Đừng lướt qua nhau - Chương 3: Kỉ niệm

182 lượt xem

Chị bước từng bước thật chậm chạp như muốn đếm hết chỗ gạch lát vỉa hè, khuôn miệng nhỏ xinh đang lẩm nhẩm một câu hát nào đó nghe không rõ lời. Chị cứ đi chậm chạp như thế vậy mà lại đâm được vào người ta. Xoa xoa cái trán vừa bị cụng, chị nghe có tiếng nói vang lên từ phía trên đầu mình:

- Cô...không sao chứ?

"Cô không sao chứ?"

Câu hỏi ấy đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong mỗi giấc mơ của chị, nó mơ hồ xuất hiện mỗi khi chị nhớ về anh. Lúc đó chị thật muốn nói với anh rằng, cái trán của chị không sao nhưng trái tim của chị có sao mất rồi. Anh cứ mạnh mẽ đẩy cánh cửa trái tim chị, xông vào hùng hổ như một tên đòi nợ thuê, đòi chị trả cho anh món nợ tình yêu từ kiếp trước.

Trong tình yêu chị như đứa trẻ nhỏ, chị nâng niu thứ tình cảm đến đột ngột ấy trong lòng bàn tay như quả cầu thủy tinh mong manh, dễ vỡ. Chị nửa muốn hét lên, nửa muốn âm thầm, nửa muốn người ta biết, nửa rụt rè giữ lại cho riêng mình thôi. Chị hay lén đặt trước cửa nhà anh một bữa ăn sáng nho nhỏ với một tấm note vàng vàng vẽ khuôn mặt cười thật ngộ. Bữa đầu tiên, anh vứt đi. Bữa thứ hai, thứ ba, ... chị vẫn phải ôm bộ mặt buồn như đưa đám nhìn công sức của mình bị anh cuốn gói vào thùng rác không thương tiếc. Cho tới lúc chị đổi bữa ăn sáng thành cốc cà phê ấm nóng thì anh đã chấp nhận nó.

Sau những cốc cà phê sáng được gửi đến nhà rồi đến văn phòng, anh biết người đó là chị, cô nhân viên mới hay lén nhìn anh qua tấm kính trong suốt ngăn cách phòng trưởng phòng với nhân viên. Anh không ngăn cản nhưng cũng không tiếp nhận, anh chỉ không muốn chị nhìn thấy ý tốt của mình bị anh vứt bỏ, anh không nỡ để một cô gái đau lòng. Cho tới ngày cô ấy thực sự xuất hiện, cô ấy xinh đẹp, quyến rũ, tinh tế và đầy lôi cuốn. Cô ấy như nhân vật chính trong các bộ phim hiện đại – người con gái mạnh mẽ, độc lập và ... đẹp.

Chị như biến mất khỏi cuộc sống của anh. Thi thoảng anh vẫn nhìn thấy hình bóng chị qua tấm kính chắn ngang nhưng ánh mắt chị đã thôi không còn nhìn lại phía này nữa. Những cốc cà phê sáng cũng mất hút như chưa từng xuất hiện, những mẩu note vàng cũng thôi không còn đến nữa. Chị trầm lặng, nhẹ nhàng rút khỏi tầm mắt của anh như ngày chị đến. Nhưng có lẽ anh chẳng quan tâm. Người con gái hiện đại cuốn anh vào một tình yêu nồng nàn, cháy bỏng. Trong công ty ai cũng biết anh đã mua một chiếc nhẫn nhỏ xinh chờ ngày được đeo nó lên ngón tay thon dài của cô gái ấy.

Anh chẳng để tâm có người thầm thương anh, thầm buồn, thầm khóc đi theo bước chân anh mỗi chiều muộn. Có người lén cắn môi nhìn anh ôm cô ấy, có người nắm chặt bàn tay không cho tiếng khóc bật tan ra nhìn anh cầu hôn cô ấy, có người khẽ ôm anh khi anh say khướt tại quán bar ngày cô ấy rời đi, có người yêu anh tới ngu muội rồi.

