SẼ KHÔNG SAO ĐÂU, CHỊ! - CHƯƠNG III: THIÊN THẦN!

138 lượt xem

Tôi mơ hồ nhìn ra phía cửa sổ, dong mắt nhìn xuống đường. Nơi đó, những con người xa lạ vội vã trôi qua nhau, không một câu chào, không một cái cười, thậm chí một mắt nhìn cũng không… Tôi mơ rồi nhìn ra phía cửa sổ, dong tâm hồn mình về đêm qua, chính trong căn phòng này – căn phòng luôn sặc mùi etilen – trước mặt cha mẹ tôi. Tôi, khi đó, khi ngồi thẳng thớm trên chiếc giường trải drap trắng, nghĩ về cảm giác hối lỗi của mình và tôi cương quyết nói vớ cha mẹ tôi lời xin lỗi. Tôi biết mình thật sự đã có lỗi khi không thể giữ gìn cơ thể mình, cuộc sống của mình đúng theo cách đơn giản nhất mà cha mẹ đã mong muốn. Cha im lặng, mẹ mỉm cười – tuyệt nhiên, cả cha và mẹ đều không khóc. Và, mẹ bảo:

– Con sẽ chỉ có lỗi nếu con không đủ kiên cường để đấu tranh giành lại những thứ lẽ ra thuộc về con…

Có tiếng gõ cửa – tiếng gõ lạ. Tôi xoay hẳn người hướng về phía cửa, lòng khấp khởi mong được đón thiên thần váy trắng của tôi. Cái đầu trọc cùng nụ cười răng cùn đen sì thò vào. Tôi lại lần nữa bất ngờ. Tôi vui vẻ ngoắc tay. Thằng bé nhanh nhảu bước vào, không nói năng gì, nó chìa về trước mặt tôi một liếp giấy trắng.

– Của chị đây!

– Cái gì vậy, em?

– Lá thư từ thiên thần!

– Thiên thần? Ý em là…

Thằng bé gật gật cái đầu trọc đang lún phún tóc mọc lại của nó, nhìn ra cửa sổ, mắt nó chớp vội để trôi ra dòng nóng hổi mất mát, nhưng nó vẫn cố cười bằng nụ cười răng cùn đen sì lì muôn thuở của nó. Rồi, nó vội vã rời đi. Có lẽ, nó cần về phòng. Có lẽ, nó cần nhìn ra cửa sổ. Có lẽ, nó mong lần nữa được nhìn thấy lại thiên thần váy trắng của nó, của tôi. Ngoài đó, có lẽ thiên thần đang làm hoa từ nắng và kết cành cho hoa từ gió…

Tôi vẫn ngồi bất động nhìn ra cửa sổ. Tôi nhìn xuống đường phố đông nghịt người và xe. Dưới đó, hình như, con người ta đã chậm lại khi đi ngang qua nhau, đã gật đầu chào nhau, cười với nhau những nụ cười đẹp đẽ của răng miệng không tàn tạ bởi hóa chất. Tôi nghe tiếng gió si sít huýt sáo bản nhạc vui tai…

Ngày mai, tôi sẽ đấu tranh cho chính tôi để không bao giờ tôi phải lần nữa nói xin lỗi với mẹ tôi, với cha tôi… Trên tay tôi, liếp giấy trắng run run nét chữ thơm mùi nắng của buổi sớm mai: Sẽ không sao đâu, chị! Thật đấy!

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×