SẼ KHÔNG SAO ĐÂU, CHỊ! - CHƯƠNG I: NẮNG...

101 lượt xem

Tôi vẫn không thể thuyết phục được cô y tá rằng mình có thể tự đi đến phòng thử thuốc, rằng tôi chưa yếu đến độ phải đi bằng xe lăn… Tôi như mọi lần buộc phải ngoan ngoãn ngồi vào chiếc xe lăn dành cho mình và để yên cho cô ấy đẩy tôi trên đoạn hành lang vài chục mét trắng toát, nồng nồng mùi etilen, đến căn phòng có một giường duy nhất và không nhiều dụng cụ y khoa… Chỉ là phòng thử thuốc – để chắc chắn tôi không bị shock khi tiêm lượng hóa chất ấy vào cơ thể mình, cố giữ cho cuộc sống của tôi dài thêm chút nữa.

Giờ là 8 giờ sáng! Hành lang bệnh viện lố nhố từng nhóm nhỏ những người không mặc quần áo bệnh nhân đứng – ngồi – túm tụm trước vài cửa phòng dọc hành lang. Có vẻ, người thân của họ đang ở bên trong những cánh cửa ấy, đang cố đấu tranh cho những ngày chỉ 24 giờ chứ không thể là 25 hay 26 tiếng, nói gì đến mong 48 hay 72… Họ, tất cả họ, đều hoang mang, mệt mỏi và đau khổ!…

Tôi trôi qua quãng vắng nhất của hành lang, nơi chỉ có hai chiếc bóng bé nhỏ ngồi cạnh nhau trên dãy ghế chờ trước một phòng bệnh. Tôi thấy ngay cái đầu trọc boong của thằng bé đang hướng mặt ra chỗ tôi tiến lại với nụ cười khoe hàm răng cùn đen sì lì của nó. Tôi thấy ngay hai bím tóc đen đen trên cái đầu đang ngồi đối diện nó. Tôi tự hỏi, có gì đó rất khác ở hai bím tóc ấy? Nói sao nhỉ?… Nó có gì đó rất mơ hồ, rất không thật. Tôi không chắc mình đang nghĩ gì, chỉ biết… À, là thế này, vai cô bé run run, tiếng cười khúc khích không cần kiềm chế giữa nơi cần phải giữ im lặng hoàn toàn, nhưng, tuyệt nhiên hai bím tóc không tự nhiên đùng đưa theo cái cách lẽ ra nó phải thế khi cơ thể con người ta cử động. Với tôi, đó là một điều lạ!

– Sẽ không sao đâu! Tớ chắc chắn với cậu đấy! – Giọng trong veo phát ra từ hai bím tóc ngay khi xe lăn tôi lăn đến đủ gần để có thể nghe thấy.

– Thật chứ? – Giọng nói vẫn còn đầy ắp lo lắng từ cái miệng hay cười với hàm răng cùn và đen.

– Dĩ nhiên rồi! – Vẫn giọng nói trong thật trong và thật sự tươi tỉnh – Trước khi bác sĩ giúp cậu ngủ, cậu hãy nhìn ra cửa sổ, ngoài ấy, luôn có một thiên thần giữa nắng bảo vệ cậu!

Và, khi xe lăn tôi lăn ngang qua chỗ hai đứa trẻ, tôi nhận ra ngay cái cười của thằng bé đã giãn hẳn ra, đã yên ổn và tuyệt không còn vẻ lo sợ, hoang mang. Thằng bé vô tư hướng mắt nhìn thẳng vào tôi, mỉm cười. Theo phản xạ, hai bím tóc quay ngược ra sau, lộ gương mặt sáng như màu nắng mỗi sớm cùng nụ cười đẹp đến mênh mông của cô gái nhỏ bé… Bọn chúng nó cười với tôi!

Tôi lại trôi qua bọn chúng, khuất hẳn sau cánh cửa của gian phòng chỉ có một giường và không nhiều dụng cụ y khoa. Giọng bác sĩ trầm đều vang lên, nói về việc thử thuốc… Tôi nghe không rõ lắm. Tôi bận dong mắt mình, dong tâm hồn mình ra cửa sổ đầy nắng ngoài kia…

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×