...

- Chị cứ định sống như này mãi sao? – Cậu ấy áp vào má chị một cốc cà phê giấy ấm áp.

Cậu ấy nhỏ hơn chị hai tuổi, em họ của anh, đóng vai trò kẻ đứng bên cuộc đời chị. Cậu ấy cứ xuất hiện như chiếc phao cứu sinh mỗi lúc chị thấy mình bấp bênh tưởng ngã. Đưa tay nhận lấy cốc cà phê, chị mỉm cười, cậu bé này luôn tìm được nơi chị đứng, nhắm mắt lại cũng biết chị đang ở đâu, chị đang nghĩ gì, cứ buồn cười đưa bàn tay về phía chị như thế này thôi.

- Chị đã nghĩ nếu cô ấy quay lại cũng tốt, chị có cái cớ cho mình mệt mỏi mà dừng lại. Không phải chị mạnh mẽ không chịu buông tay mà là chị không buông được.

- Chị không cô đơn à?

Chẳng phải lần đầu cậu hỏi câu hỏi ấy nhưng cứ gặp chị cậu lại không kiềm được mà muốn hỏi chị rằng "Cô gái, chị không cô đơn à?"

- Sống chung một mái nhà với anh ấy đã chẳng còn lí do gì để chị cô đơn nữa rồi. Khi anh ấy ở đây, anh ấy là tất cả, khi anh ấy rời đi, tất cả là anh ấy.

Hai người cứ im lặng như thế cho tới khi bước chân dừng lại trước cánh cổng lớn. Chị chợt thở dài, đã bao ngày chị đứng phía sau cánh cổng ấy chờ anh trở về? Hôm nay có lẽ cũng sẽ như bao hôm khác, cứ mặc chị đợi, anh chẳng muốn về.

Một vòng tay lớn ôm trọn lấy đôi vai của chị, vòng ôm thân quen nhưng không phải của anh. Cậu ấy khẽ nói câu chúc mừng sinh nhật, cậu ấy khẽ vỗ nhẹ bàn tay đặt ngang vai chị. Mỗi lần chị buồn cái người trẻ tuổi này lại làm thế để an ủi chị. Chị ngốc nhưng chị không ngốc tới mức không nhận ra tình cảm của cậu ấy, chỉ là chị không có cách nào đáp trả.

- Em về hơi muộn đấy.

Giọng nói trầm trầm, nhàn nhạt vang lên cùng tiếng mở cổng khiến chị giật mình. Chị vội vàng đẩy cánh tay đang ôm mình ra, quệt nhanh hai hàng nước mắt chực trào khỏi mi. Anh về. Anh đã về và đứng đợi chị khá lâu phía sau cánh cổng lớn ấy. Anh đã chờ hình bóng chị cắm cúi bước đi trên từng ô gạch chứ không phải chờ cảnh chị về cùng người đàn ông khác và để người ta ôm lấy mình ngay trước căn nhà của hai người. Cậu ấy chào anh, quay sang chị mỉm cười rồi rời đi. Chị lúng túng trước sự xuất hiện của chính người chị đã trông ngóng cả ngày hôm nay.

