiếng kêu của sự vui mừng khi được gặp lại Helena; rồi nó vỗ mạnh cánh, bay vút về phía xa.

Khi bụi đất tản đi thì bóng dáng thầy trò Helena cũng mất hút. Chỉ còn lại tiếng Helena vọng giữa không trung.

– Alva, nhớ theo đúng kế hoạch chúng ta đã bàn…

***

Đứng trên sườn núi, Alva có thể thấy đoàn người đang lùa đàn gia súc ra khỏi làng, chậm rãi tiến về phía hẻm Toki hiểm trở này. Ánh mặt trời hừng hực cháy trên gương mặt đang cố giữ vẻ bình tĩnh của ngài tộc trưởng.

– Tộc trưởng, liệu kế hoạch này có thành công không? – Một người lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Alva.

– Ừm, Rodalz hả? – Không cần quay đầu lại, Alva cũng đoán ra chủ nhân giọng nói đó. – Thật ra ta cũng không chắc lắm, nhưng chúng ta còn lựa chọn nào khác sao?

– Chúng ta có thể áp dụng chiến thuật đêm qua để đưa mọi người lặng lẽ rời đi! – Rodalz sốt sắng đáp. – Như lời cô Helena đó đã nói, chỉ cần chúng ta đốt lửa trại nhằm thu hút sự chú ý của con rồng, thì có thể lẻn đi trót lọt!

– Và cái giá phải trả, chính là chúng ta không thể đem lũ bò mộng theo cùng! – Alva lớn tiếng gắt. – Cậu nên nhớ, dù có thu hoạch vụ mùa sắp tới, thì số lương thực đó cũng chỉ đủ cung cấp cho toàn bộ dân làng trong vòng hai tháng mà thôi. Từ trước tới nay, tộc chúng ta vẫn luôn phải dùng thịt bò mộng.

– Hai tháng, khoảng thời gian đó đủ để chúng ta tìm tới thị trấn gần nhất rồi… – Rodalz vẫn cố gắng thuyết phục, nhưng lập tức bị Alva ngắt lời.

– Rồi sao nữa? Liệu những người ở nơi đó có giúp đỡ chúng ta không? – Alva quay người lại quát, vẻ tức giận hiện rõ trên khuôn mặt. – Không còn đàn bò, chúng ta sẽ chẳng khác gì lũ ăn mày, phải sống qua ngày dựa vào sự bố thí của kẻ khác mà thôi!

– Dù sao thì vẫn còn tốt hơn là chết! – Đến lúc này, Rodalz cũng chẳng còn giữ sự tôn kính dành cho tộc trưởng nữa, hét vào mặt Alva.

– Chúng ta sẽ không chết, và kế hoạch này chắc chắn thành công! – Alva nhả từng từ, rồi quay về đám thanh niên đang chăm chú dõi theo cuộc tranh cãi. – Được rồi, mọi người chuẩn bị đi, con rồng kia sẽ bay tới đây bất cứ lúc nào!

*

Đâu đó trên trời cao, ẩn mình giữa những đám mây trắng đang lững lờ trôi theo từng làn gió nhẹ, Helena quan sát tất cả những gì đang diễn ra phía dưới. Khi đoàn người do Dieter dẫn đầu đã đi được nửa quãng đường đến hẻm Toki, cô bắt đầu bồn chồn. Có thể, cuộc chạm trán sắp tới sẽ là trận chiến khó khăn nhất mà cô từng đối mặt từ trước đến nay.

Dường như cảm nhận được điều đó, thỉnh thoảng, Dực Long lại kêu lên vài tiếng trầm thấp mà gấp gáp, tựa hồ muốn nói rằng nó cũng đã sẵn sàng cùng cô lao vào cuộc chiến cam go sắp tới.

– Mày đừng nóng vội. Chỉ lát nữa thôi, kẻ thù của chúng ta sẽ xuất hiện. – Helena nói, bàn tay phải vuốt ve cổ con thú.

Đúng lúc này, chẳng biết có phải đáp lại lời tiên đoán của Helena hay không mà từ phía xa bỗng vang lên những tiếng gầm phẫn nộ, nghe như tiếng sấm giáng xuống trước một cơn giông bão. Helena lập tức quay ngoắt đầu lại nhìn về ngọn núi tuyết đằng xa, vừa kịp thấy con rồng thò đầu ra khỏi hang đá.

