SẼ KHÔNG SAO ĐÂU, CHỊ! - CHƯƠNG II: KHÔNG SAO MÀ...

141 lượt xem

Tôi cố gắng ngồi thẳng dậy, nghe môi mình, họng mình, tâm hồn mình khô không khốc. Tôi cần nước! Tôi cần cái gì đó ướt át đủ để trôi đi cảm giác khô khan đáng ghét này! Có tiếng gõ cửa đều, chậm nhưng rất dứt khoát. Tôi khe khẽ nói câu mời vào – chợt thấy mừng vì biết chắc, còn có con người nào đó sẽ xuất hiện cạnh tôi ngay lúc này, khi mà tôi biết, mình đang thật sự cô đơn.

Chiếc váy trắng bung xòe theo nhịp hai bàn chân bé xíu của cô bé gái chưa thật sự quen với tôi. Tôi thoáng bối rối khi biết, con người ấy – con người đã gõ cửa tâm hồn tôi ngay cái khi nó mong đón nhận ai đó nhất – chính là cô gái nhỏ cùng hai bím tóc đen – hai bím tóc không bao giờ chịu đòng đưa theo kiểu tự nhiên của nó – tôi đã thấy ở hành lang trên đường đi thử thuốc.

– Em tặng chị này! – Cô bé nói, chìa ra trước mặt tôi bông hoa xếp bằng giấy trắng tinh.

– Cảm ơn em! – Tôi cố với người về phía trước – Đẹp quá!

Khoảng cách hơn một giang tay giữa tôi và chiếc váy trắng, bông hoa giấy trắng… sao giờ, với tôi, xa đến tít tắp. Tôi vẫn giơ tay mình – bàn tay gầy rộc nổi đầy gân xanh – run run hướng thẳng về phía cô bé, cố với lấy nụ cười đẹp và thánh thiện trên gương mặt sáng bừng màu nắng. Tôi không thể…

Cô bé gái nhìn tôi bằng cái nhìn nghiêng nghiêng khó hiểu. Rồi, sực ra, nó tiến lại gần tôi hơn, đặt bông hoa giấy vào bàn tay tôi vẫn còn đang cố với.

– Chị có biết, thiên thần làm hoa từ nắng và tạo cành cho hoa từ gió?

– Chị không biết… – tôi ngập ngừng – nhưng chị biết một thiên thần làm hoa từ giấy trắng.

Cô bé ngước mắt nhìn tôi, cặp mắt trong veo và rực sáng. Tôi mừng cho nó, mừng cho tâm hồn nó, mừng cho cơ thể nó có thể may mắn giữ nguyên si cho mình những thứ từ đầu tiên nó đã may mắn nhận được từ cha mẹ, từ cuộc sống.

– Chị uống nước nhé! Em sẽ rót cho chị! – Cô bé gái nói, nhanh nhảu quay sang chiếc bàn nhỏ để bình và ly đựng nước trắng.

Giờ, giữa tôi và cô bé gái – cô gái lạ trong chiếc váy trắng và hai bím tóc không chịu đùng đưa – khoảng cách không quá một giang tay, mà sao tôi vẫn nghe xa quá! Cánh tay tôi không đủ khỏe để vươn ra thêm chút nữa mà đón thứ ướt át tôi đang mong và cô bé đã thản nhiên đem đến cho tôi… Tôi cố với, và tôi sẽ phải cố!…

“Choang”! Tiếng ly vỡ xoảng trên nền gạch trắng nồng mùi etilen. Cô bé gái sững trân người nhìn tôi. Tôi luống cuống trước cái nhìn tôi không chắc là gì ấy. Tự dưng, tôi thấy mình có lỗi! Tự dưng, tôi muốn được nói một lời xin lỗi! Như hàng ngàn lần tôi mong được nói xin lỗi với cha mẹ rằng tôi đã không đủ kiên cường để sống bình thản như ngày cho tôi một cuộc sống, cha mẹ đã mong…

– Chị… chị… – tôi lắp bắp bằng gờ môi khô ráp nứt nẻ của mình – xin… lỗi!

– Không sao mà, chị! – Cô bé nói nhanh.

Và, cũng như câu nói của mình, rất nhanh, cô bé cúi xuống toan nhặt những mảnh ly vỡ đang tung tóe giữa sàn. Tôi rùng mình đau đớn khi cúi xuống và thấy hai bím tóc của cô bé vô tình trôi tuột xuống đất, để lộ lại cái đầu trọc boong…

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×