Lẽo đẽo bước theo sau anh vào nhà, máy móc tháo giày cất vào tủ, mặt vẫn cúi gằm xuống như đứa trẻ làm sai bị mắng. Anh cứ ung dung như thế ngồi xuống sofa, chẳng hỏi chị một câu rằng chị đi đâu, làm gì? Tại sao lại ra ngoài lâu đến như vậy? Trợ lý nhắc anh rằng hôm nay là sinh nhật của chị, còn hảo tâm mua hộ anh một chiếc bánh sinh nhật cỡ lớn cùng một bó hoa thật to làm quà. Anh trở về nhưng chị không ở nhà, căn nhà lạnh ngắt không một sức sống. Thực tình lúc chờ chị, anh cũng cũng đã phải rùng mình nghĩ, hai năm nay chị đã sống trong căn nhà này và đợi anh như thế nào vậy? Anh đã thấy chút ân hận xuất hiện trong suy nghĩ của chính mình. Nhưng niềm ân hận ấy thoáng phút chốc trở thành sự khó chịu, một vị chua dâng dần trong cổ họng khi nhìn thấy cậu ấy ôm chị. Thì ra lâu nay căn nhà này không lạnh lẽo như anh đã tưởng, chị cũng không cô đơn tới mức anh phải cảm thấy ân hận.

Nhìn chiếc bánh và bó hoa trên bàn khách, chị rút hết can đảm mở miệng:

- Anh về lâu chưa?

- Có quan trọng không?

Anh nói rồi với điều khiển tắt luôn tivi, đứng dậy xoay người về phía phòng ngủ, bước được hai bước, như nhớ ra, anh hơi quay đầu lại, nói lạnh nhạt:

- Sinh nhật vui vẻ, không cần phần lại bánh đâu.

Khi anh quay đi, chị vội vàng chạy đến nhưng lại không dám ôm lấy tấm lưng lớn ấy như trong những bộ phim tình cảm vẫn làm. Chị vội chạy lại, túm nhẹ một góc áo anh, khó khăn nới từng chữ, thật chậm, thật rõ ràng:

- Em và cậu ấy không có gì cả, cậu ấy chỉ muốn chúc mừng sinh nhật em thôi, không như anh nghĩ...

Em biết anh đang nghĩ gì sao? Anh cũng không quan tâm tới việc hai người là gì và làm gì với nhau nên không cần nói nhiều như vậy.

Anh nói rồi đi thẳng, bàn tay bé xíu của chị tuột dần khỏi vạt áo của anh. Chị ngồi bó gối trên sofa cả đêm, thắp hết cây nến nọ đến cây nến kia trên chiếc bánh sinh nhật có hai chữ "Vợ yêu". Cái tên sến sẩm này chắc chắn do cậu trợ lý của anh đặt rồi, cả bó hoa hồng nhung to đùng kia nữa, chẳng có lấy một cái thiệp cho ra hồn. Mười lần thì mười một lần món quà từ anh có kèm theo một bó hồng nhung đỏ thẫm. Chị không thích hoa hồng, chị bị dị ứng phấn hoa, mỗi lần tiếp xúc với phấn hoa chị đều bị nổi mẩn ngứa khắp người. Nhưng anh chẳng biết. Vì chị giấu quá giỏi hay vì anh chẳng thèm để tâm? Có gì để buồn? Hai năm qua cái nỗi buồn với chị mà nói đã trở thành tri kỉ, lẽ ra chị nên làm quen với nó rồi mới phải. Chị mặc cho những giọt nến màu mè, nóng rực chảy vào đầu ngón tay, chị kiếm cái cớ bỏng rát mà để nước mắt lặng lẽ chảy dài trên hai gò má ửng đỏ vì lạnh. Người chị bắt đầu nổi mẩn đỏ ngứa ngáy, chị chậm chạp đứng dậy tìm thuốc uống rồi lại trở lại sofa nằm co ro cố vỗ giấc ngủ dài.

Ngày hôm sau anh rời đi lúc nào chị không hay biết, lúc tỉnh dậy chị thấy mình vẫn co ro đáng thương như một con mèo trên chiếc sofa lạnh ngắt, chiếc bánh trông thật thảm hại bởi sáp nến chảy nhoe nhoét trên bề mặt, bó hoa im lìm nằm ở góc bàn không hề suy chuyển. Anh rời đi và mọi thứ vẫn nguyên vẹn thế, vẫn căn nhà trống, vẫn cô vợ nhỏ ngu ngốc chờ đợi anh.

...

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×