Dù có kích thước khổng lồ, nhưng chỉ bằng một cú vỗ cánh mang theo sức mạnh khó mà tưởng tượng, con rồng đã lập tức rời khỏi mặt đất, kéo theo một dải bông tuyết trắng xóa bay tung tóe. Nó sải rộng cánh, lao thẳng về phía trước với một tốc độ khiến chính Helena cũng phải giật mình.

– Xuất phát!

Helena thét lớn ra hiệu cho Dực Long xung trận. Trên tay cô lúc này cũng đã sẵn sàng chiếc nỏ lớn với tạo hình vô cùng lạ mắt. Sau vài cái chao mình của Dực Long, khi khoảng cách với đối thủ đủ để quyết định khơi mào cuộc chiến, Helena quyết định ra tay. Những mũi tên gỗ màu xanh dương xối xả phóng xuống, mục tiêu chính là con rồng lúc này đang bay ngang qua sông Volkage.

Thế nhưng, dường như đã đoán trước được màn phục kích bất ngờ này, con rồng lập tức phản ứng, hơi nghiêng mình sang bên hòng tránh đợt mưa tên. Rồi, nhờ vào trực giác vô cùng tinh nhạy của một sinh vật huyền bí hùng mạnh, con quái thú nhanh chóng há mồm ra, khạc lửa về khoảng không trước mặt, kịp thời thiêu rụi hai mũi tên màu xanh dương đang chĩa thẳng vào mắt nó. Nhưng cũng đúng lúc đó, con rồng rống lên, cặp cánh khổng lồ vỗ mạnh tạo thành từng đợt gió lốc, nhằm xua đám khói mang sắc đỏ kỳ quái vừa sinh ra từ hai mũi tên bốc cháy. Những mũi tên làm từ gỗ của cây Dragobane, khắc tinh của loài rồng!

Nhận ra ngọn lửa đã không còn là sức mạnh để đối phó với kẻ thù giấu mặt, con rồng bèn ngậm chặt miệng, đập cánh vút lên trời, xuyên qua tầng mây thấp, bay đến nơi vừa nhả ra những mũi tên nguy hiểm kia. Trống không! Khi con rồng còn chưa kịp làm gì tiếp theo thì từ đám mây trắng xóa sau lưng nó lại phóng ra từng mũi tên màu xanh dương như những tia chớp quét ngang bầu trời; đích đến là phần khớp xương tương đối yếu trên lưng nó.

Trước màn tập kích bất ngờ, con rồng lập tức vặn người lại, dùng chiếc cánh bên trái gạt phăng đợt mưa tên vừa bay tới. Đồng thời, lồng ngực con quái thú cũng đột ngột phồng lên; chỉ trong nháy mắt, từ miệng nó bắn ra một thứ giống như viên đạn pháo bằng không khí, xiên thẳng về phía trước, với một áp lực thừa lớn để khuấy động cả tầng mây.

Nhưng, sau khi từng sợi trắng như tuyết tản đi thì còn lại chỉ là nền trời xanh thẳm. Bóng dáng kẻ đánh lén đáng ghét lúc này đã chẳng thấy đâu. Gầm lên tức giận, con rồng đập mạnh cánh, bay vọt lên, như muốn vươn tới tận vầng thái dương chói lóa đang lơ lửng giữa trời. Khi xung quanh đã chẳng còn gì ngăn cản tầm mắt, sinh vật huyền bí đáng sợ lập tức guồng đôi cánh khổng lồ, tạo thành từng đợt gió lốc, cuốn phăng mọi thứ bên dưới. Tuy nhiên, không như con rồng tưởng tượng, đối thủ giấu mặt của nó vẫn không xuất đầu lộ diện. Kẻ đáng ghét đó đã tiên đoán được hành động vừa rồi, và kịp thời rút lui trước khi quá muộn!

Tiếp tục gầm lên phẫn nộ, con rồng lại đảo cặp mắt như chuông đồng, quan sát cẩn thận, nhưng chỉ tốn công vô ích. Rồi, như chợt nhớ ra điều gì vô cùng quan trọng, con quái thú lập tức quay về một hướng, nhanh chóng đập mạnh cánh lao đi.

– Cuối cùng cũng đã chịu đi. – Từ trong khoảng mây trắng nằm ngay mép vùng trời trống trải vừa bị con rồng khuấy đảo, vang lên một tiếng thở nhẹ. – Được rồi, Dực Long, chúng ta nên tranh thủ ghé thăm hang ổ của con rồng đó thôi